Về những gì Mạnh Thính Chi nói, Nguyễn Mỹ Vân nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, rồi nhìn sang nơi khác.
Tin thì vẫn tin đấy.
Bà vẫn còn nhớ trước đây lúc Mạnh Thính Chi bị đồn đại ở trường, lúc về nhà bà đã không kìm được mà gọi điện thoại cho Mạnh Vũ, nói chỉ là “cơ ni sai cơ” gì gì đó thôi mà, nhà mình cũng mua, cuối cùng bị cái giá mấy triệu tệ mà Mạnh Vũ báo làm cho chấn động đến mức chưa thể nguôi ngoai.
Có khi, cả đời này cũng không nguôi ngoai được.
Bà cũng không hỏi nhiều về mối tình trước đây của Mạnh Thính Chi.
Chia tay thì cũng chia tay rồi, Nguyễn Mỹ Vân là người có gì nói đó, tính cách nóng nảy, nhưng lần đó bà lại im lặng một cách lạ thường, như thể ngầm thừa nhận rằng mối quan hệ giữa con gái mình và một người như vậy không thể kéo dài, hỏi thêm một câu vì sao hai đứa chia tay không chỉ là dư thừa mà còn là xát muối vào vết thương.
Mạnh Thính Chi thích chàng trai đó thật lòng, Nguyễn Mỹ Vân biết chứ, lần đó tổn thương đau khổ mắt thường cũng nhìn thấy được, sau này chuyển sang phố Ngô Đồng bận bịu trang hoàng lại phòng tranh, con gái mới dần vui vẻ hơn.
Nguyễn Mỹ Vân: “Vẫn là người lần trước?”
Mạnh Thính Chi: “Dạ.”
Nguyễn Mỹ Vân hít một hơi thật sâu, mím môi, bỗng không biết phải bắt đầu từ đâu. Bà bỏ cây vợt đập muỗi trong tay xuống, rồi sắp xếp lại mấy món đồ linh tinh trên bàn trà.
Mạnh Thính Chi biết mẹ vẫn còn điều muốn nói, không lên lầu, chỉ nín thở đứng đó chờ nghe câu sau.
Khi bàn trà đã ngăn nắp đến mức không còn gì để dọn dẹp nữa, Nguyễn Mỹ Vân ngẩng đầu, nói một cách nghiêm túc: “Bây giờ con còn trẻ, yêu đương thêm hai năm nữa cũng không phải không được, nhưng Chi Chi à, con đâu thể làm thiếu nữ mãi được, con cũng phải lấy chồng mà.”
Mạnh Thính Chi cũng không lường trước được Nguyễn Mỹ Vân lại phản ứng nhẹ nhàng đến vậy, không lớn tiếng, không mỉa mai, chỉ nhỏ nhẹ nhắc nhở một câu.
Ngay lúc đó, hốc mắt cô hơi xót.
“Con biết mà mẹ.”
Mạnh Thính Chi nhỏ giọng đáp lại.
Nguyễn Mỹ Vân hỏi: “Gia đình của cậu ta cỡ đó, đúng là không cần thứ gì của nhà mình, vậy còn con, con cần gì ở cậu ta?”
Một người đã tồn tại trong trái tim cô từ năm mười sáu tuổi, năm này qua năm nọ, dấu ấn khắc sâu, nhưng khi đột ngột bị hỏi thế, cô lại chẳng nói được gì.
Nguyễn Mỹ Vân không làm khó cô, ngoài cửa có tiếng động, bà đứng dậy đón Mạnh Huy mới mua thức ăn về, chủ đề tự động được thay đổi, trong nhà lại ngập tràn lời lẽ cằn nhằn thường ngày.
Ăn cơm xong, cô lên lầu về phòng mình, lấy ra rất nhiều thứ từ thời cấp ba, bỗng nhớ đến một tờ bài thi của Trình Trạc, nhưng tìm mãi cũng chẳng thấy đâu.
Lúc đó là thời điểm báo trường số 27 phát hành, đi ngang qua cửa lớp 12/7, tiết học cuối cùng, theo thời khóa biểu của lớp 12/7 thì tiết này là tiết Thể dục, nhưng kì thi đại học gần kề nên được mặc định chuyển sang tiết ôn tập.
Trong lớp rất ít người, thậm chí có rất nhiều người đã về trước.
Vẫn là lớp phó văn thể mỹ tóc xoăn buộc hai bên, nhưng lúc đó đã là bạn gái cũ của Từ Cách, hai người đó đứng ở cửa lớp 12/7.
