Trâm – Nữ Hoạn Quan

Chương 11: Không hình không tiếng



Hai cỗ xe ngựa dừng lại ở cửa mé Đông cung Đại Minh, xuống xe bước qua cửa là thấy điện Ung Thuần nằm một góc cung. Song cửa điện không mở ở phía này, họ phải men theo bức tường cao ngất rẽ sang phía Tây, hết tường phía Nam lại rẽ về phía Bắc đi tiếp. Bên đó mở một ô cửa ngách để người ra vào.

Điện Ung Thuần trước đây vốn dùng làm nhà kho trong cung nên rất kín cổng cao tường, chỉ mở một cửa ngách phía Tây và một cửa chính ở mặt Bắc. Nào ngờ vì kín đáo tối tăm nên những thư họa gấm lụa cất bên trong càng dễ mối mọt, đành phải bỏ cả đi, lại đặt hai hòn giả sơn thấp trong sân, hòng làm giảm bớt vẻ cứng nhắc của một gian nhà kho, chuẩn bị cho người vào ở.

“Ngờ đâu chỗ kín đáo nhất trong cung lại không phòng chống nổi một lời đồn. Ôi chao, quả là trời cao trêu người mà.” Thôi Thuần Trạm vừa nói vừa dẫn ba người vào trong, chợt họ nghe thấy tiếng ầm ĩ, dường như bên trong có người đang tranh luận.

Qua cửa là tới đại sảnh, liền trông thấy mấy người nhà họ Vương đang tranh cãi. Nhìn qua Hoàng Tử Hà đã nhận ra ngay Vương Uẩn, bên cạnh là cha y, Hình bộ thượng thư Vương Lân.

Chỉ nghe Vương Uẩn nói, “Vương Nhược là con gái họ Vương chúng ta, vốn đã định sẽ là Quỳ vương phi, lại là một thiếu nữ chưa xuất giá, muôn phần cao quý, sao có thể để ngỗ tác mổ xẻ thi thể chứ? Việc này nhất định không được!”

Vương thượng thư rầu rĩ đáp, “Con cũng biết đấy, cha con là thượng thư bộ Hình, về lý về pháp, người chết bất đắc kỳ tử đều phải kiểm tra di thể thật kỹ, huống hồ việc này liên can rất rộng, ảnh hưởng lớn như thế, nếu chúng ta không tra xét thêm, chẳng những khó ăn nói với triều đình mà còn không biết giải trình ra sao với Quỳ vương phủ nữa.”

“Lẽ nào vương phi tương lai bị người ta mổ xác khám nghiệm, soi ruột moi gan, lại làm Quỳ vương gia mát mặt ư? Chuyện này dù kẻ nào đồng ý, con nghĩ hoàng hậu cũng quyết không ưng thuận! Không tin bây giờ con sẽ đi tìm hoàng hậu.”

Vương Uẩn hùng hổ nói, chẳng hề nể mặt cha mình, đang định phất tay mà đi, chợt quay đầu trông thấy bọn Lý Thư Bạch đứng ngay hành lang đại sảnh, không khỏi sững người ra.

Hiếm hoi lắm mới thấy Lý Thư Bạch mỉm cười, đi về phía họ, miệng nói, “Kẻ hiểu ta chỉ có Vương Uẩn vậy, đương nhiên ta không đồng tình để ngỗ tác đụng vào di thể Vương Nhược, nên đã dẫn tới đây một nhân tuyển tốt nhất rồi.”

Bọn Vương Uẩn vội hành lễ tham kiến y. Lý Thư Bạch tỏ ý bảo Chu Tử Tần khám nghiệm thi thể, đồng thời giới thiệu, “Người này hẳn các vị đều biết, chính là công tử của Chu Tường Chu thị lang đại nhân, có nghề khám nghiệm, là ta bảo gã theo tới, cũng không dùng công cụ, chỉ quan sát xem nguyên nhân cái chết thôi.”

Vương Lân vội nói, “Vẫn là vương gia suy nghĩ chu đáo.”

Chu Tử Tần cáo lỗi với tất cả thân tộc nhà họ Vương rồi dẫn Hoàng Tử Hà vào gác Đông điện Ung Thuần.

Trong gác Đông, mọi thứ vẫn y nguyên như hôm xảy ra chuyện, tuy đã bị lục soát kỹ, song những kẻ lục soát đều tâm niệm rằng đây là hoàng cung nên sau khi tìm kiếm lại ra sức khôi phục nguyên trạng.

Nhưng thiếu nữ nằm giữa khung cảnh ấy, dung mạo đã thay đổi hoàn toàn. Trên mình nàng vận một chiếc áo vàng, tóc búi lỏng, chân xỏ đôi giày bằng lụa trắng, trang phục y như khi mất tích.

Song da thịt toàn thân đã tím tái thối rữa, máu đen lênh láng, chẳng nhận rõ được đường nét khuôn mặt, cũng không cách nào nhìn ra vẻ kiều diễm như đào như mận từ thi thể ấy nữa.

Hoàng Tử Hà lặng lẽ nhìn nàng, chợt trong đầu thoáng qua hình ảnh đóa khởi lưu ly cài bên mai nàng hôm ấy, hoa cùng người soi vào nhau.

Có điều, chỉ ngây ra một thoáng, cô đã mím môi bước đến bên giường, nơi thi thể đang nằm.

Chu Tử Tần kéo ghế ngồi xuống, rút trong người ra một đôi găng bằng da cực mềm cực mỏng đeo vào, đoạn cúi xuống, nâng mặt nàng lên nhìn kỹ.

Dẫu Hoàng Tử Hà đã trông thấy nhiều thi thể, cũng không cách nào bình tĩnh trước một gương mặt sưng phù, bê bết máu đen thế này, cô quay đầu đi, song vẫn không quên hỏi, “Chẳng phải công tử không mang dụng cụ ư? Đôi găng tay này cầm theo từ bao giờ vậy?”

“Sáng nay lúc ra cửa. Nghe nói ngoài phố có án mạng, hình như bị trúng độc chết, ta bèn vơ vội lấy nó, nào ngờ bấy giờ không dùng đến, mãi đến giờ mới dùng.” Chu Tử Tần vừa nghiêm nghị giảng giải cho cô, vừa cúi xuống xem xét kỹ thất khiếu thi thể, lại vạch miệng ra xem răng lưỡi, “Khi kiểm nghiệm thi thể trúng độc, đặc biệt là loại kịch độc thế này, lỡ như trong lúc kiểm nghiệm bị xây xước, máu độc sẽ dây vào, đến chừng đó thì gay to, bởi vậy buộc phải đeo găng tay.”

