Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 130: Bắt đầu có chút sợ hãi



Lúc mà Lâm Hi Hi đứng dậy cả người nàng đều đau nhức, nhất là giữa haichân, khẽ cựa cũng đau đến lợi hại, nước mắt mau rớt xuống.

Ánh nắng sớm mai chiếu vào, gió nhẹ khẽ lay động rèm cửa xanh nước biển.

Nàng nỗ lực đứng dậy, đi vào trong phòng tắm trong phòng sửa soạn mộtchút, lúc này mới quấn khăn đi ra. Nước nóng khiến nàng thoải mái hơnmột chút, giảm bớt những đau nhức đêm qua đang dâng lên.

Nàng đi dép lê đi ra khỏi phòng tắm, toàn bộ trong phòng đều không có y phục, chỉ có thể bọc khăn tắm mà trở lại bên giường.

Ngồi xuống, cánh tay nhỏ bé yếu ớt chống lên trán, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng có một tia thống khổ.

Tối qua rốt cuộc đã làm cái gì mà chọc tới hắn chứ?

Là do nàng nói hiệp nghị của bọn họ ngày nào đó sẽ ngưng hẳn, sẽ kết thúc sao, bởi vậy hắn mới tức giận sao?

Bất quá …

Cũng thật là đáng sợ, hiện tại cả người nàng đều không thể động đậy nổi.

“Cốc, cốc, cốc” cửa phòng bị gõ vang lên.

“Phu nhân, tôi có thể tiến vào sao?”

Là một giọng nữ, Lâm Hi Hi dừng ở cửa phòng, nhẹ giọng nói: “Mời vào!”

Thanh âm của nàng có chút khó khăn, khiến cho nàng nghĩ mình thật khótính. Trong phòng rõ ràng rất ấm áp, thế nào nàng lại cảm thấy có mộttia lạnh run. Người hầu cầm quần áo và đồ dùng hàng ngày đi vào bêntrong, thì thấy nàng cuộn mình đứng dậy, ôm lấy hai vai rất yếu đuối màtựa ở bên mép giường.

“Phu nhân, những … y phục này là do tiên sinh sớm chuẩn bị cho cô, cô có thể chọn một bộ để mặc.” Người hầu thân mật cười nhưng cũng rất kinhngạc khi nhìn thấy những vết thương không thể che dấu hết trên ngườinàng.

Chưa bao giờ thấy, tiên sinh lại bá đạo đến mức không thể khống chế được như vậy.

Lâm Hi Hi cũng hiểu được thấy xấu hổ, chỉ là trong phòng thực sự không có cái gì có thể che đậy nổi.

“Cảm ơn.” Nàng khó khăn nói một câu, tiếp nhận những y phục này.

“Anh ấy… Ở đâu?” Do dự một chút nàng chần chừ hỏi, cánh môi nguyên bản đã bị sưng đỏ lần nữa bị hàm răng cắn chặt.

Người hầu nhìn thần sắc của nàng đã hiểu, lại có chút mất mát, nhanhchóng thoải mái nói: “À tiên sinh có việc đi ra ngoài, dặn chúng tôichăm sóc phu nhân thật tốt, dưới lầu đã chuẩn bị xong bữa sáng, theokiểu Châu Âu hay Trung Quốc đều có, phu nhân muốn xuống dưới sao?”

Tận đến lúc này, Lâm Hi Hi mới chú ý tới trong lời nói của chị ta có chút vấn đề.

“Chị … gọi tôi là gì?” Ánh mắt nàng trong veo có một tia khiếp sợ cùng nghi hoặc.

Người hầu cười cười: “Vợ của tiên sinh đương nhiên là phu nhân, chúngtôi không có gọi sai đâu, phu nhân, cô muốn xuống dưới sao, hẳn là buổitrưa tiên sinh sẽ trở về đây, nếu như có việc gì cô có thể gọi điệnthoại cho ngài ấy.”

Lâm Hi Hi chỉ cảm thấy trong lòng có một cỗ phiền muộn, không thể nào lý giải nổi.

“Tôi …” Nàng không biết nên nói cái gì, ngày hôm nay nàng không cần phải đi làm sao? Cần phải theo dõi kế hoạch thu mua Nhạc Thị mà, đồ đạc nàng mang đến cũng không có thấy, điện thoại di đông, ví tiền, chìa khóa, yphục trên người đều bị cởi ra dù chỉ một thứ cũng không còn, nếu nhưthậm chí nàng không biết tới đây là Tần trạch, nàng sẽ cho rằng chínhmình bị lừa bán đi.

“Có điện thoại không? Tôi muốn gọi điện cho anh ấy.” Thực sự bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể thỏa hiệp.

Trên mặt người hầu lộ ra một nụ cười, “Có ở dưới lầu.”

Nói vậy chị ta đã hiểu nhầm ý của nàng rồi, sáng sớm vừa mới tỉnh dậy đã gọi điện thoại cho hắn, sẽ bị người khác cho rằng …, thế nhưng khôngkịp để ý tới điều này, Lâm Hi Hi mặc y phục đi xuống lầu, đều là một ítquần áo gọn nhẹ mặc ở nhà, mặc ở trên người nàng rất hợp, nàng rất hàilòng, bộ y phục màu trắng có quần dài có đai lưng làm nổi bật dáng người đẹp của nàng, một mạch đi xuống lầu, nghênh đón mọi ánh mắt của ngườihầu, nàng thấy được bàn ăn to dài, mặt trên đầy những điểm tâm nhiềuloại phối hợp khiến nàng hoa cả mắt.

