Trẫm Lại Trở Về Rồi - Trường Nhạc Tư Ương

Chương 4



Hôm nay là một ngày đẹp trời hiếm có. Sau trận mưa rào ngày hôm qua, bầu trời trong xanh, không khí trong lành, cây cối được gột rửa bụi bặm, lấp lánh dưới ánh nắng rực rỡ.

Dưới ánh mặt trời ấm áp, Yến Tần cố gắng nhớ lại những nữ nhân đã từng xuất hiện trong cuộc đời mình. Thực ra, cả ở kiếp trước và kiếp này, không ít đại thần muốn một bước lên trời, đưa con gái vào cung làm phi tần. Tuy nhiên, phần lớn những tú nữ xinh đẹp đó, y đều không hề đụng đến.

Y không muốn đưa những tú nữ mà mình chẳng nhớ tên vào phủ Nhiếp Chính vương. Nếu họ không có khả năng thu hút sự chú ý của Nhiếp Chính vương, thì chỉ tổ rước thêm phiền toái cho phủ đệ vốn đã yên bình.

Y suy nghĩ hồi lâu, chọn ra một vài nữ tử để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mình. Người đầu tiên hiện lên trong đầu hắn là Bạch Mẫu Đơn, đích thứ nữ của Bạch Loa, Đại tướng quân phụ quốc. Tiếp theo là Tô Hiểu Tiếu, đích nữ của Ngự sử Trung thừa.

Bạch lão tướng là một hán tử thô lỗ, không có học thức. Vì con gái sinh ra đúng lúc hoa mẫu đơn nở rộ nên ông đặt tên là Mẫu Đơn.

May mắn thay, Bạch Mẫu Đơn không giống cha, nàng thông minh, linh động, là một tài nữ xinh đẹp, tinh thông cầm kỳ thư họa. Nàng là con gái nhà tướng nhưng lại có thân hình mảnh mai, một cái nhăn mày, một nụ cười e ấp đều  khiến người ta say đắm.

Con người thường có lòng thương cảm với những sinh vật yếu đuối, đặc biệt là nam nhân có ham muốn kiểm soát mạnh mẽ.

Nếu là người khác ở vị trí của y, họ có thể dễ dàng coi Bạch Mẫu Đơn, người con gái cao quý với vẻ đẹp dịu dàng, như chân ái của mình. Nhưng sau hơn mười năm sống trong cung, y đã học được cách nhìn thấu lòng người, nhận ra sự giả tạo trong ánh mắt của Bạch Mẫu Đơn.

Khi biết Bạch Mẫu Đơn thực lòng coi thường mình, y không còn hứng thú với nàng, nhưng cũng không hề ghét bỏ. Dù sao, nàng cũng được coi là “thầy” của y, người đã âm thầm dạy y nhiều kỹ xảo giả vờ đáng thương.

Tô Hiểu Tiếu, con gái Ngự Sử Trung Thừa, hoàn toàn trái ngược với Bạch Mẫu Đơn. Nàng xuất thân từ dòng dõi thư hương, không thích nữ công gia chánh mà lại say mê đao kiếm. Nếu không phải khuôn mặt Tô Hiểu Tiếu giống hệt Ngự Sử Trung Thừa Tô Dự, Yến Tần còn tưởng hai thần tử này nhầm con gái.

Bạch Mẫu Đơn mảnh mai, thanh tao, còn Tô Hiểu Tiếu lại cởi mở, phóng khoáng, làm việc thẳng thắn. Tuy nhiên, nàng không hề ngốc nghếch, mà như một luồng ánh sáng thanh tẩy, chiếu rọi sự u ám trong cung đình ô trược này.

Yến Tần, từ nhỏ không có mẹ, cũng không được cha yêu thương, từng bị cung nhân sỉ nhục, nên dễ dàng có thiện cảm với những người lạc quan, rạng rỡ, cười lên như hoa mặt trời giống Tô Hiểu Tiếu.

Ban đầu, Yến Tần thích Tô Hiểu Tiếu hơn Bạch Mẫu Đơn mảnh mai. Y đã chán ngấy những nữ nhân nhu nhược trong cung, luôn che giấu lòng dạ hiểm độc. Tô Hiểu Tiếu thẳng thắn, không toan tính, khiến y cảm thấy dễ chịu và yêu thích.

Tuy nhiên, sau vài năm chung sống, Yến Tần phát hiện Tô Hiểu Tiếu đã có ý trung nhân, khiến y hoàn toàn mất hứng thú với nàng.

Không người đàn ông nào có thể chấp nhận việc bị “cắm sừng”, dù chỉ trong suy nghĩ, chưa từng làm gì quá giới hạn.

Dù Tô Hiểu Tiếu không hề phản bội Yến Tần về mặt thể xác, việc nàng yêu thích người khác vẫn khiến y tổn thương.

Nhưng đây không phải lý do duy nhất khiến Yến Tần đánh mất thiện cảm với Tô Hiểu Tiếu. Nàng vốn không muốn vào cung, chỉ vì cha tham lam vinh hoa phú quý mà ép buộc.

