Trái Tim Của Tuyết

Chương 47: TÌNH CẢM CHÔN GIẤU





- Yamazaki, ra tay đi ! – nó ra hiệu cho Yamazaki thực hiện kế hoạch như đã bàn tính trước.


Được lệnh cậu lập tức cho một vài người to con trong Hắc Long bước vào đứng dàn hàng sau lưng Sakura. Fye điêu đứng nhìn nó đã không còn là Sakura trong sáng của ngày xưa, anh vô tình biến một cô gái nhỏ ngây thơ thành một sát thủ máu lạnh trong tâm trí chỉ tồn tại thù hận.


Sakura búng tay ra hiệu cho đám người đó ra tay, Fye chỉ đứng yên chịu trận không chống cự cũng không tránh né. Nó nhoẻn miệng cười khinh miệt rồi bước ra khỏi phòng, lướt qua Yamazaki nói khẽ:


- Đừng để hắn chết, hãy khiến hắn mất ý thức rồi trả về cho ả Ayumi.


- Dạ chị. – cậu ta cúi đầu rồi nhìn theo bước chân nó rời khỏi tầng hầm


Bước đến tiền sảnh khách sạn, nó thấy Syaoran đã ngồi chờ sẵn ở đó. Nhẹ nhàng bước tới gần bên anh, anh đứng dậy đút tay vào túi quần nhìn nó:


- Đã xong rồi sao ?


- Uhmmm...


- Ta đói rồi, mình đi ăn tối thôi. – anh lai khoác vai nó ra xe thẳng tiến tới nhà hàng.


Bóng tối bao trùm lấy căn biệt thự màu xám bạc ngoại ô phía Nam thành phố Tomoeda. Một chàng trai mái tóc xám bạc đang ngồi túc trực bên giường bệnh, chăm sóc cho người bạn tri kỷ của mình đã mê man suốt 3 năm qua. Anh vẫn nuôi hy vọng bạn mình sẽ tỉnh lại, anh không tiếc bao nhiêu tiền bạc để mời các bác sĩ và nhập những máy móc tối tân nhất chỉ mong giành lại sự sống cho anh bạn kia.


Yukito gục đầu bên cạnh giường thiếp đi, một chiếc xe BMW màu trắng chạy đến đậu trước biệt thự, bước ra là nữ tổng giám đốc tập đoàn Kinomoto mái tóc nâu trà. Cô ung dung vào biệt thự với vài túi ni lông đồ ăn mua ở siêu thị, cô xuống bếp vén tay áo lên tới khuỷu tay bắt tay vào nấu nướng.


Bưng mâm cháo lên phòng bệnh, cô nhẹ nhàng mở cửa. Tiếng cửa mở làm Yukito giật mình ngồi dậy, Sherry cười:


- Em làm anh thức giấc hả ? - cô bước tới đặt mâm lên bàn rồi ngồi xuống cạnh Yukito.


- À không có gì đâu, anh ngồi chăm sóc Touya thì ngủ quên mất. – Yukito nhìn Sherry cười hiền hậu


- Cám ơn đã chăm sóc anh ấy giúp em.


- Sao em lại cám ơn anh chứ ? Touya là bạn thân từ nhỏ của anh mà, bọn anh là bạn thân anh không thể thấy cậu ấy chết mà không cứu.


- Nếu ngày hôm đó anh không dẫn em đi gặp hiệu trưởng ngang nhà anh ấy thì anh đã...


- Đừng nói vậy, mọi chuyện không phải sự trùng hợp. Anh đã biết trước kế hoạch của ông ta nên mới hành động như vậy.


- Đáng tiếc, em đã không cứu được ba mẹ anh ấy.


- Chúng ta đã cố gắng rồi, bây giờ chỉ còn chuyện tìm Sakura thôi.


- Em mong chị ấy vẫn bình an vô sự. Tuy rằng bọn em chưa gặp nhau lần nào, nhưng em hy vọng chị ấy vẫn còn sống, đợi đến ngày chị em trùng phùng.


