Trạm Dừng Chân Cuối Cùng

Chương 49: Ngoại truyện



Cuộc sống sau hôn nhân nói viên mãn là vậy nhưng cũng không tránh khỏi những cuộc cãi vã, xung đột.

Tưởng Nguyệt thường xuyên gặp gỡ một người đàn ông lạ mặt, hơn nữa còn lén lút sau lưng Lục Trí.

Hắn không phải bù nhìn, vợ mình qua lại với ai chẳng lẽ hắn không biết? Chỉ là hắn muốn Tưởng Nguyệt thành thật với hắn.

Đỉnh điểm là xảy ra cãi nhau, cô chỉ giải thích cô và người đàn ông kia không có mối quan hệ gì đặc biệt.

"Không đặc biệt ư? Một tuần định kỳ gặp hai lần, em còn nói không có gì?" Lục Trí mất đi sự bình tĩnh mà hắn vốn có.

Hắn không điều tra, hắn không muốn điều tra.

Ở trên thương trường khốc liệt hắn được người ta gọi là Lục tổng cao ngạo, lạnh lùng, quyết đoán. Nhưng đứng trước cô hắn mãi mãi chỉ là thiếu niên bốc đồng năm nào.

Hắn muốn cô thành thật, kết quả cô chỉ giải thích họ không có gì đặc biệt.

"Anh không tin em?" Tưởng Nguyệt nhíu mày nhìn hắn.

... Rầm...

Hắn từ phòng khách bỏ đi vào phòng ngủ, sau đó la hét ầm ĩ. Đây là cách hắn phát tiết, cho dù có như thế nào, hắn cũng sẽ không động tay động chân với người phụ nữ của mình.

Hậu quả của việc cãi nhau là Lục Trí và Tưởng Nguyệt chiến tranh lạnh, hắn dọn đồ lên công ty ở không về nhà suốt bốn ngày liền...

Ban đầu Tưởng Nguyệt cũng không thèm để ý tới hắn, mãi cho tới khi cô lại đi gặp người đàn ông kia.

Bác sĩ trẻ vui mừng thông báo với cô: "Chúc mừng cô, thai nhi đã được ba tháng rồi, phát triển khá tốt."

Người đàn ông cô thường xuyên gặp gỡ chính là bác sĩ sản khoa. Tưởng Nguyệt đã ngoài ba mươi, cô muốn có con, nhưng mà cô luôn không dám thể hiện điều này với Lục Trí.

"Cảm ơn anh, bác sĩ Trần." Tưởng Nguyệt đã theo dõi thai nhi ba tháng nay, cô muốn chắc chắn đứa trẻ được khỏe mạnh rồi mới nói với hắn.

Thật ra Lục Trí cũng giống cô, hắn cũng thích trẻ con.

Tưởng Nguyệt gọi xe tới công ty nơi hắn làm việc, cô đi tới quầy lễ tân, dịu dàng nói với nhân viên cấp dưới của hắn: "Tôi muốn gặp Lục tổng."

"Dạ vâng, mời chị lối này ạ."

Nhân viên ở đây biết cô là vợ của Lục Trí, vì cô thường xuyên mang cơm tới đây. Hắn có dặn chỉ cần là cô, không cần thông báo trước cứ cho lên, bởi vậy cô mới có đặc quyền này.



Tưởng Nguyệt vào thang máy bấm số, cũng không biết nhân viên đang thì thầm to nhỏ về cô.

Đồng nghiệp A nói: "Phu nhân của Lục tổng đẹp quá, nghe nói là ngoài ba mươi rồi nhìn cứ như gái mười tám í."

"Giữa thư ký Chu và cô ấy, ai đẹp hơn?" Đồng nghiệp B buôn chuyện.

"Nếu là tôi, tôi sẽ chọn phu nhân. Thư ký Chu tuy là trẻ tuổi, xinh đẹp nhưng chưa chắc ba mươi tuổi sẽ so sánh ngang hàng được với phu nhân đâu. Nhìn Lục tổng là biết, anh ấy có để ai trong mắt đâu. Có vợ xinh như vậy, tôi cũng không để ai trong mắt như anh ấy."

Bàn cân nhan sắc diễn ra sôi nổi, hai nhân vật chính không hay biết. Miệng lưỡi thiên hạ, cũng không cản được.

Văn phòng tổng giám đốc, bàn thư ký không có người ngồi. Tưởng Nguyệt thấy vậy mới gõ cửa phòng hai cái rồi đẩy cửa vào, đập vào mắt cô là cảnh tượng thân mật của đôi nam nữ.

Thư ký Chu nép sát vào người Lục Trí, còn hắn thì rũ mắt hình như đang cố gắng gỡ thứ gì đó trên cúc áo.

"Hình như em đến không đúng lúc." Cô đứng hình một lúc, sau đó trầm giọng nói.