Hoàng Tử Hà không muốn nghe những điều này, bèn hỏi, “Người chết mặc quần áo của Vương Nhược, vậy dáng dấp và tuổi tác thì sao, có khớp không?”

“Người chết ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, thân hình thon thả mảnh khảnh, cao khoảng năm thước bảy tấc. Con gái cao như vậy khá hiếm, nên về cơ bản có thể coi là trùng khớp. Chẳng hay trên người Vương Nhược có nốt ruồi đen hay vết bớt gì không?”

“Để tôi nhớ xem….” Cô vắt óc hồi tưởng lại những lần tiếp xúc với Vương Nhược trước đây, “Nốt ruồi hay vết bớt thì không có, nhưng hình như cổ tay phải có một đốm tàn nhang, công tử xem có không?”

Chu Tử Tần kéo tay phải của nàng lên quan sát rồi tiu nghỉu đáp, “Da dẻ đã đen sạm lại, không thấy được gì cả, đừng nói tàn nhang, ngay nốt ruồi e rằng cũng không nhìn ra được nữa đâu.”

“Ừm.” Hoàng Tử Hà nhìn đôi tay sưng phù đen sạm kia, rầu rầu nhớ lại lần đầu tiên gặp Vương Nhược, trong xe ngựa, từng trông thấy đôi tay ngọc ngà nhỏ nhắn của nàng lộ ra dưới tay áo. Giờ đây, trước đôi tay khiến người ta không dám nhìn thẳng vào này, ngực cô cũng hơi thắt lại, “Đôi tay.. sao lại sưng phù ra nông nỗi này? Tay cô ấy trước kia nhỏ nhắn mềm mại ai thấy cũng phải ngưỡng mộ đấy.”

“Nhỏ nhắn ư?” Chu Tử Tần cầm bàn tay sưng tướng lên, sờ từ lòng bàn tay đến các ngón một lượt, “Không thể nào, xương bàn tay cô ấy, so với các thi thể phụ nữ ta từng khám nghiệm có thể coi là khá to, dù gì trước đây cũng chẳng thể coi là nhỏ được.”

Hoàng Tử Hà ồ lên kinh ngạc, quan sát đôi tay đã sưng phù đen sạm kia, tồi huých khuỷu tay vào vai Chu Tử Tần, “Tháo găng tay ra cho tôi.”

Chu Tử Tần nghi hoặc nhìn cô, “Làm gì thế?”

Hoàng Tử Hà không đáp, chỉ hất hàm, nheo mắt, Chu Tử Tần lập tức ngoan ngoãn cởi găng tay ra đưa cho cô.

Tuy là loại găng da bó sát, nhưng găng tay đàn ông dù sao cũng khá to, Hoàng Tử Hà đeo vào lại thành hơi rộng, song cô bất chấp, cứ thế sờ nắn đôi tay thi thể, còn so cả với tay mình - hiện tượng sưng phù thường chỉ phình ngang chứ ngón tay không thể dài ra quá nhiều, song ngón tay xác chết so với đôi tay khá to từng được Trần Niệm Nương khen rằng rất hợp để gảy đàn của cô còn dài hơn một chút.

Chu Tử Tần lải nhải, “Công công xem, tuy là đàn ông, song tôi đoán chắc công công đã tịnh thân khi còn rất nhỏ, nên tay còn nhỏ hơn cả cô ấy.”

“Tịnh thân thì liên quan gì tới việc tay to tay nhỏ.” Hoàng Tử Hà thầm nhủ, rồi nắn nắn xương tay mình qua lớp găng, sao đó nắn sang xương đối phương. Tuy bàn tay đã sưng phù lên rất khó sờ thấy xương, song cô cứ lần mò nắn thử từng tấc một, cuối cùng cũng sờ thấy một cục cưng cứng, chứng minh cho câu nói của Chu Tử Tần - xương bàn tay người này không hề nhỏ.

Chu Tử Tần lo lắng bảo, “Sùng Cổ, đừng dùng lực mạnh quá, da thịt đã thối rữa ra rồi, nếu bị nắn cho nát thì không hay đâu…”

Hoàng Tử Hà nghe nói vội lỏng tay ra, đoạn lật bàn tay lên xem có bị mình nắn nát hay chưa. Còn may, mới chỉ rách một chút bên dưới bàn tay, nơi đó vừa khéo lại có một lớp da mỏng trắng bệch, tuy bị cô nắn rách, song không chảy máu.

“Cái này hẳn là một lớp chai mỏng, nên dù có rách cũng không vấn đề gì. Huống hồ da thịt toàn thân đã thối rữa, rách chút miếng chai cũng không ai để ý đâu.” Chu Tử Tần nói, đoạn quan sát kỹ vị trí vết chai, thấy nó nằm ở mép bàn tay phía dưới ngón út, không khỏi cau mày, “Lạ thật, bấy nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên ta nghiệm thi thấy vết chai ở đây đấy.”

“Ừ nhỉ, theo lý thì khi bàn tay dùng sức, lực sẽ tập trung ở gan bàn tay, chỗ mép ngoài bàn tay này là khó mọc chai nhất.” Hoàng Tử Hà cũng nhìn kỹ lại, thấy trên đầu ba ngón giữa bàn tay trái và ngón cái bàn tay phải da dẻ đều hơi cứng, nghĩ ngợi hồi lâu, làm ra đủ loại tư thế nào viết chữ, thêu hoa, giặt và hồ áo hay dùng chày đập áo, vẫn không kết luận được.

Chu Tử Tần nhận lấy đôi găng cô cởi ra, nhận xét, “Trừ điểm này ra thì chẳng có điều gì đáng để ý nữa cả. Cô gái này xuất thân không tồi, tóc và răng đều bóng loáng, thân thể cũng không có dấu hiệu làm việc nặng. Hiện giờ cô ta mặc đồ của Vương Nhược xuất hiện ngay trong điện Ung Thuần, lại không thể nhận rõ dung mạo, nếu chúng ta nói rằng không phải Vương Nhược thì dường như không đủ chứng cứ thuyết phục…”

Hoàng Tử Hà nhanh nhảu, “Để tránh đánh rắn động cỏ, công tử cứ ghi vào sổ khám nghiệm trước đi, nhưng không được nói thẳng ra, chỉ nói là người chết thôi.”

Hai người mở cửa, bước ra đại sảnh gặp những người đang đợi.