Tô Hiểu Tiếu tuy cởi mở hướng ngoại nhưng không phải người khác người, nên đành tuân theo ý nguyện của phụ thân.

Dưới góc độ này, Tô Hiểu Tiếu cũng giống như Yến Tần, không thể làm chủ cuộc đời mình. Yến Tần từng nghĩ rằng có thể khiến Tô Hiểu Tiếu yêu mình, nhưng khi biết nàng ái mộ ai, y lập tức từ bỏ ý định này.

Người Tô Hiểu Tiếu yêu không ai khác chính là nhiếp chính vương Yến Vu Ca – con dao sắc bén luôn lơ lửng trên đầu Yến Tần.

Việc Tô Hiểu Tiếu, một người yêu thích võ thuật, say mê Yến Vu Ca, một vị tướng tài ba, cũng không có gì khó hiểu.

Hơn nữa, Yến Vu Ca tuấn mỹ, xuất thân cao quý, lại là chiến thần của Đại Yến, lập được nhiều chiến công hiển hách. Chưa kể, hắn chưa từng cưới vợ hay nạp thiếp.

Với những ưu điểm này, mẫu thân Yến Vu Ca đã mất, nếu gả đi, chỉ cần được trượng phu thương yêu, cuộc sống muốn thoải mái có thoải mái. Đàn ông như vậy, đương nhiên là người tình trong mộng của biết bao nhiêu thiếu nữu chưa gả ở kinh thành.

Chuyện xảy ra ở kiếp thứ nhất cũng tương tự kiếp thứ hai. Tô Hiểu Tiếu vẫn gả vào cung, nhưng không được Yến Tần chú ý hay che chở. Nàng đã uất hận mà chết trong cung trước khi Yến Tần mất nước.

Kiếp này, Yến Tần dự định thực hiện tâm nguyện của nàng, đưa nàng đến Nhiếp Chính vương phủ. Y cũng có ý đồ riêng khi đưa những nữ nhân xinh đẹp, tài năng khác đến đó. Bạch Mẫu Đơn, còn một ít người phù hợp đều đưa qua, cam đoan với năng lực vô tận của phụ nữ, đấu nhau đến gà bay chó sủa. Hơn nữa Yên Vu Ca lòng nghi nặng vậy, nhất định sẽ cảm thấy nữ nhân y đưa qua có dụng ý khác, sẽ không giao chân tình với những người này.

Yến Tần không quan tâm đến những thừ này, đợi đến khi tất cả mọi người biết hoàng đế thích ban thưởng mỹ nhân cho Nhiếp chính vương, y có thể từ từ cài cắm thám tử của mình vào.

Tuy nhiên, lý tưởng thì đẹp mà hiện thực thì tàn khốc. Du đã chọn người xong, y bây giờ vẫn còn đang trong thười gian chịu tang Tiên Hoàng, thời gian thủ hiếu càng dài.

Trăm hạnh hiếu đứng đầu, cho dù y quan tâm sinh hoạt của thần tử, không đế mất nhất mạch của phủ Yến quốc công, Hiếu kỳ còn chưa qua, muốn ban thưởng cho Nhiếp chính vương thì không thể nào.

Dù sao thì muộn nhất cũng một năm, tuổi y vẫn còn nhỏ, kéo dài một chút cũng không sao.

Hiện tại làm cho y sốt ruột nhất là con tứan mã hung hãn dưới thân, móng ngựa liên tục đạp đất, mũi phì phì khói trắng.

Trên thao trường võ thuật dành riêng cho hoàng gia, thiếu niên gầy gò mặc áo bào vàng rực rỡ đang ghì chặt bờm ngựa, vẻ mặt hung tợn. Xung quanh hắn là các cung nhân với vẻ mặt lo lắng.

Người lo lắng nhất chính là đại thái giám Thường Tiếu. Ông ta lo lắng cho tiểu hoàng đế, giọng the thé vang lên: “Các ngươi còn chờ gì nữa, mau đỡ Bệ hạ xuống ngựa! Chẳng lẽ không thấy Bệ hạ sắp ngã rồi sao?”

Hắn ta dù sao cũng là Chưởng ấn thái giám mới nhận chức, quyền lực trong cung không hề thấp, có mấy tên thái giám trẻ tuổi muốn tiến lên đỡ y, võ sư của Yến Tần đã ngăn lại: “Bệ hạ còn chưa lên tiếng, các ngươi vội vàng làm gì! Huống chi sắp tới là mùa thu sắn bắn, nếu bệ hạ còn không học được cưỡi người, các ngươi chịu trách nhiệm được không?”

Vị võ quan giáo tập này thân hình to lớn, khuôn mặt hung dữ, thoạt nhìn hung hãn hơn hẳn Thường Tiếu vốn gầy gò. Điều quan trọng là hắn ta là thủ hạ của Nhiếp Chính vương, trong cung ai cũng tinh ý, sao có thể không hiểu rõ địa vị thực sự của tiểu hoàng đế và Nhiếp Chính vương.

