Ngang dọc trong rừng rậm rộng lớn, Tuấn Anh với thân thể nhỏ bé hệt như một con sóc con vui vẻ chạy nhảy khắp nơi.
- Ai ui.
Bởi vì mải mê chạy nhảy khiến cho Tuấn Anh không cẩn thận vấp phải một gốc cây kỳ quái.
Nhìn đầu gối bị tróc ra một mảng da nhỏ, Tuấn Anh đau đến nhe răng vừa phù phù thổi thổi bụi trên vết thương vừa mếu máo than thở.
- Phù phù... đau quá đi.
Cái gốc cây quái quỷ gì đây trời?
Ủa?
Sau khi ca thán một trận lại thấy Tuấn Anh cúi đầu cẩn thận nhìn kỹ cái gốc cây dưới chân một chút, tiếp đến cái gốc cây kia liền bị bạn nhỏ cắn cắng giật mạnh một cái bay ra khỏi chỗ ở.
"Hự"
Vì dùng lực mạnh quá mà khiến cho bản thân ngã ngửa ra sau, Tuấn Anh sau khi đứng dậy thì liền lập tức nhìn kỹ cái gốc cây kỳ quái đã bị nắm chặt trong lòng bàn tay.
- Ơ, cái gốc cây dở hơi này là gì đây?
Sao nhìn giống Nhân Sâm thế nhỉ, mà Nhân Sâm đâu có cứng như này đâu?
Cứng thế này thì chỉ có thể là rễ cây thôi, không có tác dụng, té đi.
Ngay lúc Tuấn Anh bởi vì hình dạng cứng nhắc của gốc cây kia mà định ném nó đi thì chiếc gương đồng vốn bị giấu trong túi nhỏ bỗng nảy sinh biến hoá rồi tự động thoát ra ngoài.
Phụt
Ngây ngốc đứng nhìn luồng sáng màu đỏ hồng do chiếc gương đồng hình bát giác đang chiếu lên gốc cây kỳ lạ, Tuấn Anh mở lớn hai mắt nhìn chăm chú đến mức có chút buồn ngủ liền ngồi xuống lặng yên quan sát.
Mãi đến một lúc thật lâu sau, bấy giờ chỉ thấy gốc cây cứng nhắc kia bỗng tự nhiên bốc cháy rồi dần dần ngưng tụ lại tạo thành một viên gì đó tròn tròn màu đen xám.
- Ẩy, cái này sao nhìn giống giống với miêu tả về mấy cái loại đan dược trong truyện thế nhỉ?
Hay cái gốc cây kia thật sự là Nhân Sâm à?
Phụt
Luồng sáng màu đỏ hồng dần dần thu lại, sau đó chiếc gương đồng chợt xoay tròn rồi dùng một góc đánh vào viên thuốc kia khiến cho nó bị đánh văng về phía Tuấn Anh.
Vội vươn tay ra đón lấy viên thuốc màu đen xám, Tuấn Anh đoán chắc là chiếc gương đồng này đã sớm phát hiện ra kia chính là một gốc Nhân Sâm.
Vậy nên, bằng một cách kỳ diệu nào đó mà chiếc gương này đã tác động lên gốc Nhân Sâm, khiến cho nó chủ động tự luyện hoá bản thân thành một viên đan dược cho Tuấn Anh sử dụng.
- Hô hô, cái gương đồng này cũng kỳ lạ thật đấy nhỉ, thế mà lại có thể khiến cho gốc Nhân Sâm kia tự động luyện hóa thành đan dược cơ đấy.
Chậc chậc.
Tuy là có chút đắn đo, nhưng mà dù sao thì trong mấy bộ tiểu thuyết từng đọc cũng không có thiếu những loại đan dược với công năng kỳ quái, vậy nên sau một hồi suy nghĩ được mất thì Tuấn Anh cũng quyết định ăn thử viên thuốc tròn tròn này xem sao.
"Ực"
Sau khi nuốt cái viên thuốc kỳ quái kia xong, cả người Tuấn Anh chợt xuất hiện một chút cảm giác kỳ lạ.
- Ý, sao bụng mình nóng thế nhỉ?
Đây là tác dụng do nuốt viên thuốc kia à?
Vốn đang nóng ấm lại đột nhiên xuất hiện cảm giác rét lạnh, Tuấn Anh trong lúc ngơ ngẩn chợt bị hai loại cảm giác đột ngột xuất hiện này làm cho ngất đi, chừng nửa tiếng sau mới dần dần tỉnh lại.
- Đau đầu quá, cái thứ thuốc quái quỷ gì thế này?
Biết vậy mình đã không nuốt bậy rồi...
"Ơ"
Trong lúc Tuấn Anh đang kêu thán thì trong đầu cậu liền hiện ra một chuỗi những thông tin kỳ lạ nói về cái thứ mà cậu vừa mới nuốt khi nãy.
" Thiết Bì Nhân Sâm, linh dược cấp một hạ phẩm, có thể giúp cho người dùng nó một thân da thịt cứng rắn như sắt thép, xương cốt càng thêm chắc khoẻ."
- Wow, cái viên đan dược kia thế mà được luyện nên từ Thiết Bì Nhân Sâm cơ đấy.
Ù uây, vậy thì da thịt của mình giờ đây đã cứng như sắt thép chưa nhỉ?
Hí hí, thử cái coi nào.
Vì để kiểm chứng cho suy nghĩ của bản thân, Tuấn Anh sau đó liền lấy con dao găm trong túi ra thử rạch lên ngón tay mình một cái.
Xoẹt
- Ý, không bị đứt thật này.
Á á, đau quá, máu, có máu kìa.
Èo, thế mà bảo là da thịt cứng như sắt thép, đùa nhau à?
Ui ui, nhưng mà hình như không có bị đứt sâu lắm, máu chảy ra cũng ít hơn thì phải...
- Mà sao mình đến đây đã được gần nửa tháng rồi nhưng vẫn không nhận được thông tin gì về cái thế giới này nhỉ?
