Chỉ cần điều cô mong muốn nhất định ông sẽ giúp cô hết mình dù có liên quan đến hạnh phúc của anh ông cũng chấp nhận, ngay từ đầu ông đã không chấp nhận anh kết hôn với loại người như cô ta do tính cách anh quá cố chấp ông cũng không làm gì được ngoài im lặng, nhân cơ hội lần này ông phải khiến anh sáng mắt nhận ra ai mới là người yêu anh thật lòng.
Triệu Thế Hoàng vì không muốn gặp mặt Lâm Tuệ Ý nên ông rời khỏi công ty không thèm ghé qua phòng anh, ngồi trong xe mà tâm trạng chẳng thể tập trung được bất kì chuyện gì mặc cho tài xế hỏi ông đi đâu nhưng ông chỉ im lặng không trả lời, đôi mắt nhìn ra cửa sổ có vẻ đang nhớ tới chuyện gì đó, quả không sai ông đang nhớ đến cô khi còn nhỏ luôn lẻo đẻo theo ông đòi ông dạy võ cách, bắn cung để khi lớn tiêu diệt kẻ xấu.
" Nhiên Nhiên đang làm gì đó sao giờ này còn chưa chịu ngủ? "
" Con muốn học võ, học bắn cung, baba dạy con có được không? "
" Con còn nhỏ chỉ mới 6 tuổi chưa thể học những thứ đó đợi khi nào con lớn ta sẽ đích thân dạy con. Nhưng sao con lại muốn học chúng? "
" Tại vì Nhiên Nhiên muốn trừ gian diệt ác giúp đỡ người khác khi bị ức hiếp."
" Tiểu quỷ nhà con như vậy đã khiến người khác sợ rồi không cần phải học đâu."
Tô Mộc Nhiên nghe vậy không hài lòng liền bĩu môi quay sang chỗ khác làm nũng, ông thấy vậy không nhịn được mà bật cười đưa tay vỗ nhẹ lên đầu xoa xoa rồi nắm tay dẫn cô đi ăn những món ngon, sau khi ăn được những món mình thích thì mới chịu nở nụ cười toe toét những nổi ấm ức lúc nãy dường như quên sạch sẽ.
Mỗi lần nhớ lại ông tự cười một mình không hiểu sao lần này nước mắt cứ rơi muốn ngăn cũng không ngăn được đành mặc nó muốn chảy bao nhiêu thì chảy, về đến nhà ông liền mở điện thoại lên hơi kinh ngạc trên màn hình lúc này xuất hiện 5 cuộc gọi nhỡ định gọi lại thì điện thoại reo lên.
" Ba đến công ty sao không nói con một tiếng? "
" Sẵn đường ghé tham quan một lát đâu dám làm phiền đến Tổng Giám Đốc Triệu "
" Sao ba lại nói vậy? Ba cũng là chủ tịch của công ty sao có thể nói là làm phiền được chứ."
" Chiều về sớm ta có chuyện muốn nói, về một mình không được dẫn theo người phụ nữ đó! "
Lời nói chắc nịch của ông như một lời cảnh cáo dành cho anh vì căn bản ông không thích Lâm Tuệ Ý loại phụ nữ độc ác chỉ vì muốn đạt được thứ mình muốn không từ bất kì thủ đoạn nào để có được, loại người như vậy sao ông có thể để cô ta bước chân vào nhà họ Triệu làm dâu được chứ, hơn hết chính cô ta và ba cô ta là chủ mưu cái chết của cô mối thù này sao có thể nuốt xuống được.
" Mộc Nhiên, con yên tâm ta nhất định làm chủ cho con không để cô ta được như ý! "
Cuối cùng ông cũng thông suốt, có lẽ sự ra đi của cô để lại một vết thương chẳng thể lành trong trái tim nhưng chỉ có cách này mới làm mọi người yên lòng khi cô thoát khỏi sự đau khổ dày dò tinh thần lẫn thể xác bởi một người không xứng đáng, có lẽ như vậy sẽ tốt nhất cho hai người bọn họ, cô không phải tổn thương còn anh không phải vì hận thù mà trở thành mà ngày càng lún sâu.
Sau khi nghe lời cảnh cáo từ ông đúng như lời đã hứa anh về nhà một mình không dẫn theo Lâm Tuệ Ý, anh thắc mắc rốt cuộc có chuyện gì không thể nói qua điện thoại mà nhất quyết phải kêu anh về nhà cho bằng được.
