Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ

Chương 500: Biết an ủi anh như thế nào?



Tiêu Vinh vẫn luôn cảm thấy căn phòng bí mật đó đang cất giấu điều gì bí ẩn.

Rốt cuộc là gì chứ, anh ta vô cùng tò mò.

Chắc không phải là ông già khốn kiếp đó lưu lại chứng cứ chứ?

“Còn nữa, giúp tôi làm một chuyện, ông già đó sống lâu quá rồi, giúp tôi xử lý đi, làm sạch sẽ một chút, đừng có để lại dấu vết gì.”

“Tôi hiểu rồi.”

Tiêu Vinh tắt điện thoại, anh ta nhìn vào đại dương mênh mông, ánh mắt u ám: “Không thể ngờ ông cụ còn có một căn phòng bí mật, đến tôi còn không biết.”

Nơi đó rốt cuộc đang cất giấu bí mật gì. Có điều với anh ta mà nói, tất cả đều không quan trọng.

Tiêu Khôn Hoằng trở về khu biệt thự Thiên Thượng số một lúc này mọi người đều đã tỉnh dậy.

“Cha!”

Bé Bánh Bao lon ton chạy tới, giơ cánh tay mũm mĩm lên: “Cha nhìn con gói sủi cảo này.”

“Ồ, giỏi quá.”

Tiêu Khôn Hoằng nắm lấy cánh tay dính đầy bột mì của con gái, anh đi vào phòng khách, phát hiện ra trên bàn chất đầy bột và nhân bánh.

“Hôm nay ăn sủi cảo sao?”

“Đúng vậy, vừa đúng hôm nay là mùng một, ăn sủi cảo đi.”

Thi Nhân nhìn anh, phát hiện vẻ mặt Tiêu Khôn Hoằng vẫn như bình thường, không có gì khác thường, cô mới yên tâm thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Có lẽ là anh che giấu quá tốt, dù sao bây giờ cũng không phải lúc thích hợp để hỏi.

Đợi lát nữa có một mình rồi hỏi sau cũng được.

Thi Nhân nhìn anh nói: “Còn đứng đó làm gì, mau rửa tay rồi tới đây cùng nhau gói sủi cảo đi.”

“Ừ, anh đi thay quần áo đã.”

Đôi môi mỏng của Tiêu Khôn Hoằng khẽ cong lên một nụ cười, có điều lúc bước lên lầu, nụ cười nhạt đi rất nhiều.

Chuyện căn phòng bí mật khiến anh có chút lo lắng.

Manh mối đều hướng về phía nước S.

Lẽ nào nhà họ Tiêu còn cất giấu bí mật gì?

Buổi trưa, cả nhà Tiêu Khôn Hoằng cùng nhau gói sủi cảo sau đó ăn bữa cơm đoàn viên.

Diệp Tranh và Mạc Tiểu Tây dẫn bọn trẻ tới vườn hoa làm một cái tổ cho Bạch Tuyết.

Dù sao thì lần này tới nước S cũng mang về không ít đá, đứa bé thứ ba luôn ấp ủ mong muốn làm cho Bạch Tuyết một cái tổ xinh đẹp.

Thi Nhân đi tới nhìn thoáng qua, sau đó cô trở về phòng khách, cô vẫn luôn cảm thấy Tiêu Khôn Hoằng có chuyện phiền lòng nhưng không nói gia.

Bên trong két sắt của ông cụ nhà họ Tiêu rốt cuộc là có thứ gì?

Khi cô đi vào phòng khách, phát hiện anh không ở đó, lẽ nào đi tới thư phòng rồi?

Thi Nhân mang một đĩa trái cây đi vào thư phòng, cửa không đóng và chỉ khép hờ, bên trong truyền tới giọng nói của anh: “Không cần biết tổn bao nhiêu tiền, nhất định phải tìm được người.”

Cô đứng ở cửa, nhẹ nhàng gõ vài tiếng, sau đó đi vào.

Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấy cÔ, lập tức ngắt điện thoại: “Sao em lại tới đây?”

“Em mang hơi ấm tới đây.”