Chu Tử Tần hành lễ với mọi người rồi cầm hồ sơ khám nghiệm trong tay, nhưng chỉ chọn đọc lên mấy câu sơ lược, “Nghiệm thấy, người chết là phụ nữ, thân cao năm thước bảy tấc, diện mạo không rõ, da thịt toàn thân đem sạm phù thũng, máu đen vấy khắp người. Răng lợi đủ cả, tóc bóng mượt dài đến gót chân, toàn thân không có vết thương, hẳn do trúng độc mà chết.”

Vương Lân xót xa than thở, “Thực đáng hận, đáng hận quá! Ai ngờ cháu gái tôi lại chết oan chết uổng ngay giữa hoàng cung thế này…”

Phía sau, hai người huynh đệ của Vương Nhược từ Lang Gia tới chuẩn bị tham dự hôn lễ cũng buồn bã ra mặt. Người lớn hơn hỏi, “Chẳng hay nguyên nhân cái chết của tiểu muội ta là…”

“Chết vì nhựa cây độc tiễn.” Chu Tử Tần đáp.

“Cây độc tiễn ư…” Mọi người chưa ai nghe qua cái tên này, chỉ mình Vương Uẩn lên tiếng hỏi, “Lẽ nào là loại độc mà dân Nam Man vẫn gọi ‘kiến huyết phong hầu’?”

“Đúng thế, trong kinh rất hiếm thấy.” Có điều tối qua cũng có mấy người chết vì nó. Chu Tử Tần liếc Hoàng Tử Hà, thấy cô không có ý nói rõ với họ, đành ngậm miệng không nói tiếp nữa.

Chẳng bao lâu sau, hoàng hậu cũng đích thân đến. Nhìn từ cửa sổ vào, vừa trông thấy xác chết trên giường, hoàng hậu đã phải quay ngoắt đi, nữ quan Trường Linh phía sau vội đỡ ngay lấy mới khỏi ngã lăn xuống đất. Hoàng hậu loạng choạng bưng mặt đi thẳng, không nói một lời.

Trường Khánh dẫn theo một toán người ở hậu đình tới thu dọn di thể, cả đám cứ lẳng lặng mà làm. Lát sau, xe ngựa nhà họ Vương chở quan tài đi khỏi, Lý Thư Bạch còn đứng ở cửa cung đưa mắt nhìn theo.

Chu Tử Tần chạy về xe của Thôi Thuần Trạm, Hoàng Tử Hà kéo thớt ngựa đã chuẩn bị sẵn toan trèo lên, chợt nhìn qua cửa sổ, bắt gặp ánh mắt của Lý Thư Bạch trong xe, cô đành rụt chân khỏi bàn đạp, chui vào xe ngựa, chiếu lệ ngồi xuống chiếc ghế thấp mọi khi.

Xe ngựa chạy thẳng về phía phường Vĩnh Gia.

Dọc đường Lý Thư Bạch chẳng buồn nhìn cô lấy nửa con mắt, chỉ dùng ngón tay miết nhẹ lên chiếc bình lưu ly đựng con cá kia, khiến con cá nhỏ trong bình liên tục xòe cái đuôi như sa mỏng đuổi theo ngón tay y.

“Ta đã nghe kết quả nghiệm thi rồi, còn gì chưa nói ra không?”

Hoàng Tử Hà ngồi trên ghế thấp, chống cằm ngắm nghía con cá nhỏ, đáp lời, “Quả là chết vì nhựa cây độc tiễn, thời gian tử vong vào tối qua, song khác với mấy tên ăn mày kia, cổ họng của cô ấy không sưng phù bằng bên ngoài, bởi thế chất độc gây ra cái chết không phải được cho vào thức ăn, mà hẳn là thấm qua vết thương bên ngoài - nếu Chu Tử Tần được phép giải phẫu thi thể, có lẽ sẽ khẳng định được chắc chắn hơn.”

“Nếu là vết thương bên ngoài, thì bị thương ở đâu?”

“Đây cũng là một điểm lạ lùng, tuy toàn thân sưng phù rữa nát, song không có dấu vết bị thương bởi vật sắc nhọn. Theo sự biến màu của da thịt, thì khả năng lớn nhất là chất độc lan từ tay phải ra khắp toàn thân.”

“Tay phải ư?” Lý Thư Bạch ngẫm nghĩ, “Nhựa cây độc tiễn dây phải da thịt liệu có ngấm vào làm chết người không?”

“Không thể, bởi thế người chết trúng độc thế nào, vẫn chưa giải thích được.”

Ánh mắt Lý Thư Bạch chuyển từ con cá nhỏ sang mặt cô, đột nhiên hỏi, “Trước đây, khi cha mẹ ngươi qua đời, ngươi cải trang nam nhi trốn khỏi đất Thục, dọc đường… không ai nghi ngờ ngươi là nữ ư?”

Hoàng Tử Hà đương chống cằm ngắm cá cũng ngạc nhiên, chẳng hiểu sao y lại nhắc tới chuyện này, “Không có, từ nhỏ tôi cũng thường mặc đồ nam theo cha ra ngoài tra án, đã gặp đủ hạng người, dọc đường chạy trốn tuy vất vả khổ sở, song không có gì nguy hiểm.”

Y không đáp lại vẻ nghi hoặc của Hoàng Tử Hà, chỉ chăm chú nhìn cô. Thiếu nữ vận y phục hoạn quan đỏ rực gập gối ngồi trên ghế thấp, tay phải chống má, đăm đăm nhìn y, đôi mắt trong veo như hạt sương sớm đọng trên nhụy phù dung. Xe ngựa không ngừng tròng trành khiến đôi mi cô thỉnh thoảng lại chớp khẽ, cặp mắt như sương mai thoáng lay động tựa đóa sen rung rinh trước gió, thoáng chốc đã thấy hào quang rợp rợp.

Khóe môi thường mím chặt của y bất giác hơi nhếch lên.

Hoàng Tử Hà ngơ ngác sờ mặt, còn đương nghi ngại thì y đã quay đi, chẳng buồn uốn nắn thế ngồi quá giống thiếu nữ của cô, chỉ hỏi, “Trừ điểm này ra, trên thi thể còn dấu vết gì không? Nói cách khác, cái xác đó có phải Vương Nhược không?”

Hoàng Tử Hà thoáng ngạc nhiên, “Vương gia chưa từng thấy thi thể mà cũng nghĩ vậy ư?”

“Ta tin rằng bất cứ điều gì cũng có nguyên nhân. Cố ý dùng nhựa độc tiễn khiến thi thể thành ra kinh khủng như thế, không thể nhận rõ dung mạo, nhất định là muốn giấu giếm chuyện gì đó.”