Vừa bước vào nhà đã thấy ông ngồi ở sofa tay cầm ly rượu với đôi mắt sưng đỏ làm bước chân anh khựng lại trong lòng dâng lên nổi xót xa, anh bước nhẹ nhàng từng bước tiến về phía sofa, ông thấy anh ngồi xuống lúc này mới nhìn thẳng vào ánh mắt của anh rất muốn hỏi nếu như biết cô mất liệu anh có đau lòng vì cô không, nhưng ông vẫn không có cách nào mở miệng được.
" Ba gọi con về là có chuyện gì sao? "
Lúc này ông mới lấy lại vẻ bình tĩnh vốn có đưa về phía anh tờ giấy lúc sáng Đỗ Hoàng Vỹ nhờ ông đưa cho anh, anh khó hiểu cầm tờ giấy lên đập vào mắt anh dòng chữ " Hợp Đồng Chuyển Nhượng Cổ Phần Và Tập Đoàn Tô Thị." bất ngờ hơn là được chuyển sang tên anh, muốn bình tĩnh cũng không thể nữa rồi hai tay anh nắm chặt tờ giấy nổi đầy gân xanh.
" Chuyện này là sao? "
" Con biết lý do tại sao Mộc Nhiên muốn giành lấy bản hợp đồng bằng mọi giá không? Vì con bé muốn có chỗ đứng trong tập đoàn lấy được lòng tin của tất cả cổ đông mới có thể lật đổ Lâm Viễn, đồng thời muốn thay Tô Thiên trả lại mọi thứ cho con nên con bé đã chuyển nhượng toàn bộ cổ phần và tập đoàn sang tên con."
" Sao cô ta dám tự mình quyết định mọi chuyện vậy chứ? Cô ta làm như vậy không sợ Lâm Viễn giết chết cô ta sao? Còn cả Tô Thiên nữa, chẳng phải đây là tâm quyết lớn nhất của ông ta Tô Mộc Nhiên không sợ mang tiếng bất hiếu sao? "
" Ông ta làm gì còn cơ hội giết chết con bé nữa chứ! Chính con bé nhờ ta đưa lại cho con, còn những chuyện khác từ từ con sẽ biết! "
" Có phải ba đang giấu con chuyện gì đó không? Tại sao cả ba và Đỗ Hoàng Vỹ lại nói không còn cơ hội, rốt cuộc cô ta đang ở đâu? "
" Con là đang lấy tư cách gì để hỏi con bé đang ở đâu chứ! "
Phải, anh lấy tư cách gì để quan tâm đến cô? Không phải ngay từ đầu anh là người mong cô chết hơn bất kì ai sao? Chính anh là người muốn lấy lại toàn bộ những thứ thuộc về Triệu gia vậy tại sao vào lúc này khi cầm trên tay hợp đồng chuyển nhượng anh lại thấy không thể vui nổi ngược lại có dự cảm chẳng lành.
Ngay lúc này anh chỉ muốn chạy đi tìm cô hỏi cho ra lẽ, muốn hỏi cô đang định giở trò gì tại sao phải làm như vậy? Nếu vì cảm thấy có lỗi muốn chuộc lỗi cho gia đình cô, liệu anh có hài lòng với câu trả lời này hay không?.
Triệu Tử Hiên ngồi thất thần suy nghĩ tay vẫn cầm tờ giấy, ông thấy tâm trạng khó coi của anh thì nhếch mép mỉa mai nghĩ rằng chắc giờ này trong lòng anh rất khó chịu rất muốn gặp cô nhưng có lẽ anh không bao biết được mãi mãi cũng chẳng thể tìm ra cô.
Ngồi một lúc anh cũng rời khỏi nhà ông, anh không biết bằng cách nào anh có thể về tới nhà được, khi anh lấy lại tâm trạng mới phát hiện mình đang nằm trong phòng xung quanh không một ánh sáng giống như người đang bị thất tình.
Bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên xoá tan bầu không khí u ám trong căn phòng, nhìn thấy dãy số như có gì đó đè nặng trong lòng tuy không muốn nghe nhưng vẫn phải nghe nếu không e rằng đêm nay anh khó lòng mà ngủ yên.