Kỳ lạ, hay là mấy cái như thiên đạo của thế giới này nó không có nhìn ra mình xuyên không đến đây à?
Sau khi băng bó ngón tay bị đứt xong, Tuấn Anh lúc này vừa gặm cắn một chiếc đùi gà nướng vừa gãi cằm tự hỏi.
Dù sao thì trong mấy bộ tiểu thuyết xuyên không, nếu như nhân vật chính xuyên qua, vậy thì kiểu gì cũng sẽ có một đoạn ký ức hay thứ gì đó đại loại như vậy để cho nhân vật chính còn biết cách mà sinh tồn.
Đằng này cậu đã xuyên qua đã gần nửa tháng rồi, ấy thế mà vẫn chẳng biết một chút gì về cái thế giới này cả.
Chán nản, Tuấn Anh cũng chẳng buồn quan tâm nữa, đối với cậu mà nói, không biết cũng bằng với không phải lo lắng.
Nhưng mà ở đời thì nào đâu có giống với trong mơ, Tuấn Anh cũng không hề biết bản thân bây giờ đã xuyên tới đâu, vì vậy những ngày tháng sau đó cậu bạn nhỏ liền bởi vì tò mò mà gặp phải không ít rắc rối.
Chẳng hạn như trong lúc đi tìm thử mấy loại gia vị nấu ăn thì vô tình gặp phải một cây hoa Nắp Ấm, vốn đang định lấy tay chọc chọc chơi thử thì lại bị nó mở lớn cái miệng đầy răng nhọn táp cho một cái.
Hay như lúc đi câu cá ở bên suối, bởi vì không biết con chim lớn trên cành cây là yêu thú hay động vật bình thường nên liền nổi hứng chu mỏ huýt sáo một cái, kết quả là bị nó lao tới mổ cho một trận túi bụi.
May là mấy lần gặp nguy đều được chiếc gương đồng màu vàng đỏ cản giúp, thế nên Tuấn Anh vẫn chưa bị thương tích gì đáng chú ý cả.
Nửa năm sau.
Lúc này cậu bạn Tuấn Anh đã quen thuộc hơn với mảnh rừng rậm rộng lớn này, chẳng những có thể tùy ý chạy nhảy khắp nơi mà còn không ngừng vơ vét đi không ít những loại linh dược cấp một từ hạ phẩm cho đến trung phẩm trong rừng.
Tuy là đã ăn rất nhiều loại đan dược do chiếc gương kia tác động mà luyện chế thành, thế nhưng Tuấn Anh ngoại trừ sức lực của bản thân đã mạnh hơn so với trước đây một chút ra thì cũng chẳng xuất hiện tình trạng da thịt cứng như sắt thép gì cả.
Thậm chí ngay cả một loại dây leo có gai nhỏ cũng có thể cào xước bắp đùi của cậu, cho nên điều này đã thực sự đả kích đến quãng thời gian kiên trì nuốt đan dược của Tuấn Anh.
Mặc dù không có cải thiện gì đó quá mức lớn lao, nhưng chỉ cần nhìn vào tầng da thịt trên người cậu thì cũng có thể nhận thấy ở đó có chút trắng nõn mịn màng hơn so với lũ trẻ con cùng tuổi mà cậu hay gặp khi còn ở tại Hà Nội.
Chỉ là, mặc cho cậu kiên trì nuốt đan dược đến đâu, thì tóm lại Tuấn Anh cũng không thể nào giống như các nhân vật trong truyện mà tu luyện pháp thuật hay là cưỡi mây đạp gió được.
Cẩn thận ẩn nấp tại một khe núi nhỏ, ánh mắt của Tuấn Anh có chút cảnh giác âm thầm dõi theo từng hành động của một con Báo lớn toàn thân đen tím đang vật lộn cùng với một con Rắn Hổ Mang hai đầu khác.
Nhẩm tính thì con Rắn Hổ Mang kia chắc cũng dài gần mười mét, toàn thân trên dưới phủ một lớp vảy cứng đỏ tươi như máu, hai chiếc mang lớn sau đầu không ngừng phập phồng theo từng cử động của cơ thể toát lên sự âm u đáng sợ.
Đối diện, con Báo kia cũng to lớn không kém, cả hai con thú đang điên cuồng quấn lấy nhau, tiếng gầm thét vang vọng cả một mảnh rừng rậm.
Tuấn Anh âm thầm nhìn hai con vật lớn nhe nanh giơ vuốt cắn xé lẫn nhau, theo như cậu đoán thì đây rất có thể chính là yêu thú trong tu tiên giới rồi.
Tuy là không biết cấp bậc của chúng nó ra sao, nhưng thử nhìn mà xem, Rắn Hổ Mang hai đầu có thể phun ra nước với lửa, Báo đen lại biết phân thân, đây chẳng phải yêu thú thì còn là gì chứ?
Chừng nửa ngày sau, lúc này cả hai con yêu thú đều đã bị thương cực kỳ nghiêm trọng, máu tươi không ngừng chảy ra nhuộm ướt cả mặt đất.
Cũng chẳng biết Tuấn Anh đang nghĩ cái gì nữa, chỉ thấy cậu thận trọng bước từng bước ra bên ngoài, sau đó bàn tay vung lên lập tức ném chiếc gương đồng màu vàng đỏ trong tay về phía trước.
"Grào"
Hai tiếng gầm lớn vang lên, Rắn Hổ Mang hai đầu cùng Báo đen bất ngờ bị ánh sáng màu đỏ hồng từ trên chiếc gương chiếu trúng.
Ngay sau đó, cả hai con vật này liền giống như là bị thôi miên mà vô cùng kích động lao vào cắn xé lẫn nhau, máu tươi cùng với vảy rắn văng vãi khắp nơi.
Cuối cùng, Báo đen một bên cắn mạnh vào cổ của Rắn Hổ Mang hai đầu, một bên lại dùng móng vuốt đâm xuyên qua chiếc đầu rắn còn lại.