Thi Nhân đặt đĩa trái cây trước mặt anh: “Bên trong két sắt của ông cụ rốt cuộc có thứ gì vậy?”

“Một vài tư liệu và ảnh chụp của mẹ Tiêu Vinh.”

“Sao lại là tư liệu của mẹ Tiêu Vinh, ngoại trừ những thứ này không còn gì khác sao?”

Tiêu Khôn Hoằng gật đầu.

Thi Nhân cũng không ngờ, trợ lý Tiêu tốn nhiều công sức để mở két sắt như thế, vậy mà bên trong lại chỉ là tư liệu của mẹ Tiêu Vinh, cô còn tưởng là hợp đồng bất động sản hay là vàng bạc châu báu gì đó.

Kết quả đều không phải.

Cô nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Thật không nhìn ra ông cụ đối với vị đó vẫn là yêu thật lòng.”

“Yêu thật lòng?”

Tiêu Khôn Hoằng khịt mũi coi thường, loại đàn ông như ông cụ còn có thứ gọi là yêu thật lòng sao?

Nhìn những chuyện ông cụ làm, anh còn cảm thấy mất mặt. Chẳng qua những tư liệu đó rốt cuộc có phải của mẹ Tiêu Vinh hay không vẫn còn phải chờ xác thực, chỉ có thể tìm được quản gia mới biết được chân tướng.

“Vậy vừa rồi anh nói muốn tìm người, là tìm ai vậy?”

“Quản gia, anh có chút việc muốn hỏi ông ấy, có điều không thể tìm được.”

Đây mới là việc khiến Tiêu Khôn Hoằng phải lo nghĩ.

Mọi thứ vốn dĩ đang bình thường, đột nhiên khi anh muốn tìm thì người lại biến mất.

Chuyện này quá kỳ lạ.

Tiêu Khôn Hoằng chau mày, anh vẫn luôn cảm thấy bên trong còn ẩn chứa việc mà anh không biết.

“Có lẽ vì chuyện khác mà chạy trốn rồi?”

Thi Nhân có ấn tượng không tốt với quản gia lắm, lúc trước cũng là quản gia đưa cô tới bệnh viện làm phẫu thuật, cảm giác bất lực tuyệt vọng lúc đó đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ.

Cả đời này cô cũng không muốn gặp lại người quản gia đó nữa.

Hơn nữa, tướng mạo của quản gia và ông cụ nhà họ Tiêu có chút giống nhau, đều khiến người ta chán ghét.

Thi Nhân nhớ lại những chuyện trước kia, tâm trạng có chút buồn bực: “Bỏ đi, không nói những chuyện này nữa, ngày mai em định đưa con tới nghĩa trang Nam Sơn một chuyến.

“Được.”

Tiêu Khôn Hoằng biết lúc trước Thi Nhân đã muốn đưa con đi gặp cha mẹ bọn họ, có điều bởi vì bữa tiệc cuối năm của ông cụ nhà họ Mạc nên bọn họ vẫn luôn bận rộn, không có thời gian rảnh. Bây giờ mọi chuyện đã ổn định dần, chuyện nên làm vẫn phải làm.

Thi Nhân đưa trái cây cho anh: “Vất vả rồi.”

Anh cúi đầu ăn miếng trái cây trên tay cô, đôi môi hồng còn dính chút nước của trái cây, nhìn có chút mê người.

Tiêu Khôn Hoằng chậm rãi mở miệng nói: “Muốn nếm thử chút hương vị trái cây không?”

“Em, em tự mình thử.”

Trong nháy mắt Thi Nhân đã hiểu ý anh.

Có điều, cánh tay cô bị người ta dùng sức kéo lấy, cả người cô xoay vòng, ngã vào lồng ngực anh.

“Tiêu Khôn Hoằng!”

“Anh đây.”

Người đàn ông nâng cằm cô lên, sau đó khóa miệng cô lại, căn bản không cho cô chút cơ hội phản kháng nào.

Bây giờ xem như anh đã biết, đôi khi không thể hỏi, chỉ có thể trực tiếp dùng hành động là tốt nhất.