" Hiên, anh về lúc nào sao không báo với em một tiếng làm người ta lo lắng cho anh lắm biết không? "
" Anh thấy trong người không được khoẻ nên về sớm, xin lỗi vì đã làm em lo lắng."
" Anh bệnh sao? Em đến đưa anh đi bệnh viện nha? "
" Không sao, nghỉ ngơi một lát sẽ ổn thôi không cần phiền phức như vậy."
Cô ta chưa kịp trả lời đã nhận một hồi tút từ anh, dù có phần không hài lòng với thái độ của anh nhưng cô ta có thể làm gì được ngoài cam chịu, sau khi nghe điện thoại xong anh liền quăng sang một bên ngã người xuống giường nhắm mắt lại nhưng toàn là hình bóng của cô, đột nhiên anh lại nhớ mùi hương trên người cô nhớ từng giây từng phút ở bên cạnh cô, liệu anh còn được cảm nhận mùi hương đó lần nữa không?.
Vào lúc này anh thật sự phát hiện cô càng ngày chiếm vị trí trong lòng anh, nhưng anh vẫn chưa biết nó dừng lại ở mức nào hiện tại anh chỉ cần cô quay về bên cạnh như lúc trước thì anh sẽ bỏ qua những chuyện cô từng làm.
Hình như cái tên Lâm Tuệ Ý đối với anh rất xa lạ tình yêu cũng không còn như lúc trước, mỗi lần anh gặp cô ta không còn cảm giác muốn gần gũi hay tiếp xúc thân mật với cô ta, kể cả khi cô ta đụng vào người anh thì anh cũng luôn tìm đủ mọi cách né tránh nói đúng hơn là không muốn cùng cô ta ngủ chung một giường.
Kể từ lúc cô ta trở về nước như trở thành một con người hoàn toàn khác chứ không phải Lâm Tuệ Ý trước đây anh từng yêu, từ một người hiểu chuyện luôn quan tâm lo lắng cho anh, mỗi lần anh bệnh cô ta luôn là người túc trực bên giường bệnh khi anh cần cô ta liền có mặt không bao giờ than phiền, đối với người lớn cô ta luôn kính trọng lại trở thành một người kiêu ngạo lòng dạ khó đoán trong mắt chỉ có tiền bạc vật chất hoàn toàn không có chỗ cho anh, nếu lúc trước cô ta là người hiểu lý lẽ thì bây giờ lại ngang ngược thích làm nũng hay giận dỗi đòi anh làm cái này làm cái kia khiến anh ngày càng chán không muốn đến gần.
Ngược lại với cô anh luôn có cảm giác thoải mái khi ở bên cạnh cô tuy trong giây lát nhưng không hiểu sao anh thấy rất hạnh phúc, mùi hương trên người càng làm anh muốn cô hơn không muốn rời xa một phút nào, với Lâm Tuệ Ý anh luôn né tránh nhưng đối với cô anh muốn được nhiều hơn như thế, muốn nhốt cô vào cơ thể anh không muốn bất kì ai đụng vào người cô.
Đến đây anh liền nghĩ giờ này chắc cô đang ở bên cạnh Lâm Gia Minh thì ánh mắt hằn lên tia tức giận sắc mặt vô cùng khó ở, chỉ trong vòng vài phút tất cả đồ trong phòng đều nằm dưới đất nghĩ đến cảnh cô thân mật với Lâm Gia Minh cơn tức giận càng lớn hơn như sắp bốc khói đến nơi, cũng vì vậy mà tay bị một mảnh vỡ thuỷ tinh làm đứt một đường dài máu chảy khá nhiều.
Vì không muốn ngày mai mang vết thương chưa qua xử lý đi làm, trong tình cảnh lúc này người có thể giúp được anh chẳng ai khác ngoài Đỗ Hoàng Vỹ, nghĩ vậy liền lấy điện thoại làm phiền anh ta.
" Có chuyện gì? "
" Đưa tôi đến bệnh viện được không? "
" Anh lại làm sao nữa? Sao không gọi cô người yêu bé nhỏ của anh mà phải gọi một người dư thừa như tôi? "
" Không rảnh thì thôi! Không cần phải nói móc tôi! "
" Kiếp trước tôi mắc nợ anh thì phải lần nào gặp nạn cũng là tôi, ở yên đó đi! "
Dù ghét anh cỡ nào thì cũng không thể bỏ mặc anh vào lúc này được, anh ta chỉ hận không thể xuống tay đấm vài phát thay cô trút giận càng hận bản thân vì không giữ được lời hứa bảo vệ cô để cô mất mạng trong tay của kẻ thù.
