Trả Cho Anh Một Đời Bình An

Chương 36



" Hai người họ sao rồi bác sĩ? "

" Hiện tại bác sĩ Lâm đã qua cơn nguy hiểm chỉ cần tịnh dưỡng nghỉ ngơi vài ngày sẽ không sao. Còn về cô Tô … Tôi không thể nói trước được điều gì vì hiện tại cơ thể cô ấy rất yếu cộng thêm việc mất máu quá nhiều khiến đứa bé không giữ lại được, e rằng cô ấy …"

Cả Đỗ Hoàng Vỹ và Thiên Di dường như bị ai đó rút hết sinh lực sụp đỗ hoàn toàn trước lời của vị bác sĩ nước mắt cứ thế lăn dài trên má cả hai người, cô ấy lấy toàn bộ sức lực còn lại chạy thật nhanh vào phòng cô đang nằm vừa lúc cô tỉnh dậy đã thấy hai người nào đó chạy vào người con gái với gương mặt lắm lem đầy nước mắt, người đàn ông cũng với đôi mắt đỏ tươi trông thật buồn cười.

" Hai người vào phòng thăm bệnh nhân mà sao nước mắt dàn dụa thế kia? "

" Mộc Nhiên, cậu không được bỏ lại mình mà đi, mình không muốn mất đi người thân như cậu! "

" Nếu như ông trời muốn mình rời khỏi cậu rời khỏi thế gian xinh đẹp này mình cũng đâu thể không nghe theo, cậu cứ coi như mình đi du lịch vòng quanh thế giới khi nào chán mình sẽ quay về bên cạnh cậu có được không? "

" Mình không muốn! Tại sao cậu cứ mãi vì chuyện của anh ta mà hết lần này đến lần khác âm thầm chịu đựng tổn thương như vậy chứ? Cậu xem cậu vì anh ta mà khắp người đầy vết thương đến cả đứa bé cũng bị anh ta hại chết, nếu lúc đầu cậu chịu nghe lời mình thì đã không phải chịu đựng những cơn đau này hành hạ đến chết "

" Thiên Di đừng nói nữa! "

Đỗ Hoàng Vỹ từ lúc bước vào phòng chỉ biết đứng một chỗ im lặng nhìn người con gái đang nằm trên giường bệnh gương mặt nhạt nhợt xanh xao không còn sức sống như hàng vạn mũi tên xuyên thẳng vào đối phương, đến khi Thiên Di không kìm được cơn tức giận trong lòng mà mắng cô thì anh ta mới lên tiếng.

Anh ta biết dù có nói gì thì hiện tại mọi chuyện đã không thể nào cứu vãn được nữa, có lẽ đây là sự giải thoát tốt nhất dành cho cô không muốn cô phải chịu bất kì nổi đau nào hành hạ từ thể xác đến tinh thần.

" Gia Minh sao rồi? "

" Anh không sao nhưng người có sao lại là em! "

Từ ngoài cửa một giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên mang theo âm vị chua xót đau lòng có phần tức giận, mọi người đều hướng mắt vào người đàn ông ngồi trên chiếc xe lăn từ từ di chuyển vào không ai khác đó là Lâm Gia Minh.

Lúc tỉnh dậy thấy mình nằm trong phòng hồi sức biết ngay bản thân chưa chết liền có linh cảm bất an trong lòng vừa đúng lúc có một vị bác sĩ đi vào thấy Lâm Gia Minh đã tỉnh lại vô cùng vui mừng không dấu được cảm xúc trên mặt.

" May quá anh đã tỉnh dậy nếu xe cấp cứu đến trễ vài phút e rằng ngay cả thần tiên cũng không cứu được anh vì viên đạn cách vị trí tim chưa đến 1cm."

" Cậu nói nhiều thật đấy! Cô gái vào chung với tôi tình hình sao rồi? "

" Haizz, nhắc mới nhớ cô gái đó thì lại không may mắn như anh, sức khoẻ của cô ấy đang rất yếu vừa mất máu nhiều vừa mất đi đứa bé khắp người đầy vết thương mà vết thương nào cũng như lấy mạng người ta thì làm sao một cô gái vốn mắc phải căn bệnh ung thư máu ở giai đoạn cuối chịu được những cơn đau như thế chứ."