Tóc hai chùm thấp hơn Từ Cách một cái đầu, ngẩng đầu hỏi cậu: “Mình nghe nói bạn gái bây giờ của cậu có nét giống mình? Từ Cách, cần gì phải thế, nếu cậu muốn quay lại thì mình cho cậu cơ hội, cậu thật sự muốn tìm người thay thế mình?”
Nam thanh nữ tú, là hình ảnh trong phim thần tượng.
Lời thoại trước mặt cũng bắt kịp độ máu chó.
Từ Cách trông như tay ăn chơi cà lơ phất phơ, trên dây cặp màu đen gắn đầy mấy con thú bông nhỏ đủ mọi màu sắc, là các kiểu chỉ đặc biệt có ở máy gắp thú ngoài cổng trường. Cậu bị chặn ở đây là đã bức bối lắm rồi, bây giờ mất kiên nhẫn nói: “Vãi thật, hồi đó đã nói với bà là bớt đọc mấy cuốn tiểu thuyết ảo ma rồi, thay thế cái quái gì? Đứa dốt nào nói vậy với bà?”
Tóc hai chùm chỉ cho rằng cậu cứng miệng không chịu thừa nhận, ngoan cố đưa ra bằng chứng: “Ai cũng nói nhỏ đó giống mình!”
Từ Cách giật mạnh dây đeo cặp, nói không nên lời, “Dốt cả bọn.”
Tóc hai chùm tức tối hét lên: “Từ Cách! Thừa nhận chưa quên được mình bộ khó lắm hả?”
Từ Cách thở dài, bất lực giải thích: “Trời ơi không có, thề nói thật, từ nhỏ đốt sống cổ của tôi đã không ổn rồi, bà kêu tôi quay lại thì thà giết tôi luôn còn hơn, làm ơn làm phước đừng nghĩ sâu xa, tụi mình dễ hợp dễ tan được chưa.”
Tóc hai chùm vừa xấu hổ vừa buồn bã: “Mình không tin!”
Từ Cách khó chịu với cô bạn này, đưa tay ra sau nhéo phần gáy vài cái, chợt nhìn thấy Mạnh Thính Chi đang đứng ở hành lang, hai mắt sáng lên, như nhìn thấy cứu tinh, vội nói với tóc hai bên: “Nhanh qua đó lấy báo đi, báo của lớp bà tới rồi kìa.”
Tóc hai bên nói: “Cậu trốn tránh thế này có gì hay không?”
Nói xong thì kéo Từ Cách sang một bên, nhường ra một khoảng trống nhỏ để đi vào lớp, rồi nói với Mạnh Thính Chi mặc đồng phục mùa hè chỉnh tề ngay ngắn: “Đàn em, lớp bọn chị không có ai đâu, em phát giùm chị nha, cảm ơn nhiều —— Ê Từ Cách, tụi mình nói cho rõ!”
“Lúc chia tay đã nói rõ rồi mà, hai đứa vui vẻ đấy thôi.”
“Vậy tại sao bạn gái hiện tại của cậu giống mình nhiều thế?”
“Dạ chị ơi, em bị mù mặt đó, buông tha cho em đi, đến giờ em hẹn người ta chơi net rồi.”
……
Mạnh Thính Chi không nghe thêm, ôm một chồng báo đi vào lớp 12/7.
Chiều ngày hè, ánh hoàng hôn màu cam nhạt tràn vào một mặt cửa sổ theo đường chéo, bảng đen vẫn chưa được lau sạch, đếm ngược đến kỳ thi tuyển sinh đại học nằm ở một góc bảng.
Quạt trần đang chuyển động, một luồng gió nóng thổi qua, trên bàn học là sách giáo khoa chất thành chồng cao, mấy tờ đề luyện thi và tài liệu cũng bay loạt xoạt.
Tuổi trẻ của người khác vẫn đang dùng dằng cãi cọ đầy sôi nổi.
Cô phát báo đến dãy bàn cuối cùng bên cửa sổ, bàn học đó cực kỳ sạch sẽ, trong hộc bàn hay trên bàn học không có bất kỳ một quyển sách nào.
Chỉ có bài thi thử lần hai mới phát hôm nay cô đơn nằm trên bàn, góc giấy phe phẩy theo gió.
Lớp 12/7, Trình Trạc, 149 điểm.
Đằng kia đã cãi nhau xong, tóc hai chùm tức giận đẩy Từ Cách một cái rồi chạy đi mất, Từ Cách lảo đảo đi vào lớp.