“Vương gia đoán không sai, cái xác đó không phải Vương Nhược, vì tuy da dẻ đã không phân biệt được nữa, song xương cốt không thể làm giả được, xương bàn tay người đó to hơn Vương Nhược nhiều.” Hoàng Tử Hà giơ tay phải ra, lật lòng bàn tay lên nhìn, “Còn một việc nữa tôi nghĩ không ra, là vết chai phân bổ trên tay người đó - trên đầu ba ngón giữa tay trái, ngón cái tay phải và dọc theo mép bàn tay phải, chỗ này này…”

Cô trỏ lên tay mình cho Lý Thư Bạch xem, “Mép bàn tay bên dưới ngón út có một lớp chai mỏng, tuy thường ngày có thể không nhìn thấy, nhưng da chỗ này hơi cứng hơn các chỗ khác.”

“Thường làm động tác sử dụng tới vị trí đó, thực là hiếm thấy.” Lý Thư Bạch xòe bàn tay thon dài trắng trẻo của mình ra, rồi nắm tay lại, làm ra vài tư thế, vẻ trầm ngâm.

Hoàng Tử Hà vội hỏi, “Vương gia có manh mối gì chăng?”

“Vừa rồi, dường như có một động tác thoáng qua trước mặt, song giữa lúc vội vàng không nhớ ra được.” Y cau mày đáp, rồi buông tay ra, “Điểm lớn nhất của vụ án này hiện giờ, có lẽ là hai chữ ‘ẩn hình’.”

Hoàng Tử Hà gật đầu tán thành, “Gã đàn ông đột nhiên xuất hiện rồi biến mất trong chùa Tiên Du, Vương Nhược mất tích ngay trước mắt chúng ta, giữa vòng vây của lớp hộ vệ, thậm chí vết thương không tồn tại trên tay cái xác kia, đều là thứ không thấy được, cũng là câu đố ẩn hình nan giải.”

“Thực ra có lúc mọi chuyện cũng như trò ảo thuật vậy, chỉ là ra tay từ góc độ người thường không nghĩ tới mà thôi, rõ ràng là một màn kịch giản đơn, song người xem vì đầu óc không lắt léo nên không sao đoán được chân tướng. Còn một khả năng nữa là…” Lý Thư Bạch nói, đoạn cầm chiếc bình lưu ly trên bàn lên, soi ra cửa sổ.

Trong ánh nắng rọi qua rèm, bình lưu ly trong vắt cùng làn nước chớp mắt đã biến mất, giữa lúc ngỡ ngàng, Hoàng Tử Hà chỉ thấy trên tay Lý Thư Bạch là con cá nhỏ đang nhởn nhơ bơi lượn giữa không trung, chẳng khác nào ảo ảnh.

“Một khả năng nữa, chính là cô ta đang sờ sờ ngay trước mắt chúng ta, chỉ vì góc độ và cảm giác khiến chúng ta mất đi sức phán đoán, ngỡ rằng cô ta không tồn tại.”

Hoàng Tử Hà ngắm nghía con cá nhỏ, thở dài lẩm bẩm, “Trong số những vụ án tôi từng gặp đến giờ, chưa có vụ nào nhiều manh mối, manh mối rối rắm và khó bắt tay vào như vụ này.”

“Nào chỉ có thế. Ngươi cứ tiếp tục tra đi, rồi sẽ phát hiện mạch nước ngầm đằng sau vụ án này còn đáng sợ hơn gấp bội.” Lý Thư Bạch đặt chiếc bình lưu ly trong tay xuống bàn, khóe môi lộ ra nụ cười như có như không, “Vụ này liên quan đến cả thế lực mạnh yếu của hoàng hậu tại hậu cung và trong triều đình, sự vinh nhục thịnh suy của nhà họ Vương Lang Gia, sự tồn vong của chi họ Ích vương, bè đảng tàn dư của phản tặc Bàng Huân, thậm chí…”

Nói đến đây, y ngừng lời, chăm chú nhìn con cá, nét mặt rõ ràng vẫn bình thản như mọi khi, song lại toát lên một áp lực vô hình khiến Hoàng Tử Hà thấy ngực mình nghẹn lại, hít thở cũng khó khăn.

Nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của y, cô thầm nghĩ, thậm chí gì chứ? Còn có thứ gì vượt lên cả những thế gia đại tộc, hoàng thân quốc thích, phản tặc dư nghiệt mà y vừa liệt kê ư? Thứ cao không thể với ấy, rốt cuộc là gì?

Lại nhìn con cá nhỏ xíu tưởng chừng chỉ dùng hai ngón tay là đủ bóp chết kia, cô chợt nhớ đến lần đầu tiên gặp Lý Thư Bạch, những lời y nói khi cô bình luận về nó…

Ngươi có biết chuyện này ngay cả đương kim hoàng thượng cũng nói rõ không thể can thiệp, vậy mà ngươi dám ôm vào người, còn nói rằng mình giải quyết được ư?

Hoàng Tử Hà chăm chú nhìn con cá nhỏ vô tri. Sinh vật luôn được Lý Thư Bạch đem theo bên mình này, rốt cuộc có lai lịch gì, liên quan tới bí mật thế nào?

Ánh mặt trời rọi qua rèm xe, chiếu lên mặt Lý Thư Bạch. Nhìn nghiêng, gương mặt y nét nào ra nét ấy, lộ rõ hình khối, không hề bị nhạt nhòa dưới nắng như chiếc bình lưu ly kia. Y ở phía sau ánh dương, gương mặt thường ngày thanh nhã hào hoa lại rạng rỡ cuốn hút khác thường, khiến người ta lóa mắt.

Cô ngồi giữa cỗ xe lắc lư tròng trành, lặng lẽ nhìn Lý Thư Bạch, chợt thấy lòng hoang mang trước ý trời thâm sâu khó đoán.

Quỳ vương phủ.

Gác Ngữ Băng.

Một tờ giấy dài bảy thước rộng một thước tám, bên trên viết chi chít những con chữ nhỏ trải ra trước mặt hai người.

“Đây chắc là hầu hết các manh mối trong vụ án này.” Hoàng Tử Hà nói.

Lý Thư Bạch đứng trước bàn, xem lần lượt từng điều.

Thân phận của Vương Nhược: thiên kim thế gia, song lại do một cầm sư ở Vân Thiều Uyển hộ tống lên kinh, hơn nữa từ nhỏ còn theo người ở giáo phường học những khúc nhạc diễm tình.

