Mạnh Tư Duy gửi lời chúc ngày lễ đơn giản cho Thịnh Tinh Bác.
Bây giờ cô mới nhận ra hình như mình đã không còn nghĩ đến Thịnh Tinh Bác từ lâu rồi.
Công việc kinh doanh của Ouch vẫn đang phát triển mạnh, chỉ là từ sau khi chuyển khỏi bên trị an, rất ít khi cô đến đó.
Mạnh Tư Duy rút tờ khăn giấy ra đặt bánh Trung Thu lên, nhìn giao diện trò chuyện của hai người rồi mím môi.
Sau đó cô vẫn là trả lời: [Trung Thu vui vẻ, hạnh phúc. jpg]
Mạnh Tư Duy nhớ lúc Thịnh Tinh Bác xông tới bảo vệ cô khi xuất cảnh lần trước.
Cô nói rằng tiền thuốc và chi phí dinh dưỡng trong cục bọn họ sẽ chi trả, nhưng hình như anh ấy không báo cho họ.
Mạnh Tư Duy hỏi: [Vết thương trên đầu của anh đã lành chưa?]
Thịnh Tinh Bác: [Đã lành từ lâu rồi.]
[Được.] Mạnh Tư Duy nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, không biết nên nói gì tiếp theo.
Thịnh Tinh Bác: [Đêm nay em nghỉ hay là trực ban?]
Mạnh Tư Duy: [Trực ban.]
Thịnh Tinh Bác: [Mấy giờ hết giờ làm?]
Mạnh Tư Duy nhìn câu hỏi của Thịnh Tinh Bác trên điện thoại.
Mí mắt cô hơi cụp xuống, suy nghĩ một lúc rồi soạn tin nhắn, gửi qua.
Mạnh Tư Duy: [Em đến với Bùi Thầm rồi ~]
Cô còn thêm một cái biểu cảm vui vẻ sau câu nói này.
Sau khi Mạnh Tư Duy gửi tin nhắn xong, nhìn nội dung mình vừa gửi đi, khóe môi từ từ đi xuống, cô biết mình thật tàn nhẫn.
Từ giây phút Thịnh Tinh Bác không chút do dự lao ra để che cho cô không bị tổn thương đó.
Tuy cô biết rằng mình nhất định phải gửi, nhưng nếu như đã lựa chọn, vậy thì phải nói rõ ràng, bất kỳ sự mập mờ nào của cô đối với hai người đều không công bằng.
Thật lâu sau, cuối cùng cô cũng nhận được một tin nhắn trả lời.
Mạnh Tư Duy nhìn thấy trạng thái của Thịnh Tinh Bác là “Đối phương đang nhắn tin...” từ lâu, nhưng cuối cùng tin nhắn gửi đến chỉ có hai từ đơn giản.
Không có hỏi vì sao hai người lại bên nhau, không hỏi hai người ai theo đuổi ai, cũng không hỏi hai người đã bên nhau bao lâu.
Thịnh Tinh Bác nói: [Chúc mừng.]
Mạnh Tư Duy: [Cảm ơn.]
Sau khi trả lời tin nhắn của Thinh Tinh Bác, cô nhắm mắt lại, cảm giác nhẹ nhõm giống như kết thúc một vụ án có nhiều điểm đáng ngờ. Mạnh Tư Duy dựa lưng vào ghế hít một hơi thật sâu, tự nhủ đừng suy nghĩ lung tung nữa. Sau đó, cô nhìn chiếc bánh Trung Thu mà cô đặt trên khăn giấy, không tiếp tục ăn, bắt đầu viết hồ sơ của mấy vụ án kết án hai ngày trước.
Ngoài cửa sổ, mặt trăng dần dần leo lên những ngọn cây.
Sau khi Mạnh Tư Duy viết xong một cái, điện thoại trên bàn bắt đầu rung lên.
Lời mời cuộc gọi thoại, từ Bùi Thầm.