" Có thể kéo dài mạng sống được bao lâu? "

" Rất khó nói lắm! Chỉ có thể đếm từng phút mà thôi, anh nên chuẩn bị tâm lí trước vì cũng có thể chuyện xấu nhất sẽ đến với cô ấy."

Vị bác sĩ vừa dứt lời Lâm Gia Minh ngồi bật dậy sắc mặt trông rất khó coi, hiểu anh ta muốn gì vị bác sĩ nhanh chóng đỡ anh ta xuống xe lăn vì tình trạng sức khoẻ hiện tại không thể di chuyển đi lại bình thường được, vừa đến trước cửa phòng đã nghe được những lời khiến người đàn ông này một lần nữa lại rơi nước mắt vì cô.

" Sao anh lại đến đây? Vết thương của anh không sao chứ? "

" Không sao, vài ngày nữa sẽ khoẻ lại thôi, những vết thương này của anh sao có thể so sánh với những vết thương trên người em."

" Những vết thương này có là gì với những nổi đau trong lòng em, em biết mọi người lo lắng cho sức khoẻ hiện tại của em nhưng có lẽ đây là cách tốt nhất "

Phải!!! Những vết thương này làm sao có thể so sánh với những vết thương đang rỉ máu trong lòng cô, chưa bao giờ cô thấy bản thân thảm hại như bây giờ, người đàn ông cô dành cả thanh xuân dành cả cả sinh mạng để yêu lại vì một người phụ nữ độc ác tâm cơ mà làm cô tổn thương thành bộ dạng thế này, ngay cả đứa bé cô ngày đêm ra sức bảo vệ cố gắng dành lấy sự sống từng ngày đến cuối cùng cô cũng không giữ được lời hứa bảo vệ đến khi đứa chào đời còn tận mắt chứng kiến đứa bé rời khỏi cô mà không thể làm được gì hơn ngoài sự tuyệt vọng.

Đối với tình yêu cô là một người phụ nữ thất bại triệt để, đối với đứa bé cô là một người mẹ vô trách nhiệm không bảo vệ được đứa con của mình, cô hiện tại chẳng còn thứ gì trong tay ngoài hơi thở yếu ớt, cô tự hỏi bản thân có gì đặc biệt để cho một người đàn ông như Lâm Gia Minh không tiếc cả mạng bảo vệ yêu thương cô như vậy? Cho đến hiện tại cô mới biết câu trả lời bởi vì cô và anh ta cùng là một kiểu người vì yêu mà mù quáng thậm chí điên cuồng chạy theo mà không đòi hỏi bất kì thứ gì từ đối phương.

" Gia Minh, anh là một người đàn ông rất tốt luôn yêu thương em, bảo vệ em thậm chí hy sinh cả tính mạng vì em, cả đời này người mà em mắc nợ nhiều nhất chính là anh dù có trả cả một đời cũng không trả hết. Nhưng cũng cảm ơn anh vì kiếp này đã yêu em bảo vệ em một cách chu toàn, nhất định kiếp sau phải để em là người thực hiện những điều đó với anh có được không? Hứa với em sau khi em đi mọi người đừng làm khó Triệu Tử Hiên vì trong chuyện này anh ấy cũng là người vô tội bị người khác lợi dụng chỉ có thể trách kiếp này em đặt tình cảm sai người sai thời điểm, những gì gia đình em nợ anh ấy em cũng đã thay ba em trả hết rồi, mọi người đừng trách anh ấy ích kỉ vô tình không nghĩ đến cảm giác của em, vì nếu đổi ngược lại là em thì em cũng sẽ làm như vậy tại vì chúng ta cùng là một kiểu người khi yêu sẽ mất hết lý trí làm tất cả mọi thứ bảo vệ người mình yêu."

