Tổng Tài Xin Đừng Cố Chấp

Chương 92



Bóng dáng cô độc người đàn ông đứng trước cửa kính, ánh mắt xa xăm nhìn về phía thành phố với dòng người đông đúc, trên mặt anh phảng phất cảm giác ưu phiền.

Lâm Trạch Dương nhìn cơn mưa trắng xóa đất trời, trong tâm lại nổi lên nỗi đau đớn không nguôi! Đã mấy ngày kể từ khi anh rời khỏi Vương gia, trái tim vẫn đau đớn vì sự không tin tưởng của cô. Từ hôm đó anh trở lại công ty, bắt đầu lao vào công việc để tê liệt chính mình, giảm bớt nỗi nhớ nhung trong lòng.

Nhưng những lúc rảnh rỗi lại không kìm được mà nhớ đến cô. Trái tim anh dường như đã không còn là của chính mình, nó sớm đã thuộc về một người khác!

CỐC CỐC!

Tiếng gõ cửa phá vỡ không gian yên tĩnh, Lâm Trạch Dương điều chỉnh lại tâm trạng, anh trở lại bàn làm việc, cất giọng nói lạnh lùng.

- Vào đi!

Tiểu Bạch trên tay cầm theo một chồng tài liệu mang vào đặt lên bàn, cậu nhìn anh chăm chú, ánh mắt mang theo dò xét. Dạo gần đây chủ tịch của anh ta lại trở nên chăm chỉ lạ thường! Rõ ràng mấy hôm trước còn không tập trung vào công việc, cả ngày cứ bần thần như người mất hồn, vậy mà có một hôm đột nhiên đến công ty còn đem hết công việc tồn đọng trong một đêm giải quyết tất cả. Hành động kì lạ này khiến cho tất cả mọi người đều bất ngờ, không hiểu ông chủ mình bị cái gì.

Hôm nay anh còn bảo anh ta mang cho anh tất cả bản báo cáo tổng kết cuối năm về công việc, tình hình của cả tập đoàn trong mười năm trở lại đây.

Nhìn anh lại bắt đầu điên cuồng làm việc Tiểu Bạch có chút lo lắng, cậu không chịu được mà cẩn thận lên tiếng nhắc nhở.

- Chủ tịch… anh đừng làm quá sức nếu không sẽ có chuyện đó!

Lâm Trạch Dương không thèm để ý tới cậu ta tiếp tục công việc của mình. Tiểu Bạch bất lực trước sự ngoan cố của sếp mình nhưng cậu ta thật sự rất lo cho sức khỏe của anh. Nếu vì làm việc quá sức mà có chuyện gì xảy ra thì thật tồi tệ!

Lâm Trạch Dương thấy cậu ta vẫn chưa đi, anh liền lên tiếng nhắc nhở, đầu vẫn cặm cụi làm việc.

- Cậu còn việc gì nữa sao?

Nghe thấy tiếng của anh, Tiểu Bạch chỉ có thể nhẫn nhịn ra ngoài.

Theo anh bao năm, cậu ta hiểu rất rõ chủ tịch của mình là kiểu người cố chấp, sẽ không dễ dàng bị người khác lay động. Trên thế giới chỉ có duy nhất một người nhưng bây giờ người đó lại chính là nguyên nhân khiến anh thành ra như vậy.

Tiểu Bạch cảm thán mình thật may mắn khi cậu ta và vợ vừa gặp đã yêu nhau, hơn nữa cả hai còn là mối tình đầu của nhau vậy nên cảm giác thất tình là chưa bao giờ phải trải qua. Nghĩ đến vợ và những đứa con ở nhà, Tiểu Bạch đứng trước cửa phòng bất giác mỉm cười hạnh phúc.

Đúng lúc cảnh tượng này Âu Dương Hàn lại bắt gặp được. Anh ta bước đến vỗ mạnh vào vai cậu ta, đùa giỡn hỏi.

- Này! Cười cái gì mà vui vậy? Được tăng lương hả?



Tiểu Bạch nhận ra ý tứ trêu chọc trong câu nói, cậu ta thở dài nói.

- Haizz! Lương của tôi đã đủ cao rồi! Nhà cửa, vợ con đều có, cuộc sống hạnh phúc mĩ mãn, còn cầu mong gì tăng lương chứ! Đâu giống như một số người lớn tuổi hơn cả tôi rồi mà người yêu vẫn còn chưa có.

Âu Dương Hàn thầm nghĩ cậu ta đang mỉa mai mình lớn tuổi rồi mà không ai thèm đây mà. Anh khoanh tay trước ngực nói.

- Hừ! Xem ra gan dạo này lớn quá nha! Còn dám nói móc tôi hả?

Tiểu Bạch vẻ mặt vô tội nói.

- Đâu anh Âu, tôi đang nói người khác mà. Tự anh nhận là mình ấy!

Âu Dương Hàn đảo mắt, kiềm chế nói.

- Được! Xem như cậu lợi hại! Ok, không đùa nữa. Sếp cậu có trong đó không?

Nhắc đến anh nét mặt Tiểu Bạch lại trầm xuống, cậu lôi Âu Dương Hàn sang một góc thấp giọng nói chuyện.