Mạnh Tư Duy nhìn Bành Bân đang trong phòng cùng cô trực ban một chút, đi ra hành lang nhận cuộc gọi.
“Alo.” Cô bất giác hạ thấp giọng.
Bùi Thầm: “Em đang ở trong cục sao?”
Mạnh Tư Duy “Ừ” một tiếng. Hướng Chính Phi được điều ra ngoài, Bành Bân và cô ở lại trực đêm nay.
Bùi Thầm: “Vậy xuống đây đi.”
Mạnh Tư Duy: “Hả?”
Bùi Thầm: “Anh đang ở cổng chỗ các em.”
“Bác gái kêu anh mang cơm đến cho em.”
Nghe thấy mẹ cô gửi cơm cho cô, Mạnh Tư Duy đột nhiên có chút cảm động.
Cô còn tưởng rằng mẹ cô tìm được người ăn chung liền quên cô đấy.
Lúc ăn cơm tối, bọn họ nhận được một tên trộm bị một người dân bắt rồi đưa đến, xử lý xong thì đồ ăn trong nhà ăn đã nguội lạnh, vừa rồi còn nói ăn bánh Trung Thu, nhưng còn chưa cắn một miếng thì đã rơi mất.
Mạnh Tư Duy cúp điện thoại, nói với Bành Bân rằng mẹ cô nhờ người mang cơm đến, nhờ anh nhìn giúp cô một lát.
Bành Bân hiểu, vẫy tay với cô: “Đi đi.”
Mạnh Tư Duy đi xuống cầu thang trong bộ đồng phục cảnh sát xấu nhưng yyds (1), gật đầu chào bảo vệ ở cổng, nhìn thấy Bùi Thầm đang đứng dưới ngọn đèn đường cách đó không xa.
Yyds (1): Đó là chữ viết tắt của tiếng Trung 永远的神 (yǒnɡyuǎn de shén) có nghĩa đen là “mãi mãi là Thần”.
Trên tay anh đang xách một chiếc hộp giữ nhiệt.
Mạnh Tư Duy chạy chậm đến.
“Em còn tưởng rằng mọi người đã quên em chứ.”
Bùi Thầm cười, đưa hộp giữ nhiệt trong tay cho cô: “Tìm một chỗ để ăn?”
Mạnh Tư Duy ôm lấy hộp giữ nhiệt: “Em mang về văn phòng ăn, không thể ra ngoài quá lâu.”
“Em đi đây, tạm biệt.” Cô cong mắt cười, vừa quay người muốn đi, Bùi Thầm đã gọi cô lại.
“Đợi đã.”
Mạnh Tư Duy quay đầu: “Hả?”
Bùi Thầm: “Như vậy liền đi rồi?”
Mạnh Tư Duy nghiêng đầu một chút, hơi khó hiểu: “Tại sao không?”
Bùi Thầm không nói, đứng trước mặt Mạnh Tư Duy, hơi nghiêng người, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy gáy cô, hôn qua.
Mạnh Tư Duy bỗng nhiên bị hơi thở của người đàn ông vây quanh.
Lần này, anh hôn sâu nhưng lại chậm rãi, đảo qua đảo lại giữa môi và răng dường như đã quen hơn rất nhiều, không thô bạo cướp đoạt như lần trước nữa, mà là cẩn thận miêu tả hình dạng cánh môi, đầu lưỡi cô.
Một tay Mạnh Tư Duy còn xách theo hộp giữ nhiệt.
Mặc dù hôn là hành động bình thường giữa các cặp đôi, nhưng bây giờ có phải hơi thường xuyên quá không?
Đến đưa cơm lúc tạm biệt còn muốn hôn.
Mạnh Tư Duy phát hiện Bùi Thầm hơi khác so với những gì cô nghĩ trước đó.