Cái chết của Phùng Ức Nương: người bạn cũ của bà ta là ai, vì sao lại chết trong đám dân U Châu lưu lạc, Vương Nhược có biết không.

Lời tiên đoán ở chùa Tiên Du: gã đàn ông kia sao có thể tùy tiện đi lại giữa vòng vây hộ vệ trùng trùng, gã có thân phận gì, quá khứ của Vương Nhược không thể để người khác biết mà gã ám chỉ là gì, mũi tên bắn chết Bàng Huân tại sao lại xuất hiện.

Điện Ung Thuần: kẻ ngang nhiên hành thích Vương Nhược ngay trong hoàng cung là ai, Vương Nhược đã biến mất trước mắt mọi người như thế nào, lai lịch và dụng ý của nửa thoi bạc xuất hiện bên dưới ly trà.

Cái chết của đám ăn mày trong kinh: có liên quan đến vụ án này không? Vì sao họ lại chết cùng lúc, thậm chí trúng cùng một loại độc với thi thể cô gái xuất hiện trong điện Ung Thuần.

Cái xác giả mạo: thân phận thực sự của cô gái này, vết thương gây trúng độc và vết chai kỳ lạ trên bàn tay, cái xác làm thế nào xuất hiện tại đúng nơi Vương Nhược mất tích, ai muốn dùng nó để giả mạo thi thể Vương Nhược.

Lý Thư Bạch xem một lượt rồi bỏ tờ giấy vào lò hương đốt đi, sau đó mới quay lại ghế ngồi, “Thử lý giải những người có động cơ và bị tình nghi xem.”

Hoàng Tử Hà ngập ngừng nói, “Nếu nhìn vẻ ngoài mà suy thì người đầu tiên chính là Kỳ Lạc quận chúa. Cô ấy có động cơ, việc cô ấy đem lòng ngưỡng mộ gia cả kinh thành đều biết. Cô ấy cũng có thời gian nữa, hôm Vương Nhược mất tích, cô ấy đang ở trong cung.”

Lý Thư Bạch cười, vẻ không để tâm, “Còn ai nữa?”

“Người thứ hai là Ngạc vương gia. Người đến chợ Tây học lấy ngón ảo thuật không biết có phải Ngạc vương hay không, tuy động cơ thu nhận Trần Niệm Nương có thể giải thích được, song dường như có hơi trùng hợp quá.”

“Người khác?”

“Thứ ba, tàn dư của loạn đảng Bàng Huân, mượn cơ hội này ra tay báo thù vương gia.”

“Ai nữa?”

Hoàng Tử Hà do dự hồi lâu mới đáp, “Những người bất đồng chính kiến với gia trên triều hoặc có ý lấn lướt gia.”

“Nói vậy thì có cả một đống kẻ tình nghi.” Lý Thư Bạch lại lộ ra vẻ mặt như cười mà không phải cười, thong dong hỏi, “Không còn ai khác ư?”

“Còn mấy phán đoán nữa, nhưng khả năng rất thấp, ví như kẻ thù của Vương Nhược ở Lang Gia hoặc của Phùng Ức Nương ở Dương Châu chẳng hạn.”

“Nhưng trong vụ này, những dấu hiệu nhằm vào ta vẫn nhiều hơn, đúng không?”

“Phải.” Hoàng Tử Hà gật đầu, “Vậy mới nói khả năng những kẻ gây thù chuốc oán với họ trước đây đuổi theo đến tận kinh thành là rất thấp, càng không thể ra tay trong cung được.”

“Liên quan đến chân tướng vụ án này, còn một khả năng nữa mà ngươi chưa nhắc tới.” Lý Thư Bạch ngả người ra lưng ghế nhìn cô, khóe môi hơi cong lên.

Hoàng Tử Hà ngạc nhiên, thầm duyệt lại tình tiết vụ án một lượt rồi hỏi, “Chẳng biết… tôi bỏ sót điều gì?”

“Chính là điều mà tất cả người trong kinh đều nhất trí, đây là do ma quỷ gây ra.” Lý Thư Bạch khoanh tay dựa vào ghế, nụ cười lạnh lẽo càng lộ rõ, “Không phải sao, Bàng Huân bị ta bắn chết, nhất định muốn thực hiện lời nguyền trên lá bùa kia lên ta, bởi vậy trước tiên mới để lại đầu mũi tên trong chùa Tiên Du nhằm đe dọa, sau đó lại cướp vương phi tương lai của ta đi giữa trùng trùng hộ vệ, cuối cùng đưa di thể vương phi đã chết thảm trở về chỗ cũ.”

“Không sai, nếu giải thích như vậy thì động cơ, cách thức, quá trình đều đầy đủ.”

“Nếu ngươi quả thực không tìm ra được chân tướng, thì cứ để Hình bộ và Đại Lý Tự kết án như vậy đi.”

Hoàng Tử Hà khẽ lắc đầu, “Tôi nhất định sẽ tra rõ chân tướng. Tên hung thủ này không những giết hại Vương Nhược mà còn liên lụy đến cả Phùng Ức Nương và bốn người ăn mày vô tội. Dù là vì Trần Niệm Nương, hay vì đám ăn mày không được bất cứ ai quan tâm, tôi cũng nhất định phải bắt được hung thủ. Huống hồ…”

Lý Thư Bạch nhìn cô, thấy vẻ mặt cô rất kiên định, ánh mắt không mảy may do dự, cặp mắt sáng rực chiếu thẳng vào y, giọng nói khàn đi vì mệt mỏi song vẫn cương quyết như chém đinh chặt sắt.

“Nếu không thể giúp vương gia phá vụ án này thì làm sao tôi về Thục rửa oan cho người nhà được?”

Lý Thư Bạch đương nhiên nhớ giao hẹn của Hoàng Tử Hà với mình, nên chẳng nói gì thêm nữa. Y chăm chú nhìn người thiếu nữ, song ánh mắt cô lại hướng ra phía chân trời xa tắp ngoài cửa sổ kia.

Dường như vừa nhớ ra điều gì, cô bỗng quay lại hỏi y, “Phải rồi, là bùa của vương gia giờ thế nào?”

“Ngươi đoán xem?” Y đứng dậy đến chỗ chiếc tủ phía sau lấy ra một hộp vuông nhỏ.

Chiếc hộp hoàn toàn không có khóa ngoài, song trên nắp lại có chín chín tám mươi mốt ô vuông xếp thành tám mươi ô chữ, bên trên viết những con chữ tán loạn.