- Em yên tâm, anh tin Sakura còn sống và đang ở gần chúng ta. Cô ấy là một cô gái hiền lành, tốt bụng, Sakura cũng giống như em vậy. Anh cũng nhiều lần gặp cô bé nên anh nhớ rất rõ những chi tiết để chúng ta có thể tìm ra.


- Em không ngờ ông ta lại độc ác tới như vậy. – Sherry nói lớn.


- Nhưng ông ta lại là cha em. – Yukito hạ giọng.


- .....


- Sherry à – anh xoa đầu cô cười nhẹ - mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.


- Anh Yukito... - cô đỏ mặt nhìn anh trìu mến.


Anh vỗ về Sherry rồi đứng lên bưng mâm cháo lại múc ra chén đưa cho cô, cô cúi gầm mặt nói:


- Yukito à, em...


- Sao em ?


- Em có chuyện muốn nói.


- Anh vẫn đang nghe đây...


- Em...em...em thật sự thích anh Yukito !!


- Anh hiểu rồi – anh mỉm cười xoa đầu cô.


- Nghe này Sherry, anh biết tình cảm của em dành cho anh không phải là tình yêu, mà là tình cảm gia đình cũng giống như tình cảm của em dành cho Touya vậy, đúng không nào ?


- Dạ, cái này... – cô không biết phải nói gì thêm nữa.


- Sherry của anh rất mạnh mẽ phải không, một ngày nào đó em sẽ tìm được người thật sự em yêu thương. Bây giờ ăn cháo với anh nhé.


- Dạ được ạ. – Sherry cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt anh để anh không phải lo lắng.


Về lại biệt thự Kinomoto, Sherry nằm úp mặt trên giường mà khóc. Cô thật sự không mạnh mẽ như anh nghĩ đâu, cô cũng là con gái mà. Đúng là tình cảm của cô đối với Yukito có gì đó chưa thật sự là tình yêu nam nữ, nhưng mỗi lần gặp anh trái tim cô lại đập rất nhanh và cô luôn cảm thấy rất vui khi bắt gặp nụ cười toả nắng của anh.


Cô đã thầm thích đã nhiều năm qua, từ khi một cô gái nhỏ với mái tóc ngắn nâu trà cùng đôi mắt lục bảo đang ngồi chơi với quả bóng một mình. Anh bước đến chìa ra cho cô một cây kẹo mút:


- Em ngồi chơi một mình sao ? Anh chơi với em nhé.


- Dạ - nghe vậy cô bé liền gật đầu liên tục.


Sau hôm đó cô chỉ có Yukito là người bạn duy nhất, đi đâu làm gì cô đều muốn có anh đi cùng. Sherry luôn cảm thấy ấm áp và an toàn khi bên cạnh anh. Nhưng cô thấy anh nói thế cũng đúng, có một cái gì đó chưa đủ để xem tình cảm này là tình yêu.


Khóc một trận đã đời cô ngủ thiếp đi, anh chàng nhẹ nhàng bước vào chỉnh lại tư thế ngủ và đắp chăn cho cô. Yukito ngồi xuống cạnh bên cô, gạt đi giọt nước mắt còn vương trên khóe mắt cô nàng:


- Em ngốc lắm, Sherry. Không phải chỉ mình em có cảm giác đó đâu, anh cũng vậy. Anh cũng thích em lâu rồi, nhưng chúng ta không thể. Anh chỉ có thể là anh trai của em thôi Sherry à, anh xin lỗi. Ngủ ngon, cô gái nhỏ của anh. – Yukito đặt nhẹ nụ hôn lên trán cô rồi ra khỏi phòng.


- Tại sao lại là anh trai, anh rõ ràng cũng thích em mà. Nhưng nếu anh đã nói vậy, em nghĩ mình chỉ đi tới mức đó là đủ rồi. Em cũng không muốn phá vỡ mối quan hệ bây giờ của chúng ta. Nhưng em vẫn muốn biết lý do chúng ta không thể – Sherry thì thầm rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ.


iU