Ngoại hình, khí chất, thậm chí nghề nghiệp của người đàn ông đều thuộc loại lãnh đạm, xa cách, nghiêm cẩn, giống như lãnh tình lãnh dục, cho dù yêu đương thì nhu cầu tình cảm cũng sẽ không quá cao, dù là cho đi hay đáp lại.
Trước đó ban đầu Mạnh Tư Duy đã chuẩn bị sẵn sàng rằng cô sẽ chủ đạo hoặc dẫn dẵn trong mối quan hệ này, thậm chí còn muốn đi đăng một bài viết hỏi làm thế nào để yêu đương với một người đàn ông có nhu cầu tình cảm thấp.
Nhưng bây giờ có vẻ như...ít nhất là có nhu cầu rất cao về việc hôn nhau.
Mạnh Tư Duy nhắm mắt lại suy nghĩ lung tung.
Người đàn ông dường như cảm nhận được cô không tập trung, cắn nhẹ môi cô một chút, Mạnh Tư Duy cảm thấy hơi đau, lúc này mới lấy lại tinh thần. Cô hơi nhắm mắt, nghiêng mắt nhìn ánh sáng xanh đỏ ở cánh cửa cách đó không xa lắm, bỗng nhiên nhận ra một việc.
—— Bây giờ bọn họ đang ở cổng cục cảnh sát.
Bất cứ lúc nào cũng có thể có đồng nghiệp đi tới hoặc lái xe ngang qua.
Sau khi Mạnh Tư Duy giật mình nhận ra địa điểm này không tốt lắm lập tức dùng tay đẩy Bùi Thầm, hai người kết thúc nụ hôn này.
Sau khi tách ra Mạnh Tư Duy lập tức nhìn xung quanh như một tên trộm, Bùi Thầm nhìn thấy sự cảnh giác của Mạnh Tư Duy liền biết cô đang sợ điều gì.
“Anh đáng xấu hổ lắm sao?” Anh hỏi.
Mạnh Tư Duy không thấy bóng dáng của đồng nghiệp, khẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó tức giận nhìn Bùi Thầm, người không thèm phân biệt địa điểm mà hôn cô.
Bị đồng nghiệp nhìn thấy hai người bọn họ nói chuyện ở cửa và bị nhìn thấy hai người đang hôn nhau ở cửa tính chất có thể giống nhau sao?
Trước đó bị theo dõi, vây xem đã đủ xấu hổ chết rồi.
Mặc dù hai người đã xác định quan hệ, nhưng Mạnh Tư Duy vẫn chưa nói với các đồng nghiệp trong cục.
Một là không nhất thiết phải cố ý nói ra, hai là Mạnh Tư Duy mặc kệ lâu như vậy, biết tất cả các đồng nghiệp đều đã ngầm đồng ý cô có quan hệ tình cảm với Bùi Thầm của Viện kiểm sát, thật ra nói hay không nói thì hiệu quả cũng giống nhau.
Mạnh Tư Duy ủ rũ cúi đầu, không trả lời câu hỏi của Bùi Thầm, ôm hộp giữ nhiệt vào lòng: “Em vào trước.”
Bùi Thầm hỏi: “Mấy giờ em tan làm?”
Mạnh Tư Duy: “Không có bất ngờ gì xảy ra thì mười hai giờ.”
Lịch làm việc của mỗi cục cảnh sát ở địa phương đều không giống nhau lắm, tùy địa phương mà có sự khác biệt rất lớn, hôm nay Mạnh Tư Duy phải trực cả ngày cho đến mười hai giờ tối.
Bùi Thầm liếc nhìn thời gian: “Anh đợi em tan làm.”
Ban đầu Mạnh Tư Duy vô thức muốn nói không cần, chỉ là lúc đối mặt với Bùi Thầm, lại gật đầu một cái.
“Ồ.”
Để bạn trai chờ tan làm hình như cũng không phải chuyện quá đáng.
Trong lòng Mạnh Tư Duy nghĩ như vậy, sau đó chợt nhận ra một điều.
