Tra Công Chúa Hề Hôm Nay Lại Hành Tôi

Chương 16



Sau khi Hạ Châu rời khỏi nhà.

Bởi vì trong lòng đang cực kỳ phẫn nộ nhưng không có chỗ xả, nên lúc làm việc nhìn sơ hắn cũng moi được lỗi sai của cấp dưới, ai nộp báo cáo đều ăn chửi một trận.

Tâm trạng nóng nảy hệt như cắn thuốc nổ khiến cho bầu không khí trong công ty căng thẳng, lòng người hoảng loạn.

Nữ thư ký cúi đầu, nước mắt lưng tròng, thút thít nói: “Xin lỗi tổng giám đốc Hạ, là em làm chưa tốt. Em sẽ gửi anh một bản báo cáo mới ngay lập tức.”

“Ra ngoài đi.” Hạ Châu lạnh lùng nói.

Văn phòng không một bóng người.

Hạ Châu ngồi trên ghế, cảm thấy nhiệt độ điều hòa quá cao khiến người ta nóng nảy khó chịu. Cà vạt thắt quá chặt làm hắn khó thở, báo cáo của cấp dưới quá ngu đọc vào là bực bội.

Đống việc hỏng bét này khiến tâm trạng Hạ Châu càng tệ, hắn kéo cà vạt xuống rời khỏi công ty đến một quán bar gần đó.

Hạ Châu uống rượu nhưng vẫn lý trí.

Một cốc, hai cốc rồi ba cốc nhưng sắc mặt không hề thay đổi, đầu óc càng thêm tỉnh táo như chẳng biết say là gì.

Không biết vì sao Mạnh Tề Khang lại đột nhiên xuất hiện. Anh ta ngồi xuống trước mặt Hạ Châu, tự rót rượu cho mình.

“Mấy năm nay rốt cuộc Tinh Vỹ đã mở bao nhiêu quán bar vậy? Ngày xưa đâu thấy cậu ta thích những thứ này!”

Thẩm Tinh Vỹ là bạn của Hạ Châu, khoảng thời gian Mạnh Tề Khang học đại học và làm thêm dạy dương cầm cho Hạ Châu cũng đã thân với Thẩm Tinh Vỹ.

Hạ Châu không nói gì, chỉ lẳng lặng uống rượu.

Mạnh Tề Khang buông cốc rượu xuống, nhìn hắn: “Hạ Châu, em có tâm sự sao?”

Hạ Châu rót cho mình một cốc, giọng bình tĩnh: “Không có gì, chỉ muốn uống thôi.”

Mạnh Tề Khang ấn cốc rượu trong tay Hạ Châu xuống, im lặng một lát mới nói: “Nhìn em không ổn chút nào.”

Hạ Châu vẫn chẳng nói gì.

Mạnh Tề Khang không muốn nhìn hắn cứ tiếp tục uống, tự giày xéo bản thân như vậy nữa. Anh ta quay đầu nhìn thấy chiếc đàn dương cầm Steinwey bằng gỗ kiểu phục cổ cách bọn họ không xa.

Mạnh Tề Khang đi tới ngồi xuống bên chiếc đàn, ấn thử âm, sau đó quay sang hỏi Hạ Châu: “Hạ Châu, em có muốn đàn một khúc với anh không?”

Hạ Châu uống hết cốc rượu đang cầm trong tay, lắc đầu.

Biểu cảm của Mạnh Tề Khang có vẻ mất mát nhưng giây sau đã khôi phục như ban đầu. Anh ta nhắm mắt, mười ngón tay thon dài đặt trên phím đàn đen trắng, âm thanh du dương trầm bổng phát ra từ đầu ngón tay.

Tư thế của Mạnh Tề Khang rất ưu nhã, tiếng đàn uyển chuyển du dương khiến rất nhiều người ở quán bar đều hướng về phía ấy.

Hạ Châu chợt cảm thấy một ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Mạnh Tề Khang. Hắn vô thức nhìn về phía ánh mắt kia, thấy Trương Dục Hiên ngồi ở một góc cùng với Khâu Ngôn Chí ngồi cạnh cũng đang nhìn chằm chằm Mạnh Tề Khang.

Hạ Châu cụp mi, che giấu cảm xúc lay động dưới đáy mắt. Hắn buông chén rượu trong tay xuống, đứng dậy.

