Triệu Nhược Trúc có chút rầu rĩ nói: “Cho nên tạm thời chưa thể nói được.”
Thi Nhân kéo tay cô: “Được rồi, tôi cũng không ép cô. Đây là quy định của công ty, tôi cũng không thể làm gì được.”
“Tôi biết, đến lúc đó có lẽ tôi cũng sẽ từ chức, sau này chúng ta vẫn là bạn chứ?”
“Điều đó là đương nhiên.”
Thi Nhân biết Triệu Nhược Trúc cố ý nhắc đến chuyện này trước mặt cô, có lẽ là có ý muốn cô nói giúp với Tiêu Khôn Hoằng Dù sao thì cũng đã ở Tập đoàn Quang Viễn lâu như vậy, hiện giờ Tập đoàn Quang Viễn lại ngày càng phát triển tốt hơn, từ chức hẳn là một chuyện không có lời lãi gì.
Có điều, đôi khi mọi chuyện không thể vẹn cả đôi đường được.
Nếu lúc trước Tiêu Khôn Hoằng quy định không thể yêu đương chốn công sở, vậy thì chắc chắn anh cũng có nguyên nhân chính đáng, bây giờ cô sẽ thử cố gắng để hiểu tại sao anh lại làm như vậy.
Nếu như có chuyện gì khó nói, vậy thì cô sẽ đứng về phía anh trước.
Sau đó chờ một thời gian mới hỏi anh mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào chứ không tự áp đặt suy nghĩ của mình vào anh.
Tiêu Khôn Hoằng có thể đi đến ngày hôm nay, rất nhiều chuyện anh làm cô không thể hiểu được.
Cho nên cô chỉ có thể đứng về phía anh.
Triệu Nhược Trúc cũng là người hiểu chuyện, cô ta hiểu ý của Thi Nhân nên cũng không làm khó cô.
Dù sao thì chuyện này cũng là quy định của công ty.
Nếu như Thi Nhân vì cô ta mà phá lệ, như vậy chắc chắn sẽ có nhiều người học theo, đến lúc đó thì phải làm sao bây giờ?
Triệu Nhược Trúc cũng không muốn khiến Thi Nhân khó xử.
Hai người đều hiểu ý nhau không tiếp tục nói chuyện vừa rồi nữa, trưởng thành chính là như vậy, mọi người đều có chuyện mà mình không thể làm được và có những thứ mình muốn bảo vệ.
Sau khi Tiêu Khôn Hoằng nói xong, anh rơi khỏi sân khấu, đi xuống dưới.
Bốn phía xung quanh có không ít giám đốc điều hành đi tới nói chuyện với anh, Thi Nhân thấy vậy cũng không muốn tới quấy rầy Tiêu Khôn Hoằng.
Cô và Triệu Nhược Trúc tới khu vực của bộ phận thiết kế, cùng mọi người giao lưu và trao đổi tình hình gần đây.
Thi Nhân còn kể ra nhiệm vụ thiết kế mà cô mới nhận được lần này ở nước S để mọi người cùng nhau thảo luận nghĩ cách làm ra bản thảo bản thiết kế hoàn hảo nhất. Vốn dĩ tâm trạng Triệu Nhược Trúc không được tốt cho lắm, có điều sau khi nhìn thấy đơn đặt hàng của những quý bà giàu có, tinh thần cô ta lập tức tỉnh táo trở lai.
Mặc kệ có chuyện gì đi nữa thì vẫn phải tiếp tục làm việc.
Thi Nhân cười nói: “Tuy rằng họ yêu cầu phương án thiết kế của tôi, nhưng tôi biết trong bộ phận thiết kế của chúng ta có nhiều người phù hợp hơn tôi. Đây là cơ hội để mọi người thể hiện, đến lúc đó tôi sẽ chọn ra các mẫu thiết kế đưa cho các quý bà giàu có ở nước S lựa chọn, cuối cùng bản thiết kế của ai có thể lọt vào mắt họ mới có thể chứng minh được năng lực của bản thân.”
“Không thành vấn đề, trở về tôi sẽ mở cuộc họp với họ ngay.”
Triệu Nhược Trúc nhìn Thi Nhân: “Cảm ơn vợ ông chủ về bữa cơm này, mọi người cùng kính cô một ly.”
“Cảm ơn, hy vọng năm mới mọi người ngày càng ưu tú, phát đạt hơn.”
Làm việc chăm chỉ như vậy còn không phải là để thể hiện giá trị của bản thân, sau đó thành đạt sao.
Nói gì thì nói, cố gắng làm giàu mới là thực tế.
“Bà chủ, sao không thấy ba đứa nhỏ sinh ba đầu? Vừa rồi mọi người còn nói, chờ lát nữa nhất định phải xem ba đứa trẻ sinh ba thế nào, chắc là phải đáng yêu lắm.”
“Mấy đứa nhỏ mới về nước nên hơi mệt, không thể đưa tới bữa tiệc này được.”
Đây cũng chỉ là một nguyên nhân, mặt khác là ở nước S xảy ra một số chuyện khiến cô không muốn để mấy đứa nhỏ xuất hiện trước mặt mọi người. Hơn nữa, một bữa tiệc thương mại như thế này cũng chẳng có gì thú vị cả.
Có Diệp Tranh và Mạc Tử Tây đưa mấy đứa nhỏ ra ngoài chơi là đủ rồi.
Triệu Nhược Trúc cũng biết ngay hôm qua bọn họ mới trở về từ nước S, mấy đứa bé còn nhỏ, cũng có thể hiểu được, có điều hôm nay các fans mẹ và fans dì phải thất vọng rồi, không thể nhìn thấy ba đứa nhỏ sinh ba.
Lúc này, có không ít phu nhân nhà giàu đi tới chào hỏi với Thi Nhân.