Mà Rắn Hổ Mang trước khi chết cũng đã kịp cắn mạnh vào cổ của Báo đen, thân rắn to khỏe còn không ngừng siết chặt lấy Báo đen đến mức xương cốt toàn thân đều bị gãy nát.
Cứ như vậy, hai con thú lớn kỳ dị liền giống như một cuộn dây thừng cuốn chặt lấy nhau mà cùng chết ở giữa một mảnh rừng núi đổ nát.
Sau khi xác nhận hai con thú lớn này đã chết, lúc này Tuấn Anh mới vội vàng chạy tới kiểm tra hiện trường một chút.
Nhìn nhìn lớp da chắc chắn của Rắn Hổ Mang hai đầu, lại vuốt vuốt bộ lông mềm mượt của Báo đen, sau đó chợt thấy Tuấn Anh mỉm cười tự đắc bắt đầu gãi cằm suy tính.
- He he he.
Da rắn lớn này có thể dùng để may áo giáp, giày cao cổ hay là bao tay đều được.
Lông của con Báo đen kia tuy không dày như lông con Gấu ngày trước, nhưng mà lại mềm mịn vô cùng, có thể đem làm áo khoác hoặc khăn lông quàng cổ...
- Mà mấy cái răng nanh này có thể đem về làm vũ khí, móng vuốt sắc bén thì làm thành dao găm, coi như là lại có thêm mấy loại công cụ đào đất với chặt cây rồi.
Mình cũng có thể xây một căn nhà to hơn, đầy đủ tiện nghi hơn.
He he he.
Sau đó, xác hai con thú to lớn đã bị bạn nhỏ Tuấn Anh lóc da xẻ thịt rồi bị biến thành thức ăn bổ dưỡng cho cậu bạn nhỏ bồi bổ.
Một năm sau.
Lúc này Tuấn Anh đã đi sâu vào trong cánh rừng lớn, cảm nhận xung quanh càng ngày càng toả ra khí tức nguy hiểm, lại thêm yêu thú có ở khắp mọi nơi khiến cho Tuấn Anh sợ đến mức hai chân run rẩy không dám chạy nhảy lung tung như trước nữa.
May mà trong tay Tuấn Anh có một pháp bảo là chiếc gương đồng mô hình để phòng thân, cho nên mấy chuyện như luyện chế đan dược hay là giết chết yêu thú gì gì đó cũng không có khiến cho cậu phải vắt óc suy nghĩ.
Chỉ có điều, chiếc gương đồng tám cạnh này tuy là có thể phóng ra ánh sáng màu đỏ hồng khiến cho các loại yêu thú một là tự mình luyện hóa bản thân, hai là khiến cho chúng bỗng trở nên cực kỳ điên loạn mà tàn sát lẫn nhau.
Thế nhưng, nếu là chẳng may gặp trúng yêu thú nào đó có thực lực mạnh mẽ thì ánh sáng màu đỏ hồng do chiếc gương chiếu ra vẫn không thể nào dễ dàng đem nó giết chết.
Thậm chí có mấy lần Tuấn Anh bởi vì xui xẻo gặp trúng yêu thú cường đại mà bị nó đánh cho bầm dập khắp người, may mà cậu nhanh chân chạy thoát, nếu không thì đã sớm đi đầu thai tiếp lần nữa rồi.
Vào một ngày mùa đông giá rét, Tuấn Anh vừa run lẩy bẩy hì hục lội trong gió tuyết vừa túm thật chặt chiếc áo choàng lông thú màu đen trên người đi nhanh về phía sâu trong rừng lớn.
Cậu cũng chẳng biết tại sao bản thân mình lại muốn đi vào nơi trung tâm của rừng rậm nữa, chỉ là sâu trong vô thức luôn có một sự kêu gọi kỳ lạ như thôi thúc cậu phải tiến vào vùng đất bí ẩn nơi đó.
Nửa ngày sau, lúc này Tuấn Anh bởi vì rét lạnh mà phải tạm dừng lại nghỉ ngơi liền bị những tiếng ồn ào cách đó không xa thu hút.
- Các ngươi mau im miệng đi, đã đến nước này rồi mà còn cãi nhau được à?
Chỉ là một trung phẩm tam linh căn có sư tôn làm trưởng lão trong tông môn mà thôi, ngươi còn định tự cho mình là đại sư tỷ của bọn ta thật đấy à?
- Bạch sư tỷ, ngươi bớt nói vài lời lại đi, Tố sư tỷ chẳng phải cũng là vì an toàn của mọi người cả đấy sao?
- Đúng đó, đúng đó.
Chúng ta bị lạc tại đây, nếu như không phải Tố sư tỷ nhiều lần liều mình ra tay thì có lẽ tất cả chúng ta đã chết dưới móng vuốt của bầy Yêu Lang kia rồi.
Bị mọi người chỉ trích, cô gái gọi là Bạch sư tỷ kia lúc này trên tay đang nâng một chiếc bình ngọc màu xanh nhạt liền tức giận quát lớn.
- Các ngươi câm miệng đi.
Chỉ là một tiện nữ may mắn có được trung phẩm linh căn mà thôi, có gì ghê gớm chứ?
Bản tiểu thư có hạ phẩm pháp khí Hấp Linh Bảo Bình trong tay, há lại sợ đám Yêu Lang kia sao?
"Hú...ú...ú..."
Cô gái kia vừa mới dứt lời thì từ trong rừng cây bỗng vọng tới một tiếng Sói tru thật dài, đám người cũng bị doạ cho mặt mày tái mét không dám động mạnh.
Tuấn Anh xuyên qua tán lá nhìn lại liền có thể trông thấy, ở giữa một bãi đất trống phủ đầy tuyết trắng có một nhóm hơn mười người đang đứng tụ lại với nhau thành một vòng tròn.
Ở giữa chính là một cô gái mặc váy trắng đeo khăn che mặt đang bị thương không nhẹ, trên bả vai cùng cánh tay phải còn in rõ dấu vết từng bị yêu thú cào rách, từ trên đó vẫn không ngừng có máu tươi thấm ra.