Vóc dáng của hắn ưu việt lại còn cởi áo khoác ngoài, chiếc sơ mi trắng nên càng tôn lên đôi chân dài. Vốn đã có không ít người lén chú ý, giờ hắn vừa đứng dậy càng thu hút nhiều ánh mắt hơn. Hắn đi về phía cây dương cầm, đôi giày da đen bước từng bước trên nền đất nhưng giống như bước vào trong lòng người, khiến người ta vô thức rung động.

Hạ Châu ngồi xuống bên cạnh Mạnh Tề Khang, đôi tay đặt trên phím đàn cùng Mạnh Tề Khang tấu lên bản nhạc.

Nhan sắc và vóc dáng của cả hai, kết hợp với phong thái bất phàm quanh người, bọn họ sóng vai đánh đàn cùng nhau, gần như thu hút tất cả mọi ánh nhìn trong quán bar.

Thậm chí Trương Dục Hiên còn có thể nghe thấy có người phát ra tiếng cảm thán: “Đẹp đôi quá…”

Tim Trương Dục Hiên thắt lại, nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Khâu Ngôn Chí, nhỏ giọng nói: “Ngôn Ngôn, chúng ta… đi thôi.”

***

Kết thúc khúc đàn, trong nháy mắt quán bar bùng nổ tràng pháo tay và tiết huýt sáo. Đã lâu lắm rồi Mạnh Tề Khang không đàn chung với Hạ Châu. Đàn xong khúc này, tâm trạng của anh ta cũng trở nên vui vẻ hơn. Anh ta quay đầu chuẩn bị nói với Hạ Châu, thì Hạ Châu lại ghé sát bên tai anh ta khẽ thầm thì: “Chúng ta đi thôi.”

Mạnh Tề Khang sững người, bị Hạ Châu cầm tay kéo đứng dậy.

Hạ Châu đi về chỗ ngồi mặc áo khoác lên, đưa đồ của Mạnh Tề Khang cho anh ta, động tác có thể nói vô cùng chu đáo và dịu dàng.

Lúc rời đi, Hạ Châu còn cầm tay Mạnh Tề Khang. Lòng bàn tay hắn khô ráo ấm áp, khí thế ép buộc không cho phép từ chối.

Mạnh Tề Khang thử vùng ra nhưng không được, cứ thế bị Hạ Châu dắt tay đi.

Trong lòng Mạnh Tề Khang cảm thấy có chút kỳ quái. Khi sắp rời khỏi quán bar, anh ta nhìn vào bên trong, thấy ở một góc phòng, Khâu Ngôn Chí mặt đỏ, mắt đỏ, mũi cũng đỏ.

Ra khỏi quán bar, Hạ Châu buông tay Mạnh Tề Khang ra.

Mạnh Tề Khang cúi đầu nhìn tay mình, ban nãy bị nắm quá chặt nên tay đã xuất hiện dấu siết đỏ trắng.

“Hạ Châu.”

Mạnh Tề Khang ngẩng đầu nhìn Hạ Châu, giọng điệu bình tĩnh: “Ban nãy em lợi dụng anh đúng không?”

Hạ Châu sững người: “… Anh nói gì cơ?”

Mạnh Tề Khang cố gắng giữ bình tĩnh nhưng lồng ngực không ngừng phập phồng: “Anh nói, vừa nãy em bước tới đàn cùng với anh, còn ghé vào bên tai anh nói chuyện, đưa đồ cho anh, còn nắm tay anh kéo đi, tất cả đều vì diễn kịch cho Khâu Ngôn Chí xem đúng không? Em coi anh là gì? Là công cụ khiến Khâu Ngôn Chí tức giận đố kỵ sao?”

Cuối cùng Hạ Châu mới nhận ra vừa rồi mình đã vô thức làm những chuyện gì. Mặt hắn hết trắng lại xanh, qua một lát sau mới nhỏ giọng nói: “… Xin lỗi.”

Mạnh Tề Khang nhìn Khâu Ngôn Chí, chợt hỏi: “Hạ Châu, vậy chiếc chuông kia. Em còn nhớ anh đưa nó cho em ở đâu, vào lúc nào không?”

Chẳng biết có phải vì uống quá nhiều rượu hay không, Hạ Châu bắt đầu cảm thấy đầu mình rất đau. Hắn ấn huyệt thái dương cố gắng suy nghĩ nhưng chỉ có những ký ức mơ hồ.