" Thiên Di, cậu là người lúc đầu mình không yên tâm nhất vì mình sợ sự ra đi của mình khiến cậu mất đi nụ cười trong cuộc sống, không còn chỗ dựa mỗi khi bị người khác chọc giận hay buồn phiền, nhưng hiện tại mình có thể yên tâm khi bên cạnh cậu đã có Đỗ Hoàng Vỹ, cậu cũng là người mình thương và tin tưởng nhất cho nên ba mẹ và bà mình nhờ cậu chăm sóc có được không? "

" Đỗ Hoàng Vỹ tuy lúc đầu tôi có hơi không thích anh cho lắm nhưng phải thừa nhận anh là một người đàn ông rất tốt sẵn sàng giúp đỡ mọi người xung quanh, lúc biết hai người ở bên nhau tôi rất vui vì đã đặt niềm tin đúng người khi giao Thiên Di cho anh chăm sóc, yêu thương và bảo vệ. Còn chuyện Lâm Tuệ Ý tôi đã đưa mọi bằng chứng cho trợ lý của tôi anh chỉ việc đến công ty sẽ có người đưa cho anh, lá thư này nhờ anh đưa cho anh ấy sau khi hôn lễ kết thúc dùm tôi, cảm ơn! "



Cô đưa tay xuống phía dưới chiếc ga giường lấy ra một lá thư đưa cho Đỗ Hoàng Vỹ nhờ anh ta đưa cho Triệu Tử Hiên, vết thương trên người cô sao có thể bằng nổi đau trong lòng đến nổi tê tâm liệt phế, cô đã dành tất cả sự dịu dàng vào tình yêu đặt ở nơi anh nhưng xem ra đến cuối cuộc đời vẫn không thể đứng trước mặt anh nói ra lời yêu thương từ tận đáy lòng.

Tình yêu cô dành cho anh thì anh xem là rẻ mạc thủ đoạn mà khinh bỉ né tránh, còn thứ tình yêu xuất phát từ lợi dụng tiền bạc địa vị thì anh tưởng đó là tình yêu chân chính thật lòng thật dạ mà chấp niệm, bảo vệ mặc cho mọi người ngăn cản vẫn đắm chìm vào thứ tình yêu hữu danh vô thực kia.

" Mọi người xem lời nói tôi là không khí à sao không ai trả lời mà cứ nhìn tôi chằm chằm thế? "

Cô không thể chịu nổi cái không khí căng thẳng bao trùm căn phòng vào lúc này liền lên tiếng, hiện tại cả ba người bọn họ ai nấy đều mang trong mình những suy nghĩ riêng một dòng suy nghĩ không mục đích không có đán án, bầu không khí trong phòng bệnh dần trở nên nặng nề làm cô sắp nghẹt thở.

Cảm giác cơ thể sắp không thể gắng gượng được nữa liền quay mặt sang chỗ khác, hành động khác thường của cô làm mọi người thật sự sợ hãi, sau đó một tiếng ho khan nôn ra một ngụm máu mùi tanh bay khắp căn phòng, Thiên Di hoảng sợ ôm chằm lấy cô khóc nức nở.

" Cậu không sao chứ để mình gọi bác sĩ! "

Thiên Di định đứng lên đi gọi bác sĩ thì bị cô giữ chặt lại nhìn cô ấy lắc đầu ra hiệu không sao, cô lấy miếng khăn giấy lau những vết máu trên gương mặt, sau đó đưa mắt nhìn mọi người một lượt nở nụ cười thật tươi như đã chuẩn bị cho sự ra đi lần này.

" Lúc nãy mọi người vẫn chưa đồng ý với tôi."

" Đã lúc nào rồi mà cậu còn …"

" Chúng tôi đồng ý, cô yên tâm tôi sẽ chăm sóc Thiên Di thật tốt không để cho cô ấy ấm ức đến mức phát khóc. Chuyện mà cô giao tôi nhất định sẽ thay cô đòi lại từ cô ta từng món không thiếu một món nào! "

Chưa kịp nói hết câu Đỗ Hoàng Vỹ đã vội lên tiếng cắt ngang lời của Thiên Di dù có chuyện gì xảy ra thì đây cũng là tâm nguyện cuối cùng của cô sao có thể không đồng ý cho được. Cô đã dùng mọi sức lực sự cố gắng vào chuyện trả thù Lâm Tuệ Ý thì người làm bạn như Đỗ Hoàng Vỹ sao lại bỏ qua cho cô ta, lần này nhất định phải bắt cô ta trả giá cho những gì đã gây ra cho cô.