Hoàng Tử Hà biết đây là khóa cửu cung, phải xếp tám mươi chữ kia vào vị trí chính xác mới mở được hộp, bằng không chỉ còn cách phá hộp.

Cô bèn quay đầu đi, giữ ý không nhìn Lý Thư Bạch sắp chữ mở hộp. Đợi chiếc hộp mở ra, Lý Thư Bạch thò tay vào trong rút ra một vật tròn tròn nho nhỏ thuôn thuôn. Y đặt vật hình bán nguyệt đó lên bàn. Nửa trên quả cầu có những vết nứt nho nhỏ, như quả trứng tỉa thành hình hoa sen, phần dưới đáy tròn tròn, tổng cộng có ba vành khuyên, trên mỗi vòng đều có những mấu lồi be bé.

“Mỗi vòng trên chiếc khóa ba vòng này đều có hai mươi tư mấu lồi có thể xoay chuyển, chỉ khi nào xoay tất cả vào đúng vị trí chính xác mới mở được hộp ra, còn nếu cố tình cạy thì thứ bên trong sẽ nát vụn.” Lý Thư Bạch vừa điều chỉnh những mấu ngầm, vừa nói.

Xem ra, Lý Thư Bạch cất giữ lá bùa kia rất kỹ.

Ba vòng bên dưới xoay đến đúng vị trí, Lý Thư Bạch đặt chiếc hộp lên bàn, giơ tay ấn nhẹ vào nắp hộp, cơ quan bên trong chiếc hộp tròn như búp sen bắt đầu hoạt động, cả chiếc hộp rời ra từng mảnh như một đóa sen bằng gỗ chợt nở bừng trước mặt hai người.

Giữa lớp lớp cánh sen, lá bùa nằm ngay ngắn.

Tờ giấy làm bùa dày dặn, hơi ngả vàng, rộng hai tấc, dài tám tấc, trên nền hoa văn quỷ quái, ba chữ “côi”, “tàn”, “góa” vẫn tươi rói như vừa mới viết.

Vòng tròn màu máu quanh chữ “côi” vẫn đỏ rực, song khoanh tròn vốn đỏ thẫm quanh chữ “góa” đã mờ đi, chỉ còn vết hồng nhàn nhạt, giống như chữ “tàn” khi trước vậy.

Hoàng Tử Hà ngạc nhiên ngẩng lên nhìn Lý Thư Bạch.

Y khẽ phất hai tay, lập tức chiếc hộp tròn đang mở bung lại lần lượt cụp từng lớp cánh vào như lúc ban đầu, trở thành một hình bán nguyệt thuôn thuôn.

“Rõ quá còn gì, cuộc hôn nhân này đã bị hủy, hình như ta lại vừa thoát khỏi một kiếp nạn bị nguyền rủa.”

Lý Thư Bạch hờ hững đặt chiếc hộp thuôn thuôn vào bên trong chiếc hộp vuông, sắp loạn khóa cửu cung trên nắp hộp lên, rồi cất lại vào tủ, dáng vẻ vẫn ung dung điềm tĩnh.

Hoàng Tử Hà hỏi khẽ, “Lá bùa này xưa nay vẫn được cất kỹ ở đây ư?”

“Chẳng biết có kỹ chưa, ít ra ta cũng cực hiếm khi tiết lộ cho ai.” Y thong thả đưa mắt nhìn cô, “Có thể nói rằng, sau khi rời khỏi Từ Châu, trừ ta ra, ngươi là kẻ duy nhất trông thấy đấy.”

Lòng Hoàng Tử Hà bỗng dấy lên một con sóng lạ lùng. Ngẩng lên bắt gặp ánh mắt y, thăm thẳm mà sâu xa, như đang nhìn cô, lại như không phải nhìn cô. Y đang nhìn thứ gì đó xa xôi mà hư ảo, lại có lẽ, chỉ đang nhìn một thứ gần trong gang tấc mà xa ngoài tầm tay với.

Hoàng Tử Hà bất giác quay đi, né ánh mắt y, nhìn ra ngoài song như trốn tránh.

Trong gác Ngữ Băng chỉ nghe tiếng thở khe khẽ của hai người, vài tiếng ve rè rè lẫn vào tiếng chim kêu ngoài cửa sổ, khiến người ta chợt nhận ra xuân đã tàn mà hạ vừa mới chớm.

Hoàng Tử Hà đến phủ họ Chu ở phường Sùng Nhân. Ông già gác cửa nghe tiếng gõ vội mở ra ngay.

“Lão bá à, báo hộ với tiểu thiếu gia nhà các vị là có người đến tìm nhé, cứ bảo tôi họ Dương.”

Ông già mở cửa hối hả đi liền, mấy người khác bèn mời Hoàng Tử Hà ngồi rồi rót trà cho cô. Hoàng Tử Hà thản nhiên uống trà, nghe họ tán gẫu.

“Đồ đạc sắp xếp cả rồi chứ?”

“Rồi rồi, chỉ còn tháng nữa là đến ngày lão gia rời kinh, mọi thứ đều đã sắp xếp chu toàn cả.”

“Có điều gần đây hình như tiểu thiếu gia không được vui cho lắm.”

“Phải đó, lúc trước, khi được hoàng đế bổ nhiệm làm bổ đầu ở Xuyên Thục, chẳng phải tiểu thiếu gia vẫn hớn ha hớn hở, mừng rỡ ra mặt ư, sao thoáng cái đã rầu rĩ giam mình cả ngày trong phòng, chẳng buồn ra khỏi cửa nửa bước thế?”

Đương chuyện trò rôm rả thì tiểu thiếu gia Chu Tử Tần im hơi lặng tiếng bấy nay theo lời họ nhảy chân sáo đi ra, “Sùng Cổ đến rồi à!”

“Tiểu thiếu gia!” Đám canh cổng lũ lượt đứng dậy chào hỏi.

“Được rồi, đi hết đi.” Chu Tử Tần tùy ý xua tay, đoạn túm lấy Hoàng Tử Hà hỏi, “Có phải vụ án có tiến triển gì mới rồi không? Phải không phải không phải không?”

Hoàng Tử Hà lắc đầu, “Tìm công tử thảo luận chút thôi.”

“Vào đây vào đây.” Gã kéo tay cô xăm xăm đi vào trong, “Ta nghe nói trời đương nóng dần lên nên cái xác kia dù đặt trong hầm nước đá cũng không cầm cự nổi, bắt đầu rữa nát ra, vì thế hoàng hậu phải chính miệng bảo Quỳ vương, quyết định đợi tròn bảy ngày nữa, sau ba ngày sẽ phát tang ngay.”