Ví dụ như bây giờ.

Tiêu Khôn Hoằng hôn cô một lúc mới dừng lại hỏi: “Có hương vị gì?”

Thi Nhân choáng váng nhìn anh: “Ngọt.”

“Ừ, anh cũng cảm thấy ngọt”

Thi Nhân chủ động choàng lấy cổ anh, hôn anh, hai người nhằm chặt mắt lại.

Nhắc tới nhà cũ của nhà họ Tiêu, cho dù là đối với anh hay là đối với cô đều không phải nơi tốt “Anh đây.”

Người đàn ông nâng cằm cô lên, sau đó khóa miệng cô lại, căn bản không cho cô chút cơ hội phản kháng nào.

Bây giờ xem như anh đã biết, đôi khi không thể hỏi, chỉ có thể trực tiếp dùng hành động là tốt nhất.

Ví dụ như bây giờ.

Tiêu Khôn Hoằng hôn cô một lúc mới dừng lại hỏi: “Có hương vị gì?”

Thi Nhân choáng váng nhìn anh: “Ngọt”

“Ừ, anh cũng cảm thấy ngọt”

Thi Nhân chủ động choàng lấy cổ anh, hôn anh, hai người nhắm chặt mắt lại.

Nhắc tới nhà cũ của nhà họ Tiêu, cho dù là đối với anh hay là đối với cô đều không phải nơi tốt đẹp gì.

Tiêu Khôn Hoằng không cho cô trở lại nơi đó nhưng anh một mình quay lại đó.

Những cảm xúc khó khăn đó anh phải một mình gánh chịu, Thi Nhân ôm lấy cổ anh, muốn an ủi anh.

Người đàn ông này chưa bao giờ nói những chuyện phiên muộn trong lòng ra.

Cho nên cô chỉ có thể làm như vậy, có thể khiến anh vui là được.

Nếu có một ngày Tiêu Khôn Hoằng thành thật nói ra tất cả mọi chuyện mới có thể khiến cô kinh ngạc, đó vẫn là anh sao?

Có điều, càng ngày mọi chuyện càng trở nên mất kiểm soát.

Thi Nhân quay đầu nhìn thư phòng, cửa vẫn còn mở, cô đỏ nói: “Cửa chưa đóng.”

“Sẽ không có ai tới đâu.” Giọng nói Tiêu Khôn Hoằng lạnh lùng mà trầm thấp, anh ngẩng đầu lên nhìn cô, sau đó bế cô lên đi tới cửa trực tiếp đóng cửa lại.

Phía sau lưng Thi Nhân dán vào cửa, truyền đến cảm giác lạnh lẽo.

Lúc này cô mới hồi phục tinh thần, ôm lấy đầu anh: “Tiêu, Tiêu Khôn Hoằng?”

“Gọi là chồng Ánh mắt người đàn ông nặng nề, hôn lên khóe miệng cô: “Em sợ cái gì? Sợ anh ăn em sao?”

“Có chút lạnh.”

Thi Nhân ngượng ngùng quay đầu đi, thật ra cô cảm thấy đang là ban ngày ban mặt, như thế này không tốt lắm, hơn nữa còn đang ở nhà.

Bên ngoài còn có Diệp Tranh và Mạc Tiểu Tây, cô có chút xấu hổ.

“Bọn họ sẽ không lên ngay đâu, em cũng rất vui mà, có đúng không?”

Sắc mặt Thi Nhân đỏ ửng lên, cô cảm thấy bây giờ bản thân bị Tiêu Khôn Hoằng dạy hư rồi!

Cái tên xấu xa này!

Sau đó Thi Nhân cảm thấy dũng khí cả đời này đều bị dùng hết vào lúc này, mặt mũi cũng bị dẫm đạp lên mặt đất.

Cô nhìn lên trân nhà, sắc mặt không ngừng thay đổi.

Bên tai cô truyền đến giọng nói kiên định của anh: “Vợ, nhìn anh.”

Thi Nhân thậm chí còn nghĩ: “Đây có phải là một giấc mơ hay
— QUẢNG CÁO —