" Đời này tôi có những người bạn như mọi người thật sự rất may mắn, tôi không có gì để phải hối tiếc cũng chưa từng hối hận những gì mình đã làm, cảm ơn mọi người đã ở bên cạnh tôi trong giây phút cuối đời hy vọng kiếp sau chúng ta có thể tiếp tục làm bạn tốt của nhau."

" Em có từng hối hận vì yêu anh ta chưa? "

" Chưa từng, dù chỉ là một chút cũng chưa từng hối hận."

" Rất giống anh vì anh cũng chưa từng hối hận vì đã yêu em dù là kiếp này hay kiếp sau vẫn sẽ yêu em "

Nói xong không nhìn xem phản ứng cô thế nào Lâm Gia Minh trực tiếp tiến về phía cô ngồi xuống cạnh giường đặt lên môi cô một nụ hôn, cô không bất ngờ cũng không né tránh mà ngược lại còn đáp trả lại nụ hôn đó của anh ta rồi nhẹ nhàng đẩy người Lâm Gia Minh ra đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt anh ta lau những giọt nước mắt.

" Hãy nhớ thật kỹ hương vị ngày hôm nay sau này nhớ phải tìm thấy nó có biết chưa, tạm biệt anh Gia Minh! "

Tay cô từ từ rời khỏi gương mặt anh ta đôi mắt dần nhắm nghiền lại khoé mắt vẫn còn đọng lại dòng nước mắt, đây không phải là nước mắt đau lòng bi thương mà là hạnh phúc hài lòng với những gì mình đã làm, hy vọng kiếp sau người cô yêu không phải anh mà là Lâm Gia Minh nhưng liệu cô có quên đi được tình yêu dành cho anh hay không? Chính bản thân cô cũng không dám chắc vào điều đó đành để số phận bọn họ dựa vào sự an bài của ông trời.

Thiên Di ôm chặt lấy Đỗ Hoàng Vỹ khóc nức nở, Lâm Gia Minh vẫn giữ nguyên trạng thái nắm lấy tay cô nước mắt theo đó chảy dài xuống ướt đẫm cả bàn tay cô.

Sau khi cả ba người bước ra khỏi phòng với tâm trạng đau thương cùng với đôi mắt sưng đỏ lên, mọi chuyện trong tang lễ của cô được Lâm Gia Minh lo liệu, lúc còn sống cô từng nói khi mất không muốn tang lễ làm quá long trọng chỉ cần vài người thân bạn bè thân thiết mà thôi, cho nên Lâm Gia Minh chỉ thông báo cho gia đình cô biết ngoài ra thông tin về cái chết của cô tuyệt đối được giữ kín cho đến khi mọi chuyện kết thúc.

Một tuần sau khi cô mất Đỗ Hoàng Vỹ đến công ty cô, trong phòng làm việc của cô một người đàn ông với gương mặt tiếc thương cho số phận của vị Giám Đốc tuổi trẻ tài ba, dù làm việc bên cạnh cô chưa bao lâu nhưng anh ta thấy được cô là một vị lãnh đạo có tâm có tầm xứng đáng ngồi vào vị trí điều hành tập đoàn Tô Thị, nhưng thật đáng tiếc chỉ vì một người đàn ông mà đánh đổi nhiều thứ từ sự nghiệp đến tuổi thanh xuân cũng đều tan biến thành mây khói.

Nghe tiếng bước chân anh ta biết ngay người cần gặp đã đến, xoay người lại bắt gặp ánh mắt dò xét của hai người đứng đối diện bị người khác nhìn chằm chằm một cách phán xét tò mò thì khó chịu ho một tiếng khiến hai người đó giật mình thu lại tầm mắt.

" Anh là Giám Đốc Đỗ tập đoàn Triệu Thị? "

" Phải là tôi! "

" Đây là tất cả tài liệu và bằng chứng về những việc làm của Lâm Viễn và Lâm Tuệ Ý, còn đây là giấy chuyển nhượng tập đoàn Tô Thị đã sang tên Triệu Tử Hiên, trước khi cô ấy mất có nhờ tôi giao lại cho anh hy vọng anh không làm cô ấy thất vọng."