Hắn hoang mang ngẩng đầu lên: “Anh Tề Khang… em xin lỗi. Có lẽ em say rồi… không nhớ ra.”

Mạnh Tề Khang mím môi, bỏ lại một câu “Anh đi trước” rồi rời đi.

Chiếc chuông kia đã để đó qua nhiều năm, bị mài mòn rất nhiều, còn không phát ra được âm thanh, hơn nữa lại rất nhỏ. Vì thế bao năm qua Hạ Châu vẫn luôn mang theo trên người.

Mạnh Tề Khang đi rồi, Hạ Châu mới móc chiếc chuông trong túi nhưng tìm mãi mà không thấy.

Bấy giờ hắn mới nhớ, đã rất nhiều ngày mình không nhìn thấy chiếc chuông kia rồi.

***

Trương Dục Hiên nhìn đôi nam nam chết tiệt Hạ Châu và Mạnh Tề Khang thoát khỏi tầm mắt của mình, tức giận tới mức không thể hít thở bình thường, bàn tay siết chặt.

Cứ nghĩ tới chuyện bạn tốt của mình thích Hạ Châu đến mức nào nhưng hắn ta lại khốn nạn thế kia, Trương Dục Hiên cảm thấy không đáng thay Khâu Ngôn Chí, cũng đau lòng thay cậu.

Nghĩ tới cảnh tượng Khâu Ngôn Chí vừa mới nhìn thấy, chắc hẳn giờ đây trong lòng cậu đang rất đau khổ tuyệt vọng, thậm chí Trương Dục Hiên còn cảm thấy mình không dám nhìn vào mắt Khâu Ngôn Chí, sợ khiến cậu cảm thấy đau lòng.

Cuối cùng cậu ta vẫn quay đầu sang nói với Khâu Ngôn Chí: “Ngôn Ngôn, nghe tớ này. Đừng đứng đó buồn rầu nữa, chúng ta đi thôi.”

Khâu Ngôn Chí không có phản ứng gì.

“Ngôn Ngôn?”

Khâu Ngôn Chí quay đầu hoang mang nhìn Trương Dục Hiên: “Dục bấy bì, tớ thích cái đó.”

Trương Dục Hiên ngó sang dòm, bấy giờ mới phát hiện Khâu Ngôn Chí đang chỉ món đồ trang trí nho nhỏ treo trên tường cạnh cửa quán bar.

Nhưng tại sao nhìn mặt Khâu Ngôn Chí lại đỏ ửng và biểu cảm cũng… có gì đó không đúng như vậy?

Trương Dục Hiên nhìn trên bàn, cậu ta cau mày.

Đợi đã, Khâu Ngôn Chí đã uống sạch hai ly cocktail trên bàn từ khi nào thế?

Trương Dục Hiên dè dặt hỏi: “… Vừa nãy, cậu có nhìn thấy anh ta không?”

“Hả?” Khâu Ngôn Chí ngơ ngác hỏi lại.

“Tớ đang nói… cậu có nhìn thấy Hạ Châu không?”

Khâu Ngôn Chí cau mày, dường như nghiêm túc suy nghĩ lúc lâu. Cuối cùng cậu nghiêng đầu, thoạt nhìn rất rối rắm: “Hình như có nhìn thấy, sau đó, chẳng nhớ nữa…”

Không nhớ thì tốt, không nhớ thì tốt.

Trương Dục Hiên thầm nghĩ trong lòng.

Cậu ta dắt tay Khâu Ngôn Chí về, nhưng Khâu Ngôn Chí cứ đứng nấn ná ở cửa không chịu đi. Cậu nhìn chằm chằm vào chiếc vương miện bằng kim loại trên đầu chú hổ nhỏ treo trên tường.

Trương Dục Hiên nói cái đó không thể lấy đâu, Khâu Ngôn Chí mếu máo nói vậy thì không cần nữa nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm, vẻ mặt không nỡ rời xa.

Vốn Trương Dục Hiên cảm thấy Khâu Ngôn Chí vừa đáng thương vừa khiến người ta đau lòng, bây giờ cậu thế này, sao Trương Dục Hiên nỡ lòng để cậu buồn đây.

Trương Dục Hiên thương lượng với ông chủ mua lại món đồ trang trí kia.