Mọi chuyện đều rất tốt đẹp.
Cho đến khi một phu nhân nhà giàu nói đùa một câu: “Mọi người đều rất hâm mộ Tổng giám đốc Tiêu Khôn Hoằng có được ba đứa nhỏ sinh ba, không biết là có bí quyết gì hay không?”
“Nghe nói sinh ba là do gen di truyền, Tổng giám đốc Tiêu Khôn Hoằng và cô Thi Nhân đúng là may mắn.” Thi Nhân cẩn thận suy nghĩ sau đó trả lời: “Thật ra cũng không phải là di truyền, có lẽ cũng chỉ là ngoài ý muốn thôi.”
Họ hàng nhà cô và nhà Tiêu Khôn Hoằng trước đây đều chưa nghe nói đến ai từng sinh ba, ngay cả sinh đôi cũng không có.
Cô cũng chưa từng nghe Tiêu Khôn Hoằng nói qua.
“Vậy cô Thi Nhân, có phải là có bí quyết gì không, có thể chia sẻ một chút được không?”
Thi Nhân nhìn ánh mắt tràn đầy kích động của mấy người này, cô cũng không biết nên nói làm sao cho phải, thật sự là không có bí quyết gì cả.
Lúc trước, cô và Tiêu Khôn Hoằng gặp gỡ trong quán bar Ánh trăng.
Cả cô và anh đều uống say, hơn nữa Tiêu Khôn Hoằng lúc ấy còn giống như bị bỏ thuốc.
Đây chắc hẳn không phải bí quyết gì đâu nhỉ.
Cũng không phải là chuyện mà mấy phu nhân giàu có này muốn nghe tường tận nội dung chi tiết.
Thi Nhân nghĩ một chút, sau đó cười nói: “Chắc là do tôi số đỏ, muốn nắm tay một chút để truyền may mắn cho mấy người không?”
“Đương nhiên là muốn rồi, cùng một người may mắn như cô Thi Nhân bắt tay, chắc chắn cũng sẽ được may mắn theo”
Đột nhiên, Thi Nhân cảm thấy bản thân như trở thành Tổng Tử Quan Âm.
Mấy phu nhân nhà giàu sôi nổi tới bắt tay cô để lấy may.
Vì sao không phải mấy cô con dâu trẻ tuổi tới?
Có lẽ là do thân phận của Thi Nhân ở đây, những người có thể giao lưu với cô chỉ có thể là những phu nhân có quyền lực trong gia đình, mấy cô vợ trẻ làm sao có đủ tư cách.
Tuy rằng nói mọi người đều bình đẳng nhưng đôi khi sự phân biệt giai cấp vẫn rất rõ ràng.
Thi Nhân vẫn luôn nở nụ cười hàn huyện với mọi người, lần đầu tiên cô cảm thấy thì ra đóng vai chính lại mệt như vậy, phải ứng phó với bao nhiêu người.
Cô đứng yên một chỗ thật lâu, cảm thấy chân mình dường như không phải chân mình nữa rồi.
Cũng may Tiêu Khôn Hoằng để cô nghỉ ngơi thật tốt, nếu không hôm nay cô thật sự không chống đỡ nổi.
Mọi người cùng tới vườn hoa bên ngoài khách sạn để xem bắn pháo hoa.
Lúc này, Tiêu Khôn Hoằng mới có thể thoát thân, anh đi tới bên cạnh Thi Nhân, đỡ lấy bả vai cô: “Mệt sao?”
“Ừ, tế chân quá.”
Người đàn ông dùng sức ôm lấy eo cô: “Dựa vào anh, chờ lát nữa đếm ngược xong là có thể đi rồi.”
“Được, em vẫn có thể chịu được.”
Thi Nhân ngẩng đầu nhìn anh: “Vừa rồi anh rất lợi hại.”
“Chuyện nhỏ mà thôi, anh đã biết từ trước chắc chắn sẽ có người gây khó dễ, thay vì để những người này suy đoán thì không bằng nói thẳng ra luôn.”
Đây chính là cái gọi là không biết đâu là thật đâu là giả.
Thật thật giả giả, khiến đối phương không thể đoán nổi, tự nhiên sẽ trở nên ném chuột sợ vỡ bình, cho dù có một nửa khả năng Tập đoàn Quang Viễn không có chuyện gì, thì mấy người đó cũng không dám công khai làm khó dễ nữa.
Thi Nhân biết anh đã đoán ra được từ trước rồi.
Anh thật sự thông minh, cho nên mới xứng đáng đạt được thành công như vậy.
Hai người đứng ở vị trí tốt nhất, cùng nhau đếm ngược chờ xem bắn pháo hoa.
Bọn họ nắm tay nhau, mười ngón tay đan chặt.
Khóe miệng Thi Nhân khẽ cong lên, nhìn pháo hoa rực rỡ trên bâu trời, cô nói: “Tiêu Khôn Hoằng, năm mới vui vẻ.
“Ừ, năm mới vui vẻ, vợ của anh.”
Hai người nhìn nhau, sau đó lại nhìn pháo hoa rực rỡ xán lạn khiến mọi suy nghĩ đều trôi dạt về phương xa.
Xem được vài phút, Tiêu Khôn Hoằng đưa Thi Nhân rời đi.
Nhân lúc mọi người còn đang mải xem pháo hoa, nếu không lát nữa đông người, chắc chắn sẽ không dễ rời đi.
Sau khi hai người lên xe, cuối cùng Thi Nhân cũng có thể thở phào: “Mệt chết đi được, chân em đau quá.’ “Để anh xem nào.”
Tiêu Khôn Hoằng khom lưng, cởi giày cao gót của cô ra, nhấc chân cô lên, chậm rãi giúp cô xoa bóp.