" Tôi nhất định khiến bọn họ trả giá về chuyện họ đã gây ra cho gia đình cô ấy và cả cô ấy, bất kì ai làm tổn thương Mộc Nhiên tôi đều không tha thứ! "

" Được, tôi chờ tin tốt từ anh, thôi tôi còn có việc xin phép đi trước."



Người đàn ông nở nụ cười nhanh chóng rời khỏi phòng để hai người bọn họ mang một tâm trạng nặng nề nhìn chằm chằm vào sắp tài liệu trên bàn, thấy Đỗ Hoàng Vỹ có vẻ lo lắng Thiên Di nắm lấy bàn tay anh ta vuốt ve như trấn an mọi chuyện rồi sẽ ổn.

Cô ấy biết rõ trong lòng Đỗ Hoàng Vỹ đang lo lắng điều gì, anh ta sợ sau khi mọi chuyện phơi bày sẽ khiến anh suy sụp không thể vượt qua được cứu sốc lần này nhưng đây là cách cuối cùng có thể ngăn cản mọi âm mưu của cô ta, cơ hội tốt như vậy sao bọn họ có thể bỏ qua.

" Có phải anh lo lắng về Triệu Tử Hiên không? "

" Anh chỉ sợ anh ta không thể vượt qua chuyện lần này, có khả năng tâm trạng sẽ bị suy sụp mất hẳn ý chí đứng dậy giống như cách đây 10 năm về trước khi Lâm Tuệ Ý rời khỏi anh ta không một lời từ biệt đã để lại trong lòng anh ta một vết sẹo rất lớn, chỉ sợ lần này có thể tái diễn lần thứ 2 có khi còn nặng hơn."

" Nhưng đó là lúc trước biết đâu bây giờ sẽ khác thì sao đâu ai có thể đau lòng hai lần cùng một người gây ra được, em tin vết thương lần này nhanh chóng lành thôi."

" Em thật sự nghĩ người mà anh ta yêu là Lâm Tuệ Ý sao? Con trai họ nhìn con trai rất dễ hiểu được tâm tư trong lòng, người mà anh ta yêu là Mộc Nhiên chỉ qua hận thù đã che mờ lý trí của anh ta nên mới làm tổn thương cô ấy nhiều lần như vậy, có lẽ đây là số phận hai người họ phải trải qua, một người hiểu lầm chồng chất hiểu lầm, một người thừa biết mọi chuyện lại không chịu giải thích thế nên có phải đây là nghiệt duyên người ta hay nói phải không? "

" Anh ta làm vậy thật không công bằng với Mộc Nhiên, cô ấy hy sinh cho anh ta nhiều như vậy chưa một lần nhận được tiếng yêu của anh ta! "

" Nếu như có thể nói ra lời yêu dễ dàng như vậy thì giữa bọn họ đã không có sự hận thù ngăn cách, do duyên phận không thể để họ bên cạnh nhau, em đã hứa với cô ấy những gì thì phải nhớ đó dù ngày mai có chuyện gì em không được làm càn mà phải nghe theo lời anh biết chưa."

" Hứ, đồ đáng ghét nhà anh ở đó chơi một mình đi! "

Thiên Di nghe Đỗ Hoàng Vỹ nói vậy liền tỏ thái độ không hài lòng bĩu môi đứng dậy quăng cho anh ta một cái liếc nhìn đầy giận dỗi sau đó bỏ ra ngoài, Đỗ Hoàng Vỹ chỉ biết ngán ngẫm lắc đầu nhìn theo bóng lưng người con gái khuất dần sau cánh cửa, không suy nghĩ nhiều đứng dậy nhanh chóng chạy đuổi theo sau Thiên Di, lần này chắc chắn anh ta sẽ rất vả để dỗ ngọt con mèo nhỏ hay dỗi hờn này rồi.

Đang trên đường đến công ty điện thoại Đỗ Hoàng Vỹ reo lên liên tục không cần nhìn qua cũng biết người gọi đến là ai chính vì biết người đầu dây bên kia nên anh ta chần chừ không nghe máy, tiếng chuông vẫn liên tục reo khiến người ngồi kế bên chịu không nổi đành mở miệng lên tiếng trước.