Cùng đứng ở bên trong chính là cô gái vừa nãy kêu gào khoe khoang kia, cô ta toàn thân váy áo sạch sẽ, nhìn không có chút nào là giống với kẻ phải đứng mũi chịu sào hay xả thân vì người khác gì cả.
Đám người này nhìn qua ai nấy cũng còn chưa quá mười ba mười bốn tuổi, riêng chỉ có hai cô gái kia nhìn thì chắc hẳn là đã tầm mười lăm tuổi có hơn.
Chỉ là, một người bởi vì sự an toàn của những người khác mà thân mang đầy vết máu, một người khác thì trái lại vẫn ung dung nhàn hạ buông lời trách mắng cay nghiệt.
Cũng không lạ gì với mấy loại tình tiết như này, vậy nên bây giờ cậu bạn Tuấn Anh mới phải suy nghĩ xem là có nên ra tay cứu giúp đám người trước mắt này hay không?
Tuy rằng chỉ nhìn qua quần áo của bọn họ thì cũng đủ để biết mấy người này chắc hẳn là đệ tử của một môn phái tu tiên nào đó, huống chi bọn họ lại còn nhắc đến cái gì mà linh căn rồi pháp khí nữa.
Nhưng mà chiếc gương đồng trong tay Tuấn Anh lại không rõ là pháp khí có phẩm cấp nào, nếu như thật sự gặp trúng yêu thú cấp bậc cao, chiếc gương này lại không thể giết chết được nó thì phải làm sao đây?
Trong lúc Tuấn Anh còn đang mải mê suy nghĩ thì bầy Lang Yêu kia cuối cùng cũng đã đuổi tới.
Chỉ thấy vài bóng trắng loé lên, mấy tên thiếu niên đứng ở vòng ngoài liền bị móng vuốt sắc bén của đám Yêu Lang cào trúng, máu tưới văng tung toé, tiếng la hét thảm thiết vang lên không ngừng.
"Á..."
- Là Lang Yêu, Lang Yêu đuổi đến rồi...
- Á...
"Hú...ú...ú..."
Nhìn thấy bầy Lang Yêu điên cuồng công kích, cô gái đeo khăn che mặt gọi là Tố Tâm lập tức đem thanh kiếm màu trắng bạc vốn là pháp khí hạ phẩm cầm chắc trong tay, ý định xông ra ngoài liều chết cùng với Lang Yêu một phen.
Trông thấy Tố Tâm lại muốn ra trận, đám thiếu niên bên cạnh vội giữ người lại rồi mếu máo khuyên can.
- Tố sư tỷ, tỷ đừng có ra ngoài nữa.
Tỷ bây giờ thân mang trọng thương, không phải là đối thủ của đám Lang Yêu kia đâu...
- Đúng đó.
Tố sư tỷ, tấm lòng của tỷ bọn ta xin nhận, nhưng chúng ta cho dù có chết cũng không muốn nhìn thấy tỷ vì chúng ta mà mất mạng.
- Tố sư tỷ...
Bị ngăn cản, Tố Tâm hai mắt ngấn lệ gằn giọng quát.
- Im đi.
Ta thân là thủ tịch ngoại môn đại sư tỷ, vậy mà lại không thể bảo vệ được các sư đệ sư muội an toàn, cho dù để cho ta sống sót quay trở về thì ta cũng không còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại tông môn tu luyện.
Các ngươi mau buông ta ra...
Nhìn thấy tình cảnh trước mắt không khỏi khiến cho Tuấn Anh gật đầu tán thưởng, quả là tu tiên giới cũng còn có rất nhiều người tốt sẵn sàng hi sinh bản thân để cho người khác được sống.
Nhưng mà lời nói sau đó của cô gái họ Bạch kia lại khiến cho Tuấn Anh tức đến mức giậm chân đấm ngực muốn nhào qua tặng cho cô ta mấy cái bạt tai thật mạnh.
- Hứ, giả bộ cường ngạnh cho ai xem vậy chứ?
Ngươi có giỏi sao không ra đấu cùng với Lang Vương đi, ở đó mà khóc lóc giả vờ đáng thương.
- Bạch sư tỷ, ngươi im đi.
- Ta nói sai sao?
Ả ta thân là thủ tịch ngoại môn đại sư tỷ, lần này dẫn đội các ngươi vào Man Hoang Thánh Địa lịch luyện lại bởi vì mâu thuẫn cá nhân mà từ chối lời mời bảo hộ của ngoại môn đại sư huynh Thiên Đao Quán.
Giờ thì nhìn xem đi, rốt cuộc là ai đã đẩy các ngươi vào vòng nguy hiểm đây?
Xoẹt
Thanh kiếm màu trắng bạc bị rút ra khỏi vỏ, Tố Tâm một tay cầm kiếm, một tay ôm lấy vết thương đẩy đám thiếu niên ra rồi một mình đứng đối diện với Lang Vương vừa mới xuất hiện cắn môi quát lớn.
- Đúng, là do ta, tất cả là do Tố Tâm ta tự mình ích kỷ mà gây ra.
Nào, Lang Vương, đến đây đi, hôm nay nếu không phải ngươi chết thì chính là ta vong.
Dứt lời liền thấy áo trắng tung bay, thanh kiếm màu bạc cùng Tố Tâm tựa như tên bắn lập tức lao thẳng về phía Lang Vương trước ánh mắt kinh hãi của đám thiếu niên sau lưng.
- Lang Vương, ngươi hãy chết cùng với ta đi.
Thiên Sương Kiếm Quyết, Phi Lăng Tiệp Thiên.
"Haizzz"
Giữa vô vàn những tia sáng màu bạc tựa như mưa rơi trút xuống, một tiếng thở dài khẽ vang lên khuất sau tán lá cây phủ đầy tuyết trắng.
Biết rằng bản thân nếu còn không ra tay thì cô gái tên Tố Tâm kia chắc chắn sẽ bị con Lang Vương cao gần ba mét đó một chưởng giết chết.