Vậy nụ hôn vừa rồi chẳng phải là vô nghĩa sao?
Khi phát hiện nụ hôn vừa rồi vô nghĩa, Mạnh Tư Duy phồng má, không phục ngẩng đầu lên, nhưng không ngờ lại nhìn thấy đôi mắt đọng nét cười dịu dàng của Bùi Thầm.
Anh ấy dường như luôn mỉm cười như vậy.
Trong nháy mắt Mạnh Tư Duy lập tức hết giận dỗi.
Cô xách theo hộp giữ nhiệt quay lại phòng trực ban.
Mạnh Tư Duy mở nắp hộp cơm, mùi thơm đồ ăn lập tức lan tỏa khắp phòng trực.
Thơm đến nỗi Bành Bân trực tiếp ngẩng đầu: “Thơm quá.”
Anh ngẩng cổ liền nhìn đến miếng sườn xào chua ngọt cùng chân gà vẫn còn bốc hơi nóng ở trước mặt Mạnh Tư Duy.
Mạnh Tư Duy không thích ăn một mình: “Đến thử xem?”
...................
Gần mười hai giờ, Mạnh Tư Duy chuẩn bị tan làm.
Nhưng mà ban đêm ở phân cục Trung Ninh chỉ mới bắt đầu.
Khá nhiều đồng nghiệp may mắn được nghỉ năm nay đang ở nhà ăn Tết Trung Thu, vừa dỗ vợ con ngủ thì bất ngờ nhận được thông báo, đêm khuya chạy đến đơn vị.
Thừa dịp lượng người đông đúc trong ngày nghỉ lễ, nhằm thanh lọc bầu không khí xã hội hơn, diệt trừ những hiện tượng xấu của xã hội như “mại dâm, cờ bạc, ma túy”. Vì vậy, Phó cục trưởng phân cục Trung Ninh lâm thời quyết định tổ chức một hoạt động kết hợp nhiều lực lượng cảnh sát truy quét, đột kích “mại dâm, cờ bạc, ma túy.”
Mạnh Tư Duy đối mặt với Cao Dũng, người thật vất vả mới có thể đón Tết Trung Thu với gia đình, kết quả đoán chừng anh vừa dỗ vợ con ngủ, nhưng khi nhận được mệnh lệnh của Phó cục trưởng vẫn đến trong cục.
“Nếu không thì em ở lại cùng với các anh, anh Dũng.” Mạnh Tư Duy nói.
Cao Dũng đang thống kê số người đêm nay ra ngoài đột kích, thấy Mạnh Tư Duy nói cô cũng đi, vội vàng vẫy tay với cô: “Em đi làm gì, bận bịu cả ngày rồi, tan làm rồi nhanh về ngủ đi.”
“Chúng ta không thiếu một mình em.”
Mạnh Tư Duy cứ cảm thấy có nhiệm vụ mà cô lại đi như vậy thì không tốt lắm, tiếp tục nói: “Em có thể làm được mà anh Dũng.”
Cao Dũng đành phải ngẩng đầu nhìn người kiên trì muốn tham gia nhiệm vụ, yêu quý công việc tích cực tiến thủ, Mạnh Tư Duy.
Anh ấy cười nhìn cô gái nhỏ này: “Ngày lễ hiếm khi được nghỉ như vậy, em không muốn ở cùng với cha mẹ, cùng người yêu sao?”
Mạnh Tư Duy ngạc nhiên chớp mắt sau khi Cao Dũng nói hai chữ “người yêu”, nhẹ giọng: “Hả?”
Chỉ là Cao Dũng dường như chỉ thuận miệng nói, bây giờ bắt đầu vạch ra địa điểm và lộ trình lát nữa đột kích.
Thế là Mạnh Tư Duy đành phải lặng lẽ cầm áo khoác trên lưng ghế, không còn kiên trì muốn làm nhiệm vụ nữa, im lặng kết thúc công việc của mình.
