Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ

Chương 46



Chương 46

Buổi tối trở về nhà họ Tiêu.

Tiêu Khôn Hoằng thay áo ngủ đi ra nhìn Thi Nhân: “Cô không thích quần áo trong phòng thay đồ hả?” Hình như anh chưa từng thấy cô mặc quần áo trong đó lần nào.

“Thì ra mấy món đồ đó là cho tôi ư?” Lúc quét dọn phòng, cô từng thấy chúng, nhưng cô không dám xác định nên không đụng vào quần áo ở đó.

“Chẳng lẽ tôi còn có người phụ nữ khác?” Tiêu Khôn Hoằng bỗng trở nên bực bội, trực tiếp gọi điện thoại cho trợ lý: “Ném hết mấy bộ đồ nữ trong phòng thay đồ cho tôi!”

Thi Nhân vốn định ngăn cản, nhưng Tiêu Khôn Hoằng đã vào phòng tắm. Cô sờ mũi, trước kia cô cũng đâu biết, tức giận thế làm gì?

Hôm sau, từ khi rời giường đến công ty, Tiêu Khôn Hoằng vẫn chưa cho cô sắc mặt tốt. Không phải ghét bỏ cô pha café dở ẹc thì cũng ghét bỏ cô chậm như rùa. Thi Nhân chạy mấy chuyến, suýt nữa gãy cả chân.

Cô đặt café lên bàn làm việc, Tiêu Khôn Hoằng vẫn nhìn chằm chằm màn hình máy tính, không thèm quan tâm đến cô. Thi Nhân cẩn thận xoa chân để thư giãn một chút, bên tai lại vang lên giọng nói của anh ta: “Cô muốn nhàn hạ hả?”

Tiêu Khôn Hoằng thấy cô tức giận mà không dám nói gì, tâm trạng bỗng vui vẻ hơn nhiều. Anh nếm một ngụm café, hờ hững nói: “Lần này tạm được.”

“Cậu chủ, đã xảy ra chuyện rồi!” Trợ lý bỗng cầm văn kiện vào phòng, thấy Thi Nhân cũng ở đây thì lập tức im lặng.

Tiêu Khôn Hoằng không chút do dự:

“Nói tiếp đi.”

“Cậu chủ, đấu thầu dự án làng du lịch đã thất bại, nội dung dự án của chúng ta bị tiết lộ, kết quả là bị người khác giành mất.”

Nhiệt độ trong văn phòng bỗng giảm xuống. Tiêu Khôn Hoằng cầm văn kiện nhìn lướt qua, ánh mắt tối tăm: “Điều tra, lập tức điều tra, phong tỏa tất cả máy tính trong công ty.”

Thi Nhân im lặng đứng một bên, nhận thấy anh ta đang rất tức giận. Dự án làng du lịch đã xảy ra rất nhiều khúc chiết, gần đây Tiêu Khôn Hoằng vẫn luôn bận rộn dự án này, ngay lúc sắp đấu thầu lại đột nhiên xảy ra sự cố bị tiết lộ bí mật. Không biết là kẻ nào đã để lộ nữa.

“Nếu không còn chuyện gì thì tôi ra ngoài đây.” Dù sao cô ở đây cũng không có tác dụng gì.

“Lại pha thêm ly café nữa.”

“Nhưng hôm nay anh đã uống rất nhiều café, uống nữa sẽ rất hại dạ dày.”

Tiêu Khôn Hoằng lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ tôi còn không mua nổi mấy ly café sao?”

Thi Nhân đành phải ngoan ngoãn rời văn phòng, vào phòng trà nước. Nhìn hộp café, cô rối rắm một lát rồi pha ly trà cho anh. Đến lúc đó cứ nói café đã hết là được.

Kế tiếp, cả tập đoàn lâm vào căng thẳng, thậm chí còn báo cảnh sát. Bây giờ mọi người đều biết có người tiết lộ nội dung đấu thầu mới khiến dự án làng du lịch thất bại.

Trong văn phòng tổng giám đốc, Tiêu Khôn Hoằng đang họp với mấy lãnh đạo cao tầng, nghiên cứu tổn thất của dự án thất bại, cùng với cách vãn hồi thiệt hại.

Lúc này, trợ lý phức tạp đi vào phòng: “Cậu chủ, đã điều tra ra.”

“Là ai?”

“Là.. Là phu nhân.”

Tiêu Khôn Hoằng híp mắt, sắc mặt trở nên rất khó coi: “Kêu cô ta lại đây.”

Lúc bị kêu đi, Thi Nhân còn tưởng là mình lén đổi café thành nước trà, Tiêu Khôn Hoằng không hài lòng muốn tìm mình tính sổ. Nhưng sau khi vào văn phòng, cô thấy mấy lãnh đạo cao tầng đều ở đây, hơn nữa họ nhìn mình bằng ánh mắt rất quái dị. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Thi Nhân, cô còn gì để giải thích?” Tiêu Khôn Hoằng ném kết quả điều tra cho cô. Thi Nhân cầm lên nhìn một lần, khó tin nói: “Không phải tôi làm.”

“Nhưng tất cả bằng chứng đều nhắm vào cô, e-mail cũng được gửi từ máy cô, hơn nữa cô cũng từng tiếp xúc với tài liệu đấu thầu.”

“Đúng là tôi từng tiếp xúc, nhưng tôi đâu có đọc.” Thi Nhân nhớ lại hôm đó phòng thư ký có một cô gái nhờ cô đưa tài liệu vào phòng họp. Cô thậm chí không đọc nội dung tài liệu, chỉ cần xem camera sẽ rõ.

Tiêu Khôn Hoằng nhìn trợ lý: “Kêu cô gái trong phòng thư ký lên đây đối chất.”

Thi Nhân siết chặt tài liệu điều tra, lòng tràn đây bất an. Tại sao tất cả bằng chứng đều nhằm vào mình? Ai đang hãm hại mình?

Không lâu sau, cô gái kia đã đến, nghẹn ngào nói: “Hôm đó tôi vốn định đưa tài liệu vào phòng họp, nhưng cô Nhân bỗng kêu tôi lại, nói là để cô ấy đưa hộ. Tôi nói tài liệu dự án rất quan trọng, nhưng cô ta lấy thân phận là mợ ba ra áp chế nên tôi hết cách rồi, đành phải đưa tài liệu cho cô ta. Ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.”

— QUẢNG CÁO —