May sao ông chủ của quán bar là Thẩm Tinh Vỹ, hiểu được ngọn nguồn câu chuyện xong, anh ta dở khóc dở cười đi tới tháo chiếc vương miện nhỏ xuống đưa cho Khâu Ngôn Chí: “Cầm đi, tặng cậu đấy.”

Khâu Ngôn Chí nhận được thì nắm chặt vương miện trong tay, mặt đỏ bừng nói cảm ơn, trông vô cùng vui vẻ.

Trương Dục Hiên cảm thấy thật cạn lời: Mất công cậu ta lo lắng cho Khâu Ngôn Chí, sao thằng nhóc này xỉn vô là mặc kệ mọi thứ vậy?!

Điều cậu ta không biết là, cho dù không xỉn thì Khâu Ngôn Chí vẫn là kẻ vô tâm mặc kệ mọi thứ.

***

Trương Dục Hiên đỡ Khâu Ngôn Chí ra ngoài, không ngờ lại gặp Hạ Châu.

Một mình hắn đứng ở nơi cách cửa quán bar không xa, cau chặt mày dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Lòng Trương Dục Hiên hơi hoảng hốt, sợ Khâu Ngôn Chí thấy Hạ Châu sẽ nghĩ tới chuyện đau lòng. Kết quả Khâu Ngôn Chí đẩy tay cậu ta ra, lảo đảo đi về phía Hạ Châu.

Trương Dục Hiên vội vàng chạy theo.

“Hạ Châu!” Khâu Ngôn Chí say bí tỉ bước qua, cười hì hì hỏi hắn: “Sao anh lại ở đây!”

Khi tay Khâu Ngôn Chí sắp chạm vào tay áo Hạ Châu, Hạ Châu giơ tay né cậu đồng thời lùi về sau.

Hắn cau mày ra chiều ghét bỏ.

Khâu Ngôn Chí chạm vào khoảng không, lảo đảo suýt cắm đầu xuống đất. May sao Trương Dục Hiên đứng cạnh nhanh tay đỡ lấy.

Trương Dục Hiên nhìn biểu cảm và động tác của Hạ Châu, cảm thấy tức giận.

Cậu ta vừa đỡ Khâu Ngôn Chí mềm xụi trong lòng vừa nhìn Hạ Châu, chất vấn hắn: “Sếp Hạ, dù sao Khâu Ngôn Chí cũng là bạn đời hợp pháp của anh. Sao anh cứ đối xử với cậu ấy hà khắc vậy?!”

Hạ Châu bật cười: “Tôi đối xử với cậu ta thế nào cơ?”

“Ngó lơ cậu ấy, xem thường cậu ấy, không quan tâm cậu ấy, không yêu thương cậu ấy, hơn nữa anh còn… ngoại tình sau lưng cậu ấy!”

Hạ Châu ngẩng đầu nhìn Trương Dục Hiên, khóe miệng nhếch lên châm chọc: “Nếu như cậu ta tỉnh táo, tôi còn có thể ngoại tình trước mặt cậu ta nữa kìa!”

Hạ Châu thực sự quá đáng lắm rồi!

Trương Dục Hiên biết bây giờ Hạ Châu đang giận bởi vì Ngôn Ngôn lừa hắn, nhưng nếu ngay từ đầu hắn đối xử tốt với Ngôn Ngôn thì Ngôn Ngôn đâu tới mức mạo hiểm tính mạng để bày ra trò kia?

Nhưng bây giờ hắn châm chọc Ngôn Ngôn thì cũng thôi đi, vậy mà còn muốn ngoại tình trước mặt Ngôn Ngôn nữa, chẳng phải hắn đang cố ý sỉ nhục Ngôn Ngôn sao!

Trương Dục Hiên siết chặt nắm đấm. Nếu như không phải cậu ta đang ôm Khâu Ngôn Chí, thả lỏng tay một cái thôi là Khâu Ngôn Chí sẽ ngã xuống đất, cậu ta nhất định sẽ đấm cho Hạ Châu một cú!

Khâu Ngôn Chí trong lòng cậu ta càng ngày càng mềm oặt, đứng không vững, đầu gục xuống, dường như sắp ngủ đến nơi. Một mình Trương Dục Hiên sắp không đỡ nổi cậu nữa rồi, động tác vô cùng khó khăn. Dẫu vậy, Hạ Châu đứng bên cạnh lại hoàn toàn không có ý định giúp đỡ, chỉ thờ ơ đứng nhìn.