Vậy nên chỉ thấy Tuấn Anh nhanh chóng đưa tay kéo chiếc mũ áo trùm lên đầu rồi chạy vọt ra, trong lúc di chuyển còn không quên hướng về phía cô gái tên Tố Tâm kia hét lên một tiếng cảnh báo.
- Mau tránh ra.
Vốn đang định liều mình chết chung cùng với Lang Vương, bất ngờ bị một tiếng quát vang lên sau lưng làm cho khựng lại, Tố Tâm cũng không có suy nghĩ nhiều mà theo linh tính thoáng nghiêng mình tránh qua một bên.
"Bang"
Một tiếng vang trầm muộn thoáng xẹt qua bên tai, sau đó là hình ảnh con Sói lớn đâm mạnh vào một tấm gương đồng rộng hơn một mét rồi bị đánh bật ra sau đến cả một đoạn dài.
Răng rắc, răng rắc
Sau khi đụng gãy mấy gốc cây lớn, trên thân con Lang Vương thuần một màu lông trắng muốt giờ đây đã xuất hiện những điểm đỏ hồng do máu tươi thấm ra tạo thành.
Đến khi Lang Vương chậm rãi đứng thẳng dậy, thì ngay lúc này, từ trên chiếc gương đồng hình bát giác chợt lóe lên một tầng ánh sáng màu đỏ hồng.
Vốn là chiếc gương đồng đang trôi lơ lửng trước mặt của Lang Vương, nên vào lúc đôi con ngươi màu xanh lục của Lang Vương nhìn vào tầng sáng này thì rất nhanh cũng đã bị nhuộm thành một màu đỏ hồng kỳ lạ.
Trong lúc đám thiếu niên đang ngơ ngác, thân thể của Lang Vương bỗng chợt run lên từng đợt, máu tươi cùng một làn khói mỏng màu đỏ nhạt không ngừng trào ra từ khóe mắt cùng lỗ mũi của nó.
Chưa đầy một phút sau, bộ móng vuốt sắc nhọn của Lang Vương liền giống như là dao mổ lợn mà điên cuồng chém loạn đám Lang Yêu ở bên cạnh.
Một tràng tàn sát qua đi, con ngươi của Lang Vương lại càng đỏ thẫm hơn, thế rồi chợt thấy nó vung móng vuốt tự chọc thẳng vào cổ họng của mình, hơn nữa còn là tự động rạch một đường thật dài dọc theo cổ họng xuống đến tận bụng dưới thì mới dừng lại.
Phịch
Thân xác to lớn dài hơn ba mét của Lang Vương bởi vì mất đi sự sống mà nghiêng ngả rồi đổ mạnh xuống nền tuyết lạnh giá, mùi máu tanh cũng rất nhanh đã lan tràn trong không khí.
Cả đám người sau khi trải qua một khoảng thời gian ngơ ngác liền vội tỉnh táo lại rồi hướng ánh mắt nhìn về phía rừng cây cách đó không xa.
Dưới từng tiếng hít thở nặng nề, trước mặt của đám thiếu niên lúc này liền lộ ra thân ảnh của một người vừa mới xuất hiện.
Ánh mắt có chút ngập ngừng, một cậu bé chừng sáu bảy tuổi đang trùm trên mình bộ lông thú màu đen bóng nổi bật lên trong gió tuyết u ám.
Cậu bé này mắt to trong sáng, mũi cao nhỏ, môi đỏ hồng có chút khô nẻ do phải trầm trong gió tuyết quá lâu.
Nếu nhìn kỹ có thể thấy rõ, mỗi một tấc da thịt lộ ra bên ngoài còn có phần trắng xám hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi khác.
Đáng chú ý là, ở trên bàn tay phải của cậu bé vẫn còn đang nâng một chiếc gương đồng có tám góc màu vàng đỏ.
Nhìn thấy tiểu thiếu niên đứng trước mặt, lại thấy ở giữa chiếc gương đồng khẽ ánh lên chút ánh sáng màu đỏ hồng nhàn nhạt, biết rằng người trước mắt này chính là ân nhân đã cứu lấy bản thân mình một mạng.
Hơn nữa cũng không thể vì vẻ ngoài của người ta có chút trẻ con mà tỏ ra khinh thị, vậy nên Tố Tâm liền vội vàng tiến lên cúi đầu một cái rồi cất tiếng chào hỏi.
- Tiểu nữ tử Tố Tâm, là thủ tịch ngoại môn đại sư tỷ của Tử Vân Tông, cảm tạ đạo hữu đã ra tay ứng cứu.
Trông thấy hành động này của cô gái, Tuấn Anh tuy là người đến từ thế giới hiện đại nhưng cũng rất hài lòng mà gật nhẹ đầu một cái coi như là đáp lễ.
Sau khi thoáng đánh giá qua người trước mặt một chút, rồi lại như nhớ tới những cách xưng hô trong truyện tu tiên mà mình từng đọc, vậy nên Tuấn Anh cũng không có tốn nhiều thời gian suy nghĩ mà cất giọng đáp.
- Các ngươi cũng không cần phải cảm ơn ta, chỉ là ta nhìn thấy bộ lông trắng tuyết của con Lang Vương kia vừa mắt nên mới ra tay giết chết nó mà thôi.
Không cần phải khách khí như vậy đâu.
Trông thấy người trước mắt tuổi còn nhỏ mà đã có pháp khí mạnh mẽ đến vậy, Bạch Huyền vốn định tiến tới lôi kéo thì liền bị Tố Tâm lên tiếng cướp lời trước.
- Dù sao thì vẫn phải cảm ơn đạo hữu một phen, không biết đạo hữu tên gọi là gì, là ái đồ của môn phái nào?
Thoáng vắt óc suy nghĩ một phen, sau đó dường như là đã có tính toán, bấy giờ mới nghe Tuấn Anh tùy tiện trả lời.
- Ta gọi là Tuấn Anh, vốn không có sư môn, giết được con Lang Vương cùng đám Lang Yêu kia chính là do kiện pháp khí này đại phát thần uy mà thôi.