- Anh tới đúng lúc lắm. Mấy ngày liền Lâm tổng kì lạ lắm. Tính khí thay đổi thất thường, thường xuyên nổi nóng, còn có bệnh cuồng công việc trở nên nghiêm trọng hơn ngày trước, tôi e rằng cứ thế này anh ấy sẽ gục mất. Anh là bạn của anh ấy, nói vài lời khuyên giúp đi!

- Nghiêm trọng vậy sao?

Âu Dương Hàn thấy lần này xem ra khó giải quyết rồi. Người anh em lần đầu biết yêu lại thất tình! Haizz!!!

- Được rồi, để tôi vào xem thử. Cậu đi làm đi.

Nhưng biểu tình này thì đúng là như Tiểu Bạch đã nói, xung quanh anh bảo phủ bởi sự u tối. Âu Dương Hàn hắng giọng thu hút sự chú ý của anh.

Lâm Trạch Dương nhìn thấy anh cũng chỉ nhàn nhạt ngẩng đầu lên rồi lại cụp mắt tiếp tục làm việc.

Âu Dương Hàn thấy anh lạnh nhạt như vậy, anh ta chỉ có thể chủ động lên tiếng.

- Nghe Tiểu Bạch nói mấy hôm nay rất bận rộn nhỉ?

Lâm Trạch Dương biết thư kí của mình chắc lại nhiều chuyện nói với anh ta, xem ra dạo gần đây cậu ta ngứa ngáy miệng đang cần người giúp đỡ rồi. Anh hờ hững đáp lại.

- Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?



Âu Dương Hàm gãi gãi mũi, anh ta nói.

- Không lẽ không có việc gì thì không được tới tìm anh em tốt của mình sao?

Lâm Trạch Dương liếc anh ta một cái nói.

- Tôi không có thời gian để đùa với cậu.

Âu Dương Hàn lên tiếng phản đối.

- Tôi cũng đâu có đùa với cậu. Thôi, không nói nhiều nữa, tôi có chuyện quan trọng cần nói với cậu.

Âu Dương Hàn dừng một chút vẻ mặt nháy mắt trở nên trầm trọng nói.

- Cô ta trở lại rồi! Ừm... Mấy ngày trước người của tôi báo thấy Tạ Tú Linh xuất hiện ở sân bay nhưng sau đó lại để mất dấu cô ta rồi.

Nghe đến tên người đó, bút trên tay anh bị gãy làm đôi, nộ khí ngùn ngụt dâng lên khiến cho người đứng xa như Âu Dương Hàn cũng cảm thấy ớn lạnh, anh ta khẽ lùi lại một bước. Hàm răng anh nghiến chặt, giọng nói lạnh lẽo vang lên.

- Cô ta còn dám xuất hiện!

- Ừ, đúng vậy. Nhiều năm như vậy không có tin tức bỗng dưng lại trở về, tôi nghĩ trong chuyện này nhất định không đơn giản! Người đứng sau cô ta thế lực cũng không nhỏ, nếu không chúng ta không thể mất nhiều thời gian tìm kiếm như vậy. Với lại... cô ta hẳn rất căm hận cậu! Dù sao cậu cũng khiến nhà cô ta phá sản, nợ nần chồng chất, bản thân lại còn phải sống trốn chui trốn lủi khỏi lệnh truy nã của cảnh sát... Ấy, mà khoan... Nếu để cô ta biết Uyển Tình vẫn còn sống... Chẹp! Thật không dám tưởng tượng cô ta sẽ lại làm ra thủ đoạn ác độc thế nào nữa!

Nói đến đây Âu Dương Hàn thực sự lo sợ. Mặc dù bây giờ cô ấy có rất nhiều người bảo vệ nhưng không phải năm đó cũng vậy sao. Lâm Trạch Dương cho bao nhiêu vệ sĩ tinh anh nhất bảo vệ nhưng cuối cùng cô vẫn rơi vào tay cô ta, suýt nữa còn mất luôn cái mạng.

Lâm Trạch Dương nghe anh ta nói vậy trong lòng cũng thấy lo lắng, anh sợ cô lại gặp nguy hiểm. Không những vậy, họ còn có hai đứa con, chúng chắc chắn cũng sẽ trở thành mục tiêu của người đàn bà thâm hiểm đó.

Từ chuyện lần trước anh đã buộc mình không nghĩ đến cô nhưng khi cô có thể bị người khác làm hại anh lại không kìm được trái tim mà quan tâm cô.

Lâm Trạch Dương vội nói với Âu Dương Hàn.

- Hàn, cậu giúp tôi sắp xếp cho bọn họ. Ừm.... Đừng để người khác biết...

- Được. Quyết định vậy đi. Tôi cũng sẽ cho người tìm kiếm cô ta, có tin tức gì tôi sẽ thông báo cho cậu biết trước.

Âu Dương Hàn đương nhiên đồng ý với thỉnh cầu của anh, khó khăn lắm mới có cơ hội được người cao ngạo như anh nhờ vả, chắc chắn là phải tận tình giúp đỡ.
— QUẢNG CÁO —