Lần này, Trương Dục Hiên và Khâu Ngôn Chí không lái xe đến quán bar nên lúc về cũng chỉ đành gọi taxi.

Trương Dục Hiên đỡ Khâu Ngôn Chí đi mấy bước, thực sự không kéo nổi nữa bèn cõng cậu trên lưng, lảo đảo đi tới ven đường mới thở phì phò thả Khâu Ngôn Chí xuống đất lần nữa.

Con đường này không dễ bắt taxi, Trương Dục Hiên nghểnh cổ nhìn mãi mà không thấy chiếc taxi nào.

Chính vào lúc này, một chiếc xe màu đen dừng trước mặt bọn họ, tài xế ló đầu ra chào Hạ Châu.

Hạ Châu mở cửa xe bước vào.

Tài xế tinh mắt nhìn thấy Khâu Ngôn Chí say mèm đang được Trương Dục Hiên dìu, bèn vội vàng định bước xuống đỡ ‘bà chủ’ lên xe. Kết quả vừa mới tháo đai an toàn đã nghe thấy Hạ Châu ngồi cạnh nói: “Đi thôi.”

Tài xế sững sờ, quay sang nhìn Khâu Ngôn Chí nghiêng nghiêng ngả ngả cùng với Trương Dục Hiên đứng đó với vẻ mặt vô cùng tức giận. Cuối cùng anh ta vẫn thắt đai an toàn lại, lái xe rời khỏi.

***

Trương Dục Hiên chờ tới tê cả chân mới bắt được taxi.

Thấy dáng vẻ kia của Hạ Châu, Trương Dục Hiên còn định mang Khâu Ngôn Chí về nhà mình ngủ, kết quả Khâu Ngôn Chí ngồi lên xe thì tỉnh táo hơn chút, la hét đòi về nhà.

Trương Dục Hiên thực sự không nhịn được nữa, hỏi Khâu Ngôn Chí: “Rốt cuộc Hạ Châu có gì tốt chứ? Tại sao cậu nhất định phải ở bên anh ta?!”

Khâu Ngôn Chí hoang mang, ngơ ngác lặp lại: “Hạ Châu?”

Khâu Ngôn Chí ngơ ngơ thêm một lúc nữa, khuôn mặt chợt dâng lên nụ cười ngây ngô như trẻ con. Cậu ghé sát bên tai Trương Dục Hiên nói nhỏ: “Dục bấy bì à, tớ nói với cậu một bí mật nhé.”

Trương Dục Hiên trợn tròn mắt, cậu ta cảm thấy bản thân sắp biết được một bí mật động trời nào đó, vì thế cũng nhỏ giọng nói lại: “Bí mật gì thế?”

Giọng Khâu Ngôn Chí càng lúc càng nhỏ, nhỏ tới mức gần như không hề nghe thấy: “Hạ Châu… rất giống…”

Trương Dục Hiên cố gắng căng tai nhưng không nghe rõ từ đằng sau là gì, vì thế mới hỏi lại: “Giống gì cơ?”

Khâu Ngôn Chí: “Tớ nói với cậu, nhưng cậu đừng nói cho ai nghe đấy nhá.”

“Tớ sẽ không nói cho ai biết đâu, tớ thề đấy…”

Khâu Ngôn Chí lại ghé sát gần hơn, gần tới mức sắp dán lên tai Trương Dục Hiên, khẽ thì thầm bằng giọng cực kỳ nhỏ: “Giống cục rác nhỏ.”

Trương Dục Hiên: “…”

Trương Dục Hiên thất vọng thở dài: “Phải rồi, tớ biết anh ta giống rác rưởi mà.”

Khâu Ngôn Chí lắc đầu, tích cực sửa đúng lại lời cậu ta: “Không phải rác rưởi mà là cục rác nhỏ.”

Trương Dục Hiên bất lực nói qua loa: “Được, được, được, giống cục rác nhỏ chứ gì, Hạ Châu đúng là rác rưởi…”

***

Trương Dục Hiên đưa Khâu Ngôn Chí đến tận cửa, Khâu Ngôn Chí say khướt vẫy tay với cậu ta: “Tạm biệt Dục bấy bì nhá!”

Trương Dục Hiên hơi lo lắng: “… Hay để tớ đưa cậu vào trong?”

Khâu Ngôn Chí lắc đầu, cười ngốc: “Tớ tự đi được.”