Họ rụt cổ, thu tay thu chân, đứng im tại chỗ.

Tiểu hoàng đế Yến Tần lúc này gục trên lưng ngựa, lòng vô cùng tuyệt vọng. Y hối hận vì lúc nãy đã suy nghĩ lung tung, mải mê suy tư quá nhập tâm mà không phát hiện giáo tập đã buông cương ngựa.

Hai kiếp trước, y đã học được cưỡi ngựa, nhưng kiếp này, do di chứng từ việc suýt bị ngựa yêu của tiên hoàng suýt giẫm chết khi còn nhỏ, đến giờ y vẫn còn ám ảnh với loài ngựa.

Hơn nữa, hôm nay trời nắng quá gay gắt, khiến đầu óc y choáng váng, càng làm tăng thêm cảm giác khó chịu trong người. Lúc này, y váng đầu hoa mắt, chân tay mềm nhũn, môi lưỡi khô khốc, hoàn toàn không thể kiểm soát cơ thể. Dù thần trí vẫn tỉnh táo, nhưng nửa người trên không thể kiềm chế được mà áp sát vào người ngựa, muốn nói cũng không ra lời.

Chẳng lẽ kiếp này chưa sống được một năm rưỡi đã phải chết vì lý do này? Nghĩ đến hậu thế, các phu tử kể cho học sinh nghe về một vị hoàng đế của Đại Yến triều, may mắn lên ngôi nhưng lại chết trên ngựa khi đang học cưỡi ngựa, Yến Tần không khỏi rơi lệ.

Y không muốn chết một cách nhục nhã như vậy. Yến Tần cố gắng dùng lý trí để chống lại bản năng của cơ thể. Sau nỗ lực không ngừng, cuối cùng y cũng bớt căng thẳng và nắm lấy bờm ngựa.

Mặc dù nhìn từ bên ngoài, tiểu hoàng đế không có gì khác biệt, nhưng Yến Tần vẫn thở phào nhẹ nhõm. Y đã dần vượt qua nỗi sợ hãi bản năng, và trong mắt mọi người, y đã từ từ “học được” cưỡi ngựa.

Trước đó, giáo tập vốn dửng dưng nay lại tỏ ra đắc ý với thành quả của Yến Tần. Hắn ta còn nói: “Tâu bệ hạ, vi thần đã nói rồi, người mới học cưỡi ngựa đều như vậy. Bệ hạ làm rất tốt, chỉ vài ngày nữa thôi, bệ hạ sẽ có thể thể hiện oai phong trên ngựa trong buổi săn bắn mùa thu.”

Yến Tần xuống ngựa, nơi không ai nhìn thấy, hai chân y run rẩy, thậm chí còn run rẩy vì cảm nhận được hơi thở của cái chết.

Ánh mắt Yến Tần nheo lại, nhìn chằm chằm vị giáo quan cao lớn hơn mình. Ánh mặt trời vẫn rực rỡ như trước, nhưng khuôn mặt trẻ tuổi của hoàng đế lại ngày càng trở nên u ám.

Cung nhân cúi đầu không nhìn thấy mặt tiểu hoàng đế, nhưng họ lại nghe thấy giọng nói non nớt pha lẫn âm u của thiếu niên: “Người đâu, áp giải Vương giáo tập xuống thiên lao cho cô!”

Khi Nhiếp Chính vương còn ở đây, Nhiếp Chính vương là người quyền lực nhất. Lúc khác, lời nói của hoàng đế vẫn rất có hiệu lực. Khi hắn ra lệnh, lập tức có người ra tay áp giải giáo tập dạy hắn cưỡi ngựa ngày hôm nay xuống.

Vương giáo tập có gia đình già trẻ, không phải là kẻ lỗ dễ dàng nổi giận vì bị ức hiếp. Tuy nhiên, hắn vẫn lớn tiếng kêu oan: “Thần oan uổng! Thần đã làm sai điều gì mà bệ hạ lại trừng phạt thần như vậy?!”

Yến Tần đứng im tại chỗ, mặt lạnh tanh, không nói lời nào về hành động của mình.

Là hoàng đế, hắn đương nhiên có quyền sinh sát tuyệt đối. Muốn xử tử một giáo tập không có địa vị cao, thậm chí y không cần lý do. Nhưng có một điều rất phiền phức, vị Vương giáo tập này là do Nhiếp Chính vương Yến Tần đích thân chọn cho y.

Có câu, đánh chó cũng phải xem chủ. Hành động của tiểu hoàng đế trong mắt người khác chính là đang khiêu khích uy quyền của Nhiếp Chính vương, hoặc là đang thử hắn.

Rõ ràng, trong số những người nghĩ như vậy cũng có Nhiếp Chính vương Yến Vu Ca. Vì vậy, chỉ hai ngày sau khi Yến Tần giam Vương giáo tập vào thiên lao, Yến Vu Ca đã đến tìm y hỏi chuyện.