Hơn nữa cái này thực ra là đồ gia truyền do tổ tiên nhà ta để lại, giờ trong nhà cũng chỉ còn mỗi một mình ta, cho nên ta mới đem theo nó đi khắp nơi tìm kiếm cơ duyên cho chính mình.
Có lẽ bởi vì nhìn thấy nét mặt của Tuấn Anh có gì đó khá chân thành, lại thấy người ta tuổi tác còn nhỏ mà đã không còn ai thân thích, vậy nên Tố Tâm liền có chút thương cảm mà cúi đầu thầm tự trách.
- Thật xin lỗi, là tiểu nữ tử vô ý đã phạm tới chuyện không vui của đạo hữu.
Không biết đạo hữu năm nay bao nhiêu tuổi?
- Ta sao?
Năm nay ta hai... à ừm...
Bảy... bảy tuổi.
Vốn là định nói "năm nay ta hai mươi bốn tuổi", thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì làm một đứa trẻ con thì có lẽ sẽ tốt hơn, vậy nên Tuấn Anh mới sửa lại mà nói bản thân chỉ mới có bảy tuổi.
Hai mắt trừng lớn, đám thiếu niên sau lưng Tố Tâm sau khi biết đứa trẻ trước mắt này chỉ mới bảy tuổi mà đã có được một kiện pháp khí mạnh đến như vậy liền có chút đố kỵ.
Chỉ có điều, khi nghĩ tới đó là người đã giúp bọn họ giết chết Lang Vương, lại còn cứu bọn họ một mạng, vì vậy một chút đố kỵ kia liền nhanh chóng trở thành sự sùng bái cùng hâm mộ.
Nhưng mà Bạch Huyền thì không có cho là như vậy, trong mắt của ả ta sớm đã có tính toán, một bảo vật tốt như thế kia kêu ả ta làm sao mà nhịn xuống sự thèm muốn được cơ chứ?
Nửa ngày sau, lúc này thương thế của đám thiếu niên đã được đan dược trợ giúp không ít, mấy người Tố Tâm vì muốn cảm ơn Tuấn Anh liền có ý mời cậu gia nhập vào Tử Vân Tông, còn đặc biệt vì cậu mà chuẩn bị một cái túi trữ vật cùng với mấy bộ quần áo mà cậu có thể mặc được.
Tuy rằng túi trữ vật chỉ là loại kém nhất, quần áo cũng còn dài ra đến cả chục phân, nhưng dù sao thì đó cũng là tấm lòng của mấy người Tố Tâm nên Tuấn Anh cũng rất vui vẻ mà nhận lấy.
Nhưng mà chuyện bái sư cầu đạo thì Tuấn Anh vẫn chưa có đồng ý ngay, bởi vì cái cảm giác thần bí cùng lời kêu gọi từ sâu bên trong rừng rậm truyền tới như đang thúc giục cậu ngày một mạnh mẽ hơn, nó khiến cho cậu không thể nào yên lòng mà rời đi vào lúc này được.
Vì vậy vào hai ngày sau, sau khi từ biệt đám người Tố Tâm xong không lâu thì Tuấn Anh liền một mình đi thẳng về phía khu vực sâu nhất và cũng là cấm địa của Man Hoang Thánh Địa.
May là trong hai ngày qua Tuấn Anh đã từ đám người Tố Tâm mà biết được không ít thông tin về thế giới này, thế nên bây giờ cậu cũng tạm được xem như là có chút hiểu biết hơn trước rồi.
Ở đây vốn được gọi là tiểu thế giới Lan Châu, rộng năm trăm vạn dặm có hơn, nơi đây ngoại trừ người tu tiên ra thì phần lớn đều là người bình thường không có linh căn, cộng thêm vô số những yêu thú cùng dã thú các loại.
Tại tiểu thế giới Lan Châu này, nhân loại muốn tu luyện thì yếu tố quan trọng nhất chính là phải có được linh căn, mà muốn biết bản thân mình có linh căn hay không thì còn cần tiến hành kiểm tra linh căn thì mới biết được.
Mà quá trình kiểm tra linh căn này còn phải cần đến một vài dụng cụ cũng như phương pháp đặc thù của tu tiên giả, vậy nên những người muốn kiểm tra linh căn cứ ba năm một lần sẽ đi đến các môn phái tu tiên tham gia kỳ tuyển chọn tân sinh đệ tử để cầu một chút may mắn.
Nếu sau khi kiểm tra mà nghiệm ra được bản thân có linh căn, vậy thì lúc này các tông phái mới quyết định có hay không chọn những người có linh căn này trở thành đệ tử của tông phái.
Còn về vị trí của đệ tử này trong tông môn là cao hay thấp thì còn phải do chính phẩm cấp linh căn của họ quyết định.
Mà độ tuổi thích hợp nhất để kiểm tra linh căn chính là vào khoảng từ tám cho đến mười hai tuổi, do đó chỉ cần là gia tộc hay thế gia nào may mắn có được một đứa trẻ trời sinh linh căn thì danh tiếng của gia tộc đó sẽ vô cùng tốt, thậm chí là nhận được sự kính trọng cùng nể phục của mọi người.
Phàm là tu giả ở thế giới này nếu muốn tu tiên thì ngoài linh căn ra thì trong quá trình tu luyện còn cần trải qua chín cái cảnh giới lớn, mỗi một cảnh giới này đều có ba cái giai đoạn nhỏ khác nhau được phân ra làm sơ kỳ, trung kỳ và hậu kỳ.
Đầu tiên là cảnh giới Luyện Khí Kỳ, ở tại cảnh giới này thì tu vi không được chia làm tam phẩm sơ trung hậu kỳ mà là phân làm mười cấp bậc nhỏ từ tầng một đến tầng thứ mười.
Trong mỗi một tầng của Luyện Khí Kỳ thì tu giả bắt buộc phải hấp thu linh khí vào trong cơ thể để tăng cường sức lực của bản thân, đồng thời tu tập vài bộ công pháp đơn giản để luyện thể, cũng có thể nói, đây chính là lúc tu giả dùng linh khí thiên địa để tố luyện lại toàn bộ cơ thể.