Mạnh Thính Chi túm chặt một góc chồng báo trường dày nặng, nhìn tờ bài thi thử lần hai đó, lấy hết can đảm lên tiếng: “Dạ cho hỏi….”
“Hửm?”
“Cho hỏi, anh ấy nghỉ vì bị bệnh hả anh?”
Cô thậm chí không dám nói ra tên anh, những ngón tay hằn màu mực in đặt trên bàn học của anh, cẩn thận như thể chạm vào chính anh.
Từ Cách chỉ liếc nhìn, vẫn là giọng điệu vô tâm: “Hỏi Trình Trạc hả? Đi du học rồi, chắc sẽ thông báo lúc chào cờ thứ hai tuần sau đó.”
Nghe vậy, đầu óc cô ngập tràn sương mù.
“Du học? Vậy anh ấy có quay lại không anh? Bài thi của anh ấy vẫn còn ở đây.”
“Ai mà biết? Bài thi đó hả, chắc bỏ luôn rồi.” Nói xong câu đó, Từ Cách ra khỏi lớp nghe điện thoại.
Hoàng hôn vẫn chưa tắt.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, thi thoảng có tiếng cười nói của các học sinh nữ chợt vang lên trên hành lang, cũng vô cùng vắng vẻ, vô cùng xa xăm.
Đầu ngón tay run rẩy, Mạnh Thính Chi cầm lấy tờ bài thi thử lần hai đó, nhìn chằm chằm, cô không biết bản thân đang nhìn gì, cô cũng không hiểu những đề bài trên đó.
Nhưng vẫn ép bản thân đọc mỗi một dòng chữ viết tay của anh, như thể đang tìm kiếm dấu ấn tồn tại cuối cùng của anh.
Lật sang mặt sau, cô nhìn thấy chỉ có bài toán cuối cùng để trống phần đáp án, nước mắt tích tụ bấy lâu cuối cùng cũng rơi xuống.
Cuối cùng cô cũng hiểu.
Là trống rỗng.
Tất cả cơ quan nội tạng của cô vẫn nguyên vẹn và ở yên, thế giới cũng không bất chợt sụp đổ, chỉ là trống rỗng, cảm giác trống rỗng sau khi một cơn mưa đột ngột đổ xuống, mùa hè bất thình lình trôi qua.
Sương hè chưa hết, tuyết rét đã đến.
Rõ ràng cô có rất nhiều điều để nói, nhưng không biết phải nói với ai, không biết phải nói gì, chỉ buồn đến mức tột cùng, lặng lẽ lau đi vệt nước mắt của mình trên bài thi của anh —— đó là dấu ấn cô đơn phương để lại.
Cô gấp lại tờ bài thi mà anh không cần, giấu vào quyển sách, với đôi mắt đỏ hoe, phát hết báo của khối cấp ba.
Ánh chiều đã tàn, trời không còn sáng, ngày hè cuối mùa không còn tỏa hơi nóng, Mạnh Thính Chi khép lại cánh cửa cuối cùng, bước ra khỏi trường.
Yêu thầm là gì?
Là trèo đèo lội suối nói hẹn gặp lại, là một đoạn phim dở tệ lan man không có lời thoại, thậm chí cả một thân phận cũng không có, nhưng trong một khoảng trống sẽ dốc hết sức mình để ngước nhìn và khắc sâu, chẳng liên quan gì đến người đang cách xa muôn trùng, nói lời tạm biệt.
Tối đó về nhà.
Dưới ngọn đèn bàn trên tầng nhà ở hẻm Đồng Hoa, Mạnh Thính Chi mở bài thi thử lần hai kia ra lần nữa, ánh đèn quá sáng, cô chớp mắt, mắt lại ướt nhòa.
Cô cố gắng an ủi chính mình, rằng thanh xuân của ai rồi cũng sẽ kết thúc, chỉ là của cô kết thúc sớm hơn một chút mà thôi.
Một chút ấm áp chợt rơi xuống mu bàn tay.
Mạnh Thính Chi ấn nhẹ mắt mình, bình tĩnh lại, đóng lại quyển sách tình cờ mở ra, đặt sang một bên, bắt đầu suy nghĩ miên man, rồi nhớ lại lời Nguyễn Mỹ Vân nói.
Cần gì ở anh chứ?
Sau khi Trình Trạc ra nước ngoài, cô từng viết một bức thư cho anh ở Tam Sinh Hữu Tín, cô lấy địa chỉ nhà anh từ hồ sơ cũ ở trường, cô nhanh chóng ghi nhớ trong lòng bàn tay, chạy ra khỏi khu hành chính của trường.