" Ai điện sao không nghe máy đi anh không thấy phiền nhưng em thấy rất phiền đấy! "

" Không quan trọng lát anh sẽ gọi lại."

Lát nữa sao? Chẳng phải anh ta đang trên đường đến công ty thì cần gì phải gọi lại làm gì, chiếc xe dừng trước cửa công ty đúng lúc thấy một cảnh khiến người khác chán ghét vô cùng chỉ sợ nhìn thêm giây lát mắt sẽ nổi đom đóm ngay lập tức. Thiên Di vừa bước xuống xe rất muốn bước lại vào xe tránh cơn tức giận tái phát mà đi đến tát thẳng vào mặt Lâm Tuệ Ý.

Triệu Tử Hiên nắm tay đỡ Lâm Tuệ Ý bước vào thang máy vừa quay qua bắt gặp ánh mắt tràn đầy lửa hận của hai người đang đi vào công ty, thấy Đỗ Hoàng Vỹ bước chân anh khựng lại nhìn sắc mặt khó chịu của anh ta trong lòng anh có gì đó rất khó chịu như thầm nói cho anh biết đằng sau vẻ mặt bình thản đó là một cơn sóng dữ.

" Giám Đốc Đỗ, anh bận đến mức không có thời gian nghe máy người khác sao? "

" Đúng, tôi rất bận không như anh vẫn có thể thản nhiên vui vẻ cười tươi như vậy! "

" Anh vào văn phòng tôi một lát có chút chuyện cần trao đổi."

Đỗ Hoàng Vỹ gật đầu bước vào thang máy, Thiên Di từ đầu đến cuối cố gắng hít thở giữ lấy bình tĩnh nhất có thể để không mắng vào mặt anh, không vì giữ thể diện Đỗ Hoàng Vỹ thì đã thay mặt cô cho anh một trận và vạch mặt Lâm Tuệ Ý người phụ nữ độc ác tâm địa rắn rết, cô ta có tư cách gì mà hạnh phúc trên nổi đau của người khác chứ?.

Thấy sắc mặt không được tốt của cô ấy Đỗ Hoàng Vỹ nắm lấy bàn tay đang lạnh toát mồ hôi thì biết cô ấy sắp không chịu đựng nổi nữa liền quay sang đá mắt chọc cô ấy cười phân tán cơn tức sóng thần trong lòng Thiên Di.

Như đúng lời hứa Đỗ Hoàng Vỹ gõ cửa phòng anh đẩy cửa bước vào tiến về phía sofa ngồi cầm ly trà thổi thổi uống một ngụm, đặt ly trà xuống bàn ngước mặt nhìn thẳng vào anh khá ngạc nhiên khi thấy trên tay anh đang cầm một tờ giấy, không nhanh không chậm đi về phía anh ta đặt tờ giấy lên bàn.

" Đây là gì? "

Cầm tờ giấy lên xem đập vào mắt là dòng chữ " Kết quả siêu âm." đây chẳng phải là kết quả có thai của cô sao anh có được nó chứ? Gương mặt thoáng qua một chút lo lắng nhưng sau đó lấy lại bình tĩnh rất nhanh môi cong lên không ít.

" Kết quả này là của ai sao lại có trong phòng của anh? "

" Ôh, nếu ở trong phòng tôi thì là của Thiên Di không lẽ anh nghĩ của Mộc Nhiên? "

" Hy vọng như lời anh nói, con của tôi chỉ có thể do Tuệ Ý sinh mà thôi nhưng tôi thật muốn biết cô ta chết hay chưa nếu chết rồi thì càng tốt không ai làm phiền ngày cưới của chúng tôi."

" Triệu Tử Hiên, anh hận cô ấy đến vậy sao? Đến mức muốn cô ấy chết đi không còn xuất hiện trước mặt anh sao? Yên tâm cô ấy sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa, nếu có một ngày cô ấy mất tôi nhất định không để anh tìm ra mộ cô ấy dù là một cộng cỏ cũng đừng hòng! "

Không bao giờ sao? Trong lòng anh có rất nhiều câu hỏi chạy quanh trong đầu, đột nhiên có gì vừa cào thật mạnh vào tim anh.