Cảnh giới thứ hai gọi là Bàn Huyết Cảnh, bàn huyết ở đây cũng chính là thay máu, các tu giả lúc này ngoài việc tiếp tục dùng linh khí để rèn luyện thân thể ra thì chính là không ngừng tinh luyện lại máu huyết của bản thân, mục đích là để loại bỏ đi những tạp chất hay cặn bã vẫn còn ẩn giấu sâu trong nội thể.
Tại Bàn Huyết Cảnh, tu giả ngoại trừ một cách là dùng linh khí để chậm rãi tinh luyện lại máu huyết thì còn có thể săn giết yêu thú có lực lượng cường đại rồi dùng chính tinh huyết của yêu thú đó để luyện hóa, từ đó có được lực lượng ngang ngửa với đầu yêu thú mà bản thân dùng máu để tế luyện.
Tầng thứ ba chính là Ngưng Luân Cảnh, ở cảnh giới này tu giả sẽ không ngừng tu luyện và ngưng tụ linh lực hình thành nên một vòng xoáy lớn tại bên trong đan điền.
Vòng xoáy linh khí này được gọi là linh luân, mà linh luân sau khi ngưng tụ càng lớn, ánh sáng tỏa ra càng rực rỡ thì tu vi của tu giả đó cũng càng cao thâm cường đại.
Tầng thứ tư - Thần Phách Cảnh, ở cảnh giới này tu giả cần tự mình luyện hoá linh luân để ngưng tụ thành hình dạng của một đạo thần phách.
Vốn gọi là thần phách nhưng hình dạng của thần phách này lại có chút giống với trạng thái linh hồn thể, mặc dù hư hư thực thực nhưng lực lượng lại vô cùng mạnh mẽ, nếu đem so với chân thân của vật thật thì không kém nhau là bao.
Thần phách mà tu giả ngưng luyện thành đều là những thứ hoàn toàn khác nhau, vừa có thể là hình dạng của vạn vật như pháp khí, cỏ cây, sông núi hay thậm chí là bản thể yêu thú, ngoài ra cũng có không ít tu giả chọn ngưng luyện thần phách mang dáng vẻ giống với diện mạo của chính tu giả đó.
Ở cảnh giới này, tu giả ngoài việc tự mình tu luyện ra thần phách thì cũng có thể săn giết yêu thú cường đại để đoạt lấy tinh phách của chúng, rồi sau đó lại dựa vào lực lượng của tinh phách yêu thú mà ngưng luyện ra thần phách cho chính mình.
Lúc này thần phách do luyện hóa tinh phách của yêu thú sau khi ngưng luyện thành sẽ có được tám phần thực lực của yêu thú đó khi còn sống, nếu như tu giả có được vận may lớn thì rất có thể sẽ ngưng tụ thành công một đạo thần phách giữ được toàn bộ thực lực của yêu thú trước khi bị săn giết.
Tầng thứ năm là Địa Linh Cảnh, ở tầng thứ này tu giả có thể điều động linh lực của bản thân để tạo thành sông lớn hay núi cao để trấn áp hoặc giam giữ kẻ địch, có thể nói là một tay chém núi lật sông, lực lượng vô cùng cường đại.
Tầng thứ sáu gọi là Thiên Linh Cảnh, cảnh giới này cũng tương tự như Địa Linh Cảnh, nhưng tu giả ngoại trừ có thể chém núi chẻ sông ra thì còn có thể mượn thiên địa linh khí trong trời đất để tạo ra một mảnh không gian tách biệt.
Ở trong mảnh không gian đó tu giả có thể tuỳ ý sử dụng các loại thuật pháp nhằm làm suy kiệt linh lực hoặc diệt sát kẻ địch, thậm chí là còn có thể giam cầm tu giả khác có tu vi thấp hơn ở trong không gian vô tận do chính mình tạo ra.
Tầng thứ bảy chính là Niết Bàn Cảnh, ở cảnh giới này tu giả sẽ phải tự mình dẫn lên một ngọn chân hoả để thiêu đốt bản thân, đây cũng có thể gọi là một loại tự độ kiếp của tu giả, hay chính là Nhân kiếp.
Nhân kiếp của Niết Bàn Cảnh có chín trọng kiếp, mỗi một lần Niết bàn đều là chịu cảnh bị Niết Bàn Chân Hỏa thiêu đốt, nếu thành công thì linh lực của tu giả càng thêm hùng hậu, lực lượng chính là có thể nhấc tay một cái là huỷ thiên diệt địa.
Tầng thứ tám là Luân Hồi Cảnh, tới cảnh giới này thì tu giả đã tham ngộ và nắm giữ được áo nghĩa của sự sinh tử, hiểu được đạo lý sinh tử luân hồi, hơn nữa cứ trải qua mỗi một lần Luân hồi thì sự giác ngộ về sinh tử cũng như quy luật vận hành của tự nhiên, của thiên đạo lại càng rõ ràng hơn.
Ở Luân Hồi Cảnh, tu giả nếu không may độ Luân hồi thất bại thì vẫn có thể bảo tồn lại hồn phách rồi chuyển luân về lúc độ Nhân kiếp để dẫn lại ngọn Niết Bàn Chân Hoả nhằm tắm lửa mà trùng sinh, chỉ là ngọn chân hỏa lúc này sẽ càng mạnh mẽ và hung hiểm hơn so với lúc chưa chuyển luân.
Tại cảnh giới Luân Hồi, tu giả chỉ phải trải qua đủ sáu kiếp luân hồi, cứ qua mỗi một lần thành công thì phàm thân nhục cốt bên trong cơ thể sẽ lại càng bị thanh lọc đi một phần, mãi cho tới khi độ qua đủ lục kiếp Luân hồi thì tu giả mới coi như là hoàn toàn bỏ đi một thân xác thịt trần tục.