Bùi Thầm vẫn ở trong ô tô đậu bên ngoài đợi cô.
Trong khi chờ, anh thấy nhiều cảnh sát đến phân cục Trung Ninh vào thời điểm này nên hỏi Mạnh Tư Duy: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Mạnh Tư Duy trả lời: “Không có việc gì, có một cuộc đột kích, truy quét bất ngờ.”
Bùi Thầm gật đầu.
Hai người về nhà, Mạnh Tư Duy vừa ở trong cục còn nói muốn tham gia nhiệm vụ, nhưng bây giờ về đến nhà lại không nhịn được ngáp một cái.
Đã 12: 30.
Mạnh Tư Duy đi tắm trước như thường lệ, Bùi Thầm vào bếp rửa hộp giữ nhiệt mà hôm nay Mạnh Tư Duy ăn.
Hai người bật vòi hoa sen và vòi nước ở bếp cùng lúc.
Dòng nước được mong chờ không hề xuất hiện.
Mạnh Tư Duy cau mày, gõ vào vòi hoa sen hai lần, lại vặn công tắc sang trái phải.
Vẫn không có nước.
Sau đó cô nghe thấy người đàn ông ở bên ngoài cửa hỏi cô: “Mạnh Tưởng, không có nước đúng không?”
Sau khi nghe thấy giọng nói của Bùi Thầm, mặt của Mạnh Tư Duy bỗng nhiên đỏ lên, cô còn cởi quần áo ra rồi, nhanh chóng nhặt một chiếc áo khoác khoác lên người, cách cánh cửa trả lời: “Dạ, không có nước.”
“Chuyện gì vậy ạ?”
Bùi Thầm: “Hết nước.”
Mạnh Tư Duy: “Hết nước sao?”
Cô đành phải mặc lại áo khoác lần nữa, đi ra khỏi phòng tắm.
Bùi Thầm không có Wechat hay số điện thoại của ban quản lý. Mạnh Tư Duy lấy điện thoại di động của mình, tìm đến nhóm chat các gia đình trong tòa nhà của họ, đang định hỏi những người khác ở trong nhóm xem những nhà khác có cắt nước không. Sau đó cô thấy chiều nay người quản lý tài sản gửi thông báo, căn cứ theo yêu cầu liên quan của Cục Vệ sinh Quốc gia, đêm nay quản lý sẽ làm sạch các bể chứa nước của mỗi tòa nhà. Cho nên nước sẽ bị cắt từ 12 giờ đêm nay đến sáu giờ sáng mai, mời tất cả các chủ sở hữu chuẩn bị cho việc trữ nước.
Đối với thông báo này, Mạnh Tư Duy: “...”
Cô chuyển tiếp nội dung cho Bùi Thầm.
“Em mới nhìn thấy.” Bình thường Mạnh Tư Duy hiếm khi đọc tin nhắn trong nhóm chủ sở hữu, tự nhận thấy mình đuối lý.
Trước đây cô cũng có bệnh thích sạch sẽ, nhưng từ khi tham gia vào đội trinh sát hình sự, trải qua mấy lần phải ra ngoài thăm hỏi hoặc ngồi chờ nghi phạm mấy ngày liền. Trong thời gian đó cô không thể tắm, đánh răng thậm chí đi vệ sinh cũng rất rắc rối, bệnh thích sạch sẽ của Mạnh Tư Duy gần như đã bị mài giũa bớt đi rồi.
Cho nên không tắm trong một đêm không phải là điều không thể chấp nhận đối với cô, kiên trì một chút là được rồi.
Nhưng mà Bùi Thầm chưa từng có kinh nghiệm như cô, nam giới nhất định phải duy trì thói quen vệ sinh cá nhân mỗi ngày.
Anh bình tĩnh chăm chú xem thông báo cắt nước do Mạnh Tư Duy gửi đến, sau đó trực tiếp bắt đầu tìm kiếm các khách sạn bên ngoài khu trọ trên điện thoại di động của mình.