“Ừm”. Hoàng Tử Hà theo gã vào phòng ngồi xuống xong xuôi mới nhỏ giọng bảo, “Bởi vậy tốt nhất là chúng ta phải tra ra chân tướng trong vòng ba ngày, chứ đợi thi thể được chôn cất thì việc điều tra càng phiền phức.”

“Nói vậy thì mấy người ăn mày bị ta hại chết kia vẫn chưa có manh mối gì ư…” Chu Tử Tần rầu rĩ, “Nhưng một vụ án rắc rối phức tạp thế này, sao có thể tra ra trong ba ngày chứ? Ngay cả Hoàng Tử Hà mà ta hết sức hâm mộ cũng chưa chắc làm được đâu…”

Khóe môi Hoàng Tử Hà giần giật mấy cái rất khẽ, gần như không thể thấy được, cô ho khan một tiếng rồi nói, “Quỳ vương dặn nếu trong ba ngày không thể tra ra được, thì trước hết đành tuyên bố rằng cái xác đó không phải Vương Nhược, miễn là chưa đậy nắp áo quan thì không thể kết luận, chúng ta vẫn có thể tranh thủ thời gian điều tra tiếp.”

“Điều tra ư! Tra thế nào đây, phải bắt tay từ chỗ nào, khởi nguồn manh mối ở đâu, ta chẳng biết gì cả…” Chu Tử Tần gãi gãi đầu, nhăn nhó nằm bò ra bàn, “Ôi, lúc này mà có Hoàng Tử Hà ở đây thì tốt, cô ấy nhất định sẽ tìm được manh mối có giá trị nhất rồi bắt tay vào…”

Hoàng Tử Hà cảm thấy khóe môi mình lại giần giật. Khó khăn lắm cô mới trấn tĩnh được, vỗ nhẹ vào góc bàn, “Được rồi, tôi và Quỳ vương đã xem xét vụ án này một lượt, hơn nữa còn đề xuất một hướng mà chúng ta cần phải điều tra ngay bây giờ.”

“Hướng nào?” Chu Tử Tần ngẩng lên.

“Cảnh Húc đã đến Từ Châu điều tra việc đầu mũi tên bắn Bàng Huân kia mất tích rồi, tới lúc đó nếu biết được vì sao mũi tên nọ lại xuất hiện trong chùa Tiên Du, có lẽ sẽ trở thành một manh mối quan trọng trong vụ án này.” Cô nói, đoạn rút ra nửa thoi bạc, đặt lên mặt bàn, “Còn thứ này, chính là manh mối mà chúng ta ở đây phải điều tra.”

“Bạc à? Còn là nửa thoi?” Chu Tử Tần cầm nửa thoi bạc lật qua lật lại xem xét chữ bên trên rồi hỏi, “Công công thiếu tiền à? Ta cho vay nhé!”

Hoàng Tử Hà nghẹn cả họng, đành trỏ nét chữ phía sau thoi bạc, “Xem đi.”

“Phó sử Lương Vi Đống… Nội khố sứ thần Trương Quân Ích, đúc bạc hai.” Gã đọc lên rồi thắc mắc, “Có vấn đề gì đâu?”

“Nhưng, trong những thoi bạc mà kho bạc đúc ra suốt bao năm nay, không hề có tên hai người này.”

“Thế là bạc tự đúc? Hoặc là đồ giả?”

“Nếu tự đúc đương nhiên sẽ ghi tên chủ nhân, cần gì phải mạo xưng là kho bạc? Cũng không phải đồ giả, rõ ràng là bạc ròng.” Hoàng Tử Hà nắm chặt thoi bạc, nghiêm mặt nhìn gã, “Quan trọng nhất là, nửa thoi bạc này được tôi và Quỳ vương phát hiện ở gác Đông lúc Vương Nhược mất tích. Bấy giờ nó được một chiếc chén úp lên, đặt trên bàn, Quỳ vương gia uống trà mới phát hiện ra.”

Chu Tử Tần mừng rỡ, “Quỳ vương gia quả không khác gì ta, ngồi ngay bên cạnh thi thể bê bết máu đen như thế mà vẫn có thể ung dung thưởng trà, đúng là người có cái nhìn toàn cục.”

Hoàng Tử Hà không nhịn được bèn nhắc nhở, “Bấy giờ cái xác còn chưa xuất hiện, Vương Nhược mới mất tích thôi.”

Chu Tử Tần chẳng buồn để ý mấy tình tiết đó, chỉ cầm thoi bạc lên hỏi, “Vậy theo công công sau đây chúng ta nên đi đâu?”

“Đương nhiên là đến bộ Lại tra danh sách các quan viên xưa nay, xem có tra ra hai người này không.”

Tri sự trực ban hôm nay ở bộ Lại cầm mẩu giấy Hoàng Tử Hà đưa, nhìn hai cái tên Lương Vi Đống, Trương Quân Ích trên đó, vẻ mặt khổ não như ngậm bồ hòn.

“Hai vị, ta đề nghị hai vị đừng đợi làm gì, mười ngày nửa tháng tra ra được đã là may lắm rồi.”

“Mười ngày nửa tháng á?” Chu Tử Tần trợn tròn mắt, “Lâu thế cơ à?”

Tri sự giơ tay trỏ căn nhà hai tầng bảy gian trước mặt, “Kia kìa, đó là hồ sơ lưu trữ về tất cả các quan viên từ khi bản triều khai quốc đến giờ, tuy cũng đã mất mát một ít, nhưng vẫn còn nhiều thế đấy. Đó mới chỉ là phòng đầu tiên thôi, vì không chứa hết được nên phía sau còn xây thêm ba căn như vậy nữa.”

“…” Hai người đứng đờ ra, cảm thấy làm thế này quả không phải là cách hay.

“Làm sao đây? Có cách nào để nhanh chóng tìm ra người chúng ta cần giữa bấy nhiêu tư liệu không?” Chu Tử Tần hỏi.

Hoàng Tử Hà nghĩ ngợi, rồi đột nhiên đi tới trước mặt viên tri sự kia đề nghị, “Phiền đại nhân giúp tôi tìm hồ sơ về các quan viên trong vòng mười năm nay ở Từ Châu.”

“Từ Châu à? Tư liệu về quan viên nơi này hình như không nhiều lắm.” Tri sự nói, đoạn gọi một tên tiểu lại tới, tiểu lại dắt họ tới gian thứ tư căn thứ hai, mở cửa nói, “Đây chính là hồ sơ quan viên Từ Châu từ xưa đến nay.”