Anh ta cũng thừa biết tuy cô đã mất nhưng người trong lòng cô yêu thương, quan tâm lo lắng chỉ có mình Triệu Tử Hiên, nổi bận tâm lớn nhất cũng chỉ có thể là anh, cho nên dù muốn dù không anh ta đành bấm bụng cứu vớt anh trong hoàn cảnh khó khăn như hiện tại.
Bước vào nhà đã thấy anh ngồi ở sofa bàn tay quấn một miếng vải thấm đầy máu, quay sang thấy Đỗ Hoàng Vỹ nhanh chóng cầm lấy áo khoác đi về phía anh ta với vẻ mặt không thể sắc lạnh hơn như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đến cổng bệnh viện anh không đợi anh ta mà một mình đi vào trong băng bó lại vết thương, hành động của anh khiến anh ta lắc đầu ngán ngẫm không biết vết thương từ đâu mà ra.
Khoảng 20 phút sau anh bước ra thấy Đỗ Hoàng Vỹ vắt chéo chân ngồi đợi anh ở dãy hành lang gương mặt có vẻ khá thích thú khi anh bị thương, dù có tức giận với thái độ lúc sáng của anh ta nhưng cũng phải cảm ơn một tiếng vì nữa đêm mà vẫn chấp nhận đưa anh đến bệnh viện.
" Cảm ơn vì nữa đêm mà vẫn chấp nhận đưa tôi đến bệnh viện."
" Người như anh mà cũng biết cảm ơn sao? Vết thương đó từ đâu ra?"
" Không cẩn thận làm rớt bình hoa bị mảnh vỡ đâm trúng."
" Vô tình mà vết thương dài thế sao? Hay cảm thấy bản thân mình không xứng đáng với những gì cô ấy làm cho anh "
" Chuyện cổ phần và tập đoàn anh đều biết? "
Hai tay Đỗ Hoàng Vỹ nắm chặt lại kìm nén cơn tức giận không cho bộc phát ra bên ngoài sợ làm chuyện có lỗi với cô, câu hỏi của anh là đang muốn biết sự thật hay có ý trách móc anh ta biết mà không chịu nói cho anh. Nếu như anh có ý trách móc vậy cho hỏi anh lấy tư cách gì để trách móc người khác chẳng phải những điều này là điều anh mong muốn sao?.
Cho dù anh có khiến bản thân mình bị thương hay cơ thể chảy hết máu cũng không thể xoa dịu trái tim vốn đã lạnh giá từ lâu của cô, khi nhìn dáng vẻ của anh thì anh ta rất muốn nói hết mọi chuyện cho anh nghe nhưng làm sao anh ta có thể bỏ qua cơ hội tốt để giúp cô trả thù, không phải anh ta không muôn nói vì sợ anh không giữ được bình tĩnh làm mọi chuyện trở nên nghiêm trọng khó giải quyết hơn thôi.
" Không những biết mà còn tận mắt chứng kiến những chuyện cô ấy đã làm vì anh."
" Cô ta tưởng chỉ cần đem những thứ này trả lại cho tôi thì coi như bù đắp được chuyện năm xưa sao? Có phải anh đem cô ta giấu ở chỗ Lâm Gia Minh không? Tôi khuyên anh, dù có đưa cô ta đi đâu tôi cũng sẽ tìm ra được, tốt nhất anh mau đưa cô ta về đây nếu không đừng trách tôi không nói trước! "
" Haha … tới giờ anh vẫn nghĩ gia đình cô ấy hại gia đình anh sao? Những chuyện cô ấy làm không chỉ để bù đắp mà còn một nguyên nhân khác nữa, còn chuyện cô ấy trốn ở đâu thì tôi không biết, tôi chỉ biết là cô ấy mãi mãi sẽ không quay về bên anh "
" Nguyên nhân gì nữa chứ? "
" Sau này anh sẽ biết, Triệu Tử Hiên anh đã bao giờ tin tưởng cô ấy chưa? Có từng yêu cô ấy dù chỉ là một chút không? Có từng hối hận với những quyết định của mình hay chưa? Hãy suy nghĩ cho thật kỹ rồi trả lời vì câu trả lời của anh có một người rất muốn nghe thấy! "