Trương Dục Hiên đứng ngoài cửa tận mắt nhìn thấy Khâu Ngôn Chí nhập mật mã, bước vào nhà rồi mới về lại xe taxi rời khỏi đây.

Khâu Ngôn Chí vừa bước vào cửa đã ngã lăn ra đất.

Hạ Châu ngồi trên sofa nghe thấy tiếng động, không thèm ngước mắt, cúi đầu tiếp tục xem máy tính bảng và tài liệu.

Năm phút, mười phút.

Khâu Ngôn Chí vẫn nằm dưới đất, chẳng có dấu hiệu gì sắp bò dậy, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy say sưa ngọt ngào.

Có lẽ cảm thấy người nằm trên đất kia quá ồn ào, Hạ Châu cau mày, cầm đồ đạc vào phòng làm việc.

Từ đầu tới cuối, hắn chẳng thèm nhìn Khâu Ngôn Chí nằm dưới đất lấy một cái.

***

Khâu Ngôn Chí nằm ngủ trên nền đất lạnh như băng, nửa đêm cảm thấy lạnh tới mức run cầm cập cả người.

Cậu mơ màng đứng dậy bước vào phòng.

Cậu khập khiễng bước đi, vất vả lắm mới tới được phòng mình. Sau đó cởi áo khoác, đặt chiếc vương miện nhỏ luôn cầm trong tay vào tủ quần áo rồi mới nằm xuống giường.

Kết quả vừa mới nằm xuống, mặt mày cậu nhăn tít.

… Giường cứng quá, cũng lạnh nữa.

Cậu mơ màng sờ lần mới phát hiện trên giường không có đệm cũng không có chăn, chỉ có mỗi ván giường trống trơn.

Cậu dùng cái đầu vừa say vừa buồn ngủ của mình suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra Hạ Châu đã bảo người dọn hết đồ của cậu đi rồi, bởi vì hắn nói phải ngủ cùng nhau.

Khâu Ngôn Chí bước xuống giường, nhắm mắt đi ra khỏi phòng, mở cửa phòng ngủ của Hạ Châu, sờ lần đến giường sau đó nhấc chăn lên nằm vào trong.

Cậu nằm trên nền phòng khách ngủ cả buổi trời, thực sự rất lạnh, trong lúc mơ màng cảm thấy trong chăn có thứ gì đó âm ấm bèn theo phản xạ dựa vào gần hơn, ôm lấy thứ kia.

Hôm nay Hạ Châu cũng uống không ít rượu, vừa đặt đầu xuống gối là ngủ mê mệt.

Kết quả nửa đêm hắn chợt nằm mơ một giấc mơ kỳ quái.

Hắn mơ thấy một hòn tuyết lạnh như băng cứ lăn về phía mình, còn nói muốn mình ôm lấy nó.

Hắn nói với hòn tuyết: “Tao ôm mày, mày có tan ra không?”

Hòn tuyết mặc kệ, cứ bắt hắn ôm cho bằng được.

Hạ Châu còn định từ chối thêm lần nữa nhưng phát hiện hòn tuyết kia có gương mặt của Khâu Ngôn Chí.

Hạ Châu trong giấc mơ dường như vô cùng hận Khâu Ngôn Chí.

Vì thế hắn ôm chặt lấy hòn tuyết kia, muốn nó tan biến.

***

Sáng hôm sau thức dậy, giấc mộng kia vẫn còn quanh quẩn trong đầu Hạ Châu. Hắn cau mày, không hiểu tại sao bản thân lại nằm mơ một giấc mơ ngu ngốc đần độn đến thế.

Kết quả mở mắt đã thấy mình đang ôm chặt Khâu Ngôn Chí.

Khâu Ngôn Chí cũng tỉnh giấc, cậu nhíu mày than thở: “… Anh, anh ôm chặt quá, em không thở nổi, anh thích em đến vậy hả?”

Hạ Châu: “…”

Hạ Châu nghĩ: “Nếu tôi nói tôi ôm cậu vì muốn giết cậu, cậu có tin không?”

Hắn buông tay Khâu Ngôn Chí, lạnh mặt nói: “Cút ngay đi.”

Thế nhưng vì ôm người ta cả đêm, ba từ “cút ngay đi” này vô cùng thiếu phần kiên quyết và mạnh mẽ.
— QUẢNG CÁO —