Bắt đầu đặt bút trong một ngày mưa.
Gửi đi trong một biển thư vào ngày thi đại học.
Điện thoại bên cạnh đột nhiên vang lên, màn hình hiển thị trên Trình Trạc, Mạnh Thính Chi hít sâu một hơi rồi bắt máy.
Tối nay Trình Trạc dự một buổi xã giao Thân Thành, địa điểm là một hội sở yên tĩnh, tiệc tàn sớm, gần đó có một triển lãm, bình thường anh chỉ liếc nhìn qua cửa kính xe rồi không để ý nữa.
Hôm nay nổi hứng, bảo tài xế dừng xe.
Anh không theo đuổi nghệ thuật mãnh liệt, có lẽ bị ảnh hưởng bởi Thư Vãn Kính nên cũng có chút thẩm mỹ, anh nhớ Mạnh Thính Chi rất thích Đảo Xuyên Tập, ba con chữ to này trên tấm poster của triển lãm đã thu hút anh vào trong.
Xe dừng trước cửa, người giám sát triển lãm tinh tường tiến lên chào đón, mở cửa xe cho Trình Trạc trước cả tài xế.
Trình Trạc cũng không xem nhẹ thái độ trịnh trọng này.
Hướng dẫn viên diễn giải tường tận về chủ đề kỳ này cho anh, anh dừng lại đúng lúc, giọng nói lành lạnh vang lên trong phòng triển lãm trống trải cực kỳ êm tai.
“Bạn gái tôi có nói cho tôi biết.”
Đối phương lập tức bình tĩnh chuyển sang khen lấy khen để “bạn gái” đó, Trình Trạc ít nói, nhưng cả quá trình nghe theo rất thoải mái, vẻ mặt cũng dễ chịu.
Trước khi ra về, anh đặt mua tất cả tranh gỗ của bộ sưu tập.
Mạnh Thính Chi nghe anh nói xong, đứng dậy đi đến bên cửa sổ.
“Hồi đó anh cũng mua tranh cho mẹ anh giống vậy hả?”
Trình Trạc im lặng một lúc mới nhận ra được mối liên hệ trong đó, anh nói đúng sự thật: “Anh hiếm khi tự đi.”
Mạnh Thính Chi biết Chính Duệ là một cơ cấu đầu tư nghệ thuật có kết cấu hoàn chỉnh, những chuyện đó có dân chuyên môn phụ trách.
Trình Trạc nói thêm: “Sau này tần suất sẽ nhiều hơn, hôm nay đi xem triển lãm, tự dưng nhớ ra em thích Yato Gensai, em còn thích gì thì cứ nói hết với anh, anh sẽ nhớ.”
Mạnh Thính Chi thầm nhoẻn môi cười, mở cửa sổ ra, dựa vào khung cửa ngẩng đầu lên, trong đêm sương lạnh, nhìn trăng trên cao, lại nhớ đến những điều mẹ nói, cảm giác ấm áp lấp đầy mọi sự trống rỗng.
Anh như ánh trăng trong đêm chỉ cần mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy.
Không muốn lấy gì của anh cả.
Cô chỉ muốn, ánh trăng của cô không bao giờ rơi xuống.
Trong lòng khoan khoái, Mạnh Thính Chi bỗng nói: “Anh nhớ sai rồi, em đâu có thích Yato Gensai.”
Trình Trạc đáp tiếng “Ừm” không chắc chắn lắm.
Giọng mũi trầm thấp, làm cô có thể trực tiếp tưởng tượng ra được vẻ nhíu mày nhẹ của anh.
Mạnh Thính Chi nói: “Thích anh, thích Trình Trạc.”
“Trong tất cả những điều đẹp đẽ trên thế giới, anh đứng đầu tiên, không gì sánh bằng, động lòng nhất của nhất, thích nhất của nhất.”
Trong điện thoại mãi không nghe thấy âm thanh.
Mạnh Thính Chi chợt nhận ra vừa rồi mình hơi sến súa quá mức, cảm giác lúng túng và ngượng ngùng dần dần lớn hơn, cô có chút hối hận, cắn môi dưới.
Một lúc lâu sau, một giọng nói vang lên bên tai.
Khàn đặc nhưng rất đỗi dịu dàng.
“Suy nghĩ mãi mà không biết nói gì. Mạnh Thính Chi, tim anh đập nhanh lắm.”