Nhìn những giá sách đầy phè xếp thành hàng bên trong, không gian giữa các giá gần như không đủ để lách mình vào nữa, Chu Tử Tần trợn tròn mắt, lẩm bẩm, “Ta vẫn thấy… công trình này lớn quá đi mất…”

“Cảm ơn, tôi sẽ tìm thử xem.” Hoàng Tử Hà buông một câu, đoạn nhấc chân bước vào phòng.

Chu Tử Tần thấy cô đi thẳng về phía giá để hồ sơ của quan viên năm Hàm Thông thứ chín, bưng xuống một đống tư liệu về năm Đại Trung thứ nhất, lật nhanh đến phần những ngụy quan được Bàng Huân phong tước và bị triều đình xử lý sau này.

Trong phòng hơi tối, dưới ánh sáng từ ngoài song chênh chếch rọi vào, những hạt bụi dày đặc bay tản mác khắp nơi. Chu Tử Tần quay lại nhìn Hoàng Tử Hà, phấn vàng xoa trên mặt cô nhạt hẳn đi dưới ánh mặt trời, khiến làn da trắng muốt như ngọc ngời lên giữa lớp bụi bay mù mịt, hàng mi dài mà dày như đôi cánh bướm phủ lên cặp mắt tựa sương xuân.

Chu Tử Tần bỗng chốc ngây người, thầm nghĩ, chắc hẳn Dương Sùng Cổ đã tịnh thân từ khi còn rất nhỏ, bằng không làm sao có thể thuần khiết, dịu dàng uyển chuyển từ trong cốt cách đến thế kia. Bao nhiêu năm qua, gã từng gặp rất nhiều hoạn quan yểu điệu như thiếu nữ, song theo nghiên cứu của gã về xương cốt con người, thân thể Dương Sùng Cổ luông toát ra cảm giác gì đó khác lạ. Chu Tử Tần chăm chú ngắm chiếc cằm tròn đầy, cần cổ mảnh mai và đôi vai mềm mại, thầm nghĩ, nếu một ngày nào đó Dương Sùng Cổ chỉ còn bộ xương, nhất định mình sẽ lầm đó là xương phụ nữ.

Hèn chi trong kinh vẫn đồn rằng, Dương Sùng Cổ gần đây rất được Quỳ vương sủng ái, ra ngoài thì cùng xe, về phủ thì cùng phòng…

Nhưng ngay lập tức, gã vội kìm hãm tất cả liên tưởng về tiểu hoạn quan và Quỳ vương lại, lật đật bưng một chồng tư liệu về những năm Đại Trung lên lật xem.

Trong phòng bỗng chốc im phăng phắc, chỉ nghe tiếng giở sách loạt soạt. Giữa bầu không khí yên tĩnh ấy, Chu Tử Tần không kìm được lại quay sang nhìn Hoàng Tử Hà. Chỉ thấy ngón tay cô liên tục đưa sang phải, mỗi lần nhìn lướt được cả mười hàng, điểm qua tên tuổi và ghi chép về từng người, cuối cùng ngón tay cũng dừng lại ở một mục, cô xem kỹ trước sau rồi thở phào nhẹ nhõm, đẩy cuốn sách trong tay tới trước mặt gã, “Xem này.”

Chu Tử Tần chụm đầu lại xem, thì thấy bên trên viết:

Bàng Huân đặt kho bạc, phong ngụy quan. Nội khố chủ sử Trương Quân Ích, phó sử năm người, Lỗ Ngộ Hãn, Đặng Vận Hi, Lương Vi Đống, Tống Khoát, Nghê Sở Phát. Quỳ vương đều xóa bỏ, sung tất cả vàng bạc tự đúc vào kho bạc.

Hoàng Tử Hà ngẩng lên bảo gã, “Xem ra, thoi bạc này là do Bàng Huân cho đúc trong lúc định tự lập làm vương.”

Chu Tử Tần cầm cuốn sách kia đập bộp một cái làm bụi bay mù mịt, kêu ré lên vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc, “Thì ra chuyện này là do đám tàn dư của Bàng Huân gây ra!”

“Dù là dư nghiệt của Bàng Huân, thì lấy cái gì chả được, sao phải để lại thoi bạc?”

“Lẽ nào chúng để lại tiền mua mạng ư?” Chu Tử Tần xoa cằm ngẫm nghĩ, “Nhưng đường đường vương phi sao chỉ đáng giá mười lạng được?”

Hoàng Tử Hà chẳng buồn để ý đến gã, chạy đi mượn giấy bút chép lại đoạn viết kia rồi nói, “Mặc kệ thế nào, dù sao cũng là một manh mối, về bẩm vương gia trước đã!”

Chu Tử Tần theo cô bước ra khỏi bộ Lại, bấy giờ đã gần đến giờ Ngọ, gã xoa bụng than thở, “Đói quá đi mất, ta mời công công đi ăn nhé!”

Hoàng Tử Hà ngần ngừ, “Tôi còn phải về bẩm lại với vương gia cho sớm…”

“Vương gia một mình kiêm mấy chức, ngày nào cũng bận bịu, giờ này nha môn chưa nghỉ, sao có thể về phủ đợi công công được?” Chu Tử Tần nói, đoạn khăng khăng kéo tay cô đi về phía chợ Tây, không để cô phân bua gì nữa, “Đi đi đi đi, ta biết một quán ngon cực, thịt bò chủ quán đó làm rất tuyệt! Công công có biết tại sao không? Vì hắn ta thái thịt ngang thớ, nên khi nấu ra mùi vị rất ngon! Lại nói đến thịt, ta thấy giết người cũng giống như giết gà giết lợn vậy, khi xuống dao phải rất chú ý, nếu cắt ngang thớ, làm đức cơ thịt thì vết thương vạch ra sẽ nở bung như hải đường trên cành, còn nếu cắt dọc thớ thì vết thương sẽ như mây trôi nước chảy, máu chảy ra cũng sẽ chảy dọc, chứ không bắn tung tóe khắp nơi…”

“Máu có bắn ra hay không, chủ yếu phải xem có cắt vào mạch máu không.” Hoàng Tử Hà ngắt lời gã, đoạn bồi thêm, “Nếu công tử còn nói thêm một câu về mấy chuyện máu thịt ấy nữa thì tôi không ăn đâu.”

“Vậy nội tạng thì sao?”

Hoàng Tử Hà lập tức quay ngoắt người đi thẳng, Chu Tử Tần vội nắm vai cô kéo lại nài nỉ, “Được rồi, được rồi, ta xin thề, nhất định không nói nữa!”