Tầng thứ chín - Độ Kiếp Kỳ, đi đến cảnh giới này thì tu giả liền có thể cảm ứng được lời kêu gọi của Thiên đạo, giữa lúc trời giáng thiên lôi kiếp mà dùng thân độ qua được thì có thể một bước phi thăng trở thành tiên.
Độ Kiếp Kỳ, nói là độ kiếp chi bằng nói lúc này sẽ có ba lần trời giáng thiên lôi kiếp xuống đầu tu giả, ba kiếp này lần lượt là tứ cửu thiên kiếp, lục cửu thiên kiếp cùng cửu cửu trọng kiếp, mỗi một lần trời giáng thiên kiếp đều cách nhau một đoạn thời gian, nhưng thời gian này cách nhau dài ngắn ra sao thì lại phải nói đến số mệnh của mỗi người khác nhau như thế nào.
Sau khi độ kiếp thành tiên, lúc này tu giả sẽ nhận được sự cho phép của thiên đạo mà cất bước đạp lên thất thải thiên thê đi vào Tiên Giới.
Ngoài mấy chuyện như tu luyện hay cấp bậc tu luyện ra thì mấy người Tố Tâm cũng nói cho Tuấn Anh biết những điều cơ bản về pháp khí ở tu tiên giới.
Nói về pháp khí thì những thứ này cũng được tu giả ở đây chia làm rất nhiều loại cấp bậc khác nhau, thấp nhất chính là Pháp khí phổ thông, loại pháp khí này phân làm bốn phẩm cấp khác nhau là hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm.
Mạnh hơn pháp khí chính là Linh khí, pháp khí muốn đạt tới phẩm cấp Linh khí không đơn giản chỉ là được rèn nên từ các loại nguyên vật liệu quý hiếm, cũng không phải chỉ cần xuất hiện linh tính là được.
Mà điều kiện để pháp khí trở thành Linh khí chính là sau khi luyện chế xong, món pháp khí đó phải dẫn động được thiên lôi giáng xuống thì mới được coi là Linh khí chân chính.
Sau khi trải qua được sự tẩy lễ của thiên lôi, lúc này thì pháp khí mới chân chính trở thành Linh khí, ngạo thị bên trên tất cả các loại pháp khí phổ thông tầm thường khác.
Cao hơn nữa là pháp khí do những tu giả ở cảnh giới Độ Kiếp Kỳ luyện chế ra, loại pháp khí này sau khi có được linh tính riêng của chính mình thì còn phải trải qua sự trui rèn không ngừng của tiên thiên linh khí mà tấn cấp trở thành Tiên khí.
Nói đúng hơn thì Tiên khí chính là một nửa sinh mạng của tu giả, nó chứa đựng vô vàn tâm huyết cũng như lực lượng của người luyện chế, vì vậy giá trị của một món Tiên khí có thể nói là không gì có thể sánh bằng.
Còn về loại pháp khí có phẩm cấp cao nhất trong tu tiên giới thì chắc hẳn chính là pháp khí của các vị Thần còn lưu lại từ thời thượng cổ, những pháp khí này đều mang trong mình thần năng có thể hủy thiên diệt địa, hơn nữa bởi vì là pháp khí của Thần nên liền được gọi với cái tên là Thần Khí.
Tại tu tiên giới này, cho dù có là pháp khí, Linh khí hay Tiên khí thì cũng được chia làm bốn loại phẩm cấp đặc thù, từ hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm cho đến cực phẩm.
Mà ở tại mỗi một phẩm cấp khác nhau, thì uy lực cũng như sức mạnh của pháp khí sẽ có sự chênh lệch khác nhau vô cùng lớn.
Cái này cũng giống như là việc một pháp khí trung phẩm có thể dễ dàng đánh gãy một pháp khí hạ phẩm, hay như một Linh khí hạ phẩm có thể dễ dàng chống lại cả mười bộ pháp khí thượng phẩm cùng lúc công kích.
Mặc dù là thu được lượng thông tin lớn như thế, nhưng mà đến cuối cùng thì Tuấn Anh vẫn không thể nào biết được rằng bản thân mình có linh căn hay là không, rồi thì chiếc gương kia thực ra là pháp khí hay là Linh khí, phẩm cấp lại càng là như thế nào?
Nhưng mà nói gì thì nói, Tuấn Anh lúc này cũng không còn phải chịu cảnh mờ mịt thông tin như trước nữa, ngoài ra cậu còn được đám người Tố Tâm tặng cho mấy bộ quần áo cùng một cái túi trữ vật, đấy cũng được coi như là một khởi đầu tốt đẹp rồi.
Tuy không phải là đồ gì đó quá mức quý giá nhưng vẫn còn hơn là không có gì, Tuấn Anh cũng bởi vì là lần đầu dùng thử đồ vật của thế giới tu tiên nên lại càng háo hức nhiều hơn.
Mặc vào một bộ quần áo bằng vải bông mềm ấm, Tuấn Anh lúc này mới hoàn toàn để lộ ra dáng vẻ nhỏ gầy của mình.
Xuyên qua màn mưa tuyết dày đặc, lại đi tiếp không biết điểm dừng, đến khi trước mặt không biết từ lúc nào đã được thay thế bằng một khung cảnh hoang vu khô khốc thì Tuấn Anh mới thoáng dừng lại.
Nhìn một bức màn trong suốt màu đỏ hồng trước mắt, bàn tay trong vô thức khẽ vuốt ve lên trên loại vật chất vô hình kỳ lạ.
Một chút cảm giác mát lạnh kèm theo sự tê dại khi có khi không chợt chạy dọc khắp cánh tay của Tuấn Anh.
Một lúc lâu sau, khi những tia sáng màu đỏ tươi hệt như những mạch máu chằng chịt đã giăng đầy lên trên người của Tuấn Anh, thì trong đầu của cậu lúc bấy giờ lại bất chợt vang lên từng tiếng chuông lớn nghe như là đang thôi thúc cậu vượt qua lớp màn ánh sáng trong suốt để tiếp tục tiến vào sâu hơn mảnh không gian hoang vu yên ắng.