................
Cách khu trọ gần nhất là một Express Hotel (2), ở ngay đằng sau khu trọ, qua một đường liền đến.
Express Hotel (2): là một loại hình khách sạn tồn tại trong ngành khách sạn so với các khách sạn dịch vụ trọn gói truyền thống. Đặc điểm lớn nhất của nó là giá rẻ và mô hình phục vụ là giường + bữa sáng.
Mạnh Tư Duy cầm một số đồ vệ sinh cá nhân, Bùi Thầm hỏi lễ tân mở một phòng.
Theo lý thuyết khi hai người vào ở thì ngay cả thông tin của Mạnh Tư Duy cũng cần phải đăng ký, nhưng việc quản lý của Express Hotel có vẻ không nghiêm ngặt lắm, lễ tân rõ ràng đã quen với việc đôi nam nữa đến mở phòng lúc nửa đêm, không hỏi thông tin của Mạnh Tư Duy, trực tiếp đưa thẻ phòng.
Bùi Thầm mở cửa, Mạnh Tư Duy nhìn thoáng qua thẻ mát xa đặc biệt nhét dưới đất, sau đó bệnh nghề nghiệp phát tác, âm thầm ghi chép khách sạn này vào cuốn sổ nhỏ.
Kiểu này công an bọn họ quản hết lần này đến lần khác, hàng năm tốn rất nhiều chi phí quản lý của lực lượng công an nhưng vẫn phải cấm lặp đi lặp lại.
Bùi Thầm cắm điện xong, đặt bộ quần áo anh mang theo lên giường.
Ánh mắt Mạnh Tư Duy từ tấm thẻ mát xa rời đi.
Hai người đứng cùng nhau trong căn phòng mới mở.
Là một chuỗi Express Hotel trên toàn quốc, trang trí và cách bài trí đều theo phong cách của khách sạn tiêu chuẩn.
Vừa rồi không để ý, bây giờ sắp xếp xong, Mạnh Tư Duy đột nhiên nuốt nước miếng.
Cảm giác này hình như hơi lạ.
Vì khu trọ hết nước nên cô và Bùi Thầm đã chạy ra ngoài vào nửa đêm mở một phòng để tắm rửa.
Theo như nhu cầu của họ, không cần thiết phải mở hai phòng.
Nhưng bây giờ hai người đều đứng ở đây rồi, Mạnh Tư Duy cảm thấy nếu ở đây đợi tiếp thì có lẽ còn lạ hơn, nhanh chóng cầm túi đồ tắm rửa và quần áo của mình.
“Em đi tắm trước đây.”
Bùi Thầm nhìn thấy Mạnh Tư Duy chạy vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Sau đó là tiếng nước tí tách truyền ra từ phòng tắm.
Bùi Thầm nhìn sang chỗ khác, không nghĩ ngợi gì nữa, bật tivi chuyển kênh ngẫu nhiên, đợi Mạnh Tư Duy tắm xong.
Mạnh Tư Duy tắm không nhanh lắm, gần hai mươi phút thì tiếng nước mới ngừng.
Bùi Thầm yên lặng chờ đợi.
Cho đến khi anh bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập.
Bùi Thầm nhìn về phía cửa phòng bỗng nhiên bị gõ vang.
Mạnh Tư Duy cũng nghe thấy tiếng gõ cửa ở bên ngoài.
Cô vừa lau khô nước trên người, vừa mặc quần áo thì nghe thấy tiếng gõ của, giật mình, vội vàng kéo chiếc áo phông vừa mặc vào.
Sau đó tiếng gõ cửa lại vang lên, gấp gáp hơn vừa nãy.
Bùi Thầm cau mày, trước tiên chắc chắn rằng cánh cửa phòng tắm của Mạnh Tư Duy đã đóng kín, sau đó hỏi qua cánh cửa: “Ai vậy?”