“Phu nhân đã kết nối rồi.” Người hầu cầm điện thoại đến đưa cho nàng.

Lâm Hi Hi hơi kinh ngạc, nói một tiếng “Cảm ơn.” Tiếp nhận lấy.

Điện thoại vang lên hai tiếng tút đã thông, tiếng nói trầm thấp của Tần Dịch Dương truyền đến: “Alo?”

Chỉ là một chữ như vậy, bàn tay cầm ống nghe của nàng có chút run rẩy,vô thức mà đem ống nghe rời xa tai một chút, thanh âm này tối hôm quamột mực quanh quẩn bên tai nàng, thân thể bị tàn sát bừa bãi cùng dằnvặt,mãi cho đến khi nàng ngất đi, sau đó lại bị lăn qua lăn lại chotỉnh, chính là thanh âm này.

“…Là em.” Không biết vì sao, hiện tại khi nói với hắn, nàng sẽ có một tia chua xót cùng ủy khuất.

Thế nhưng chỉ có thể chịu đựng, không muốn bị hắn nghe được.

Bên kia, đang xem tài liệu Tần Dịch Dương ngừng một chút, ánh mắt lãnhđạm bỗng trở lên ôn nhu, môi dán chặt microphone, thấp giọng nói: “Đãdậy rồi à?”

Lâm Hi Hi nhẹ nhàng hấp một hơi hỏi: “Ngày hôm nay em không phải đi làmsao? Nhạc Cảnh San bên kia còn chưa có cho em câu trả lời thuyết phục,em tìm không được di động của em, cũng không thể liên hệ với bà ta.”

Một chút nàng cũng không có quên việc quan trọng phải làm.

Tần Dịch Dương an tĩnh mà nghe thanh âm của nàng, mềm nhẹ như lông chim, rất êm tai.

“Không cần…” Đem văn kiện ném sang một bên, xoay tròn ghế 90 độ, ánh mắt thâm thúy của hắn nhìn ngoài cửa sổ, ôn nhu nói: “Ngày hôm nay em được nghỉ, chuyện gì cũng không phải làm, chờ anh trở lại nghe chưa?”

Lâm Hi Hi giật mình, ánh mắt trong veo, hạ ống nghe xuống nhìn một chút, sau đó lại đưa đến bên tai.

“Anh xác định… Không cần sao?” Nàng có một chút thấp thỏm, thanh âm cũng càng ngày càng nhỏ.

“Đúng.” Tần Dịch Dương trả lời rất dứt khoát, “Ngoan, chờ anh trở về.”

Hắn nói xong tự cắt đứt cuộc gọi, không quá đột ngột, đủ để cho nàng cóthời gian để phản ứng lại. Lâm Hi Hi ngây người một lúc lâu, mới đem ống nghe đặt xuống.

Trong phòng khách lớn như vậy, đột nhiên vắng vẻ đến đáng sợ.

“Phu nhân ăn một chút gì thôi, không thì sẽ nguội hết mất.” Người hầu nhắc nhở nàng.

Rốt cuộc cũng không muốn ăn lắm, chẳng qua là cả người không có khí lực, dạ dày cũng bởi vì tối qua không ăn gì mà có chút quặn đau, mặc kệ thếnào đều không nên bỏ bê bản thân không dậy nổi, Lâm Hi Hi gật đầu, ngồixuống bàn ăn.

Liên tục mấy tháng gần đây, nàng không có lấy một ngày nào thanh nhàn như hôm nay.

Đơn giản ăn một chút bữa sáng, dạ dày rốt cục cũng thư thái hơn mộtchút, nàng an tĩnh mà đi ra ngoài, cũng không có gọi người đi theo, đidạo một vòng xung quanh phủ lớn, nơi này thực sự rất lớn, cũng có phânchia rõ ràng. Nàng một mạch đi qua bãi cỏ cùng hoa viên, nàng ngồi xuống bên cạnh bể phun nước, xung quanh là bể bơi cùng phòng tập thể thao rơi vào trong mắt, thậm chí không xa còn có đường đua ngựa và sân golf, vài nóc nhà khác hiện trên nền cỏ xanh, xen vào nhau thật vui mắt.

Nàng nhẹ nhàng khen ngợi, ở đây quá xa hoa, thực sự cái gì cũng có.

Không có điện thoại di động, cũng không thể đi ra ngoài, Lâm Hi Hi ngồi ở ghế dựa ở sân thượng lầu hai,, an tĩnh nghỉ ngơi một lúc, đột nhiên cảm thấy mình thực giống chim hoàng yến, chỉ có thể bị giam ở một chỗ, thếnhưng không thể bay, ngay cả liên hệ cũng không thể tiếp xúc với ngườibên ngoài, trong nhất thời có một tia sợ hãi xẹt qua đầu nàng.

Đúng là quá mức tin tưởng một người, cho nên đầu óc mới không được minh mẫn sao?

Bọn họ là vợ chồng, như vậy khoảng thời gian này, nàng ở lại nơi ở củachồng mình, coi như là không có bất luận tin tức cùng với phương tiệnnào, nàng hẳn là không phải sợ mới đúng chứ.

Đột nhiên có ý nghĩ quỷ dị nếu như hắn tìm cách cứ như vậy đem nàng giam cầm tại đây, như vậy ngay cả một cơ hội để thoát ra nàng cũng không có, có phải hay không?

Như vậy cho đến buổi trưa, một chiếc Ferrari màu đen rốt cục chậm rãi tiến vào.
— QUẢNG CÁO —