Thấy cô quay đi, Lục Trí vội chạy theo nhưng khi nghe thư ký Chu la oai oái hắn không thể tiếp tục hành động đuổi theo nữa.

Cô ta bị vướng tóc vào áo sơ mi của hắn, gỡ nãy giờ mà vẫn chưa xong.

"Tưởng Nguyệt nghe anh nói, tóc thư ký Chu mắc vào áo anh!!!" Hắn gào lên biện minh.

Bước chân của cô dừng lại, quay sang nhìn cảnh tượng chật vật của họ. Lục Trí nhanh tay gỡ rối thậm chí là bức tóc của thư ký Chu.

Cô thì ngồi ở sofa, chờ đợi bọn họ.

Thư ký Chu bị đứt tóc nên rất ấm ức, sau khi gỡ xong vội ra ngoài, trên mắt còn rơm rớm nước chẳng biết là do đau hay là vì nguyên nhân nào khác.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Lục Trí khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, chiến tranh lạnh.

"Em tới có chuyện gì không?"

"Đem đồ ăn cho anh, em không được tới hả?" Cô đẩy thức ăn qua chỗ hắn, xong cũng không cười.

Lục Trí "ồ" một tiếng, đồ ăn của cô thì hắn ăn ngon lành, còn người thì nhất định không ngó tới.

Bất quá Tưởng Nguyệt mới nói: "Sao anh không về nhà?"



"Công việc bận." Hắn đáp ngay, giống như chỉ đợi cô hỏi đến.

"Tối nay anh về đi, em ngủ một mình không ngon."

Lục Trí được dỗ dành, vẫn chưa nguôi giận, hắn thờ ơ nói: "Để anh sắp xếp công việc lại, dạo này hơi bận."

"Ồ." Cô nhìn hắn đăm đăm, còn hắn thì tỉnh bơ.

Thấy hắn chiếm thế thượng phong cô cũng không cho hắn đắc ý quá lâu. Cô sờ lên bụng của mình, nói bâng quơ: "Xem ra cha rất bận, không thể về với hai mẹ con ta. Cha con làm việc lớn, thôi vậy, mẹ con ta chịu thiệt thòi một chút, chỉ một chút thôi bảo bối."

Sắc mặt Lục Trí biến hóa khôn lường, hắn nhìn chằm chằm vào bụng cô, muốn xuyên thủng da thịt. Hắn hỏi: "Em nói cái gì đấy?"

"Thì em đang nói chuyện với con, bảo nó thông cảm cho sự bận rộn của anh đấy."

Lục Trí lập tức sáp qua chỗ cô, chiến tranh lạnh, mặt mũi gì đó vứt sạch ra phía sau. Hắn sờ lên bụng cô, nghi ngờ hỏi lại: "Thật không bảo bối, em có hả?"

"Được ba tháng rồi, bác sĩ nói phát triển rất tốt."

"Sao không nói cho anh?" Hắn nhảy dựng lên.

"Thì anh ghen với bác sĩ phụ trách mà, em có nói được gì đâu?"

"Về, chúng ta về nhà. Anh phải nấu cái gì đó tẩm bổ cho em mới được."

"Còn công việc mà, anh cứ làm đi đã." Tưởng Nguyệt không muốn vì chuyện này hắn lơ là công việc.

Cô biết là hắn rất vui, rất kích động, cô cũng vậy.

Lục Trí nằng nặc kéo cô ra về, hắn nói công việc không quan trọng bằng cô. Vừa rồi ai còn bảo công việc quá bận nên không về nhà đó?

Thật ra bọn họ đã từng có một lần trong quá khứ, năm thứ tư Lục Trí học đại học. Quán xá lúc đó đông khách, Lục Trí lại vào thời kỳ điên cuồng bận rộn học tập, cho nên một mình cô phải gồng gánh. Lúc Tưởng Nguyệt xuất huyết vào bệnh viện cả hai mới phát hiện ra sự tồn tại của sinh linh bé nhỏ. Kết quả là thai nhi quá yếu, không giữ được.

Lần đó cô thấy Lục Trí trốn ở trong góc bật khóc như đứa trẻ, hắn trách bản thân mình vô dụng không để ý tới cô. Tưởng Nguyệt cũng đau, nhưng cô biết sự cố này ngoài ý muốn, lỗi là ở hai người, lỗi của cuộc sống này.

Sau sự kiện đó, cơ thể Tưởng Nguyệt rất yếu khó có thể mang thai. Lục Trí không đề cập tới vấn đề này, hắn giả vờ như không quan tâm, nhưng cô biết thật chất hắn có quan tâm, nhưng sợ cô buồn nên mới tỏ vẻ như vậy. Lục Trí luôn để ý tới cô như thế!

Tưởng Nguyệt đã ngủ, hắn ôm cô vào lòng, hôn lên vầng trán xinh đẹp của cô.

"Bảo bối, vất vả cho em rồi. Anh yêu em!"
— QUẢNG CÁO —