Tấm ga trải giường xộc xệch và vỏ chăn lộn xộn, sờ lên vẫn có cảm giác nhớp nháp và ẩm ướt. Nguyễn Sương thay vỏ chăn sạch sẽ trên giường rồi chui cả người vào tấm chăn bông mát lạnh. Cái nóng mùa hè đã được hơi lạnh của máy điều hòa xua tan, dần dần sưởi ấm chân tay cô. Vỏ chăn mới thay có thể ngửi thấy hương cam rất thơm, đó là mùi nước giặt, không còn dinh dính và ẩm ướt. Sự hỗn loạn, thì thầm và triền miên không ngừng vừa rồi tựa như một giấc mơ vậy. Nguyễn Sương cuộn tròn như một đứa trẻ, bắp đùi đau nhức ê ẩm khiến cô bất giác phải hít sâu một hơi. Ánh trăng bao trùm lấy cơ thể cô, ánh sáng trắng tinh khiết tương phản rõ rệt với cơ thể tràn đầy d*c vọng dưới lớp chăn. Thân thể đã triền miên cùng anh nhưng trái tim của Nguyễn Sương vẫn luôn rõ ràng, kiên định và tỉnh táo.
Trước kia cô từng cho rằng thế giới chỉ có hai màu đen trắng, thích một người chỉ có hai kết cục, ở bên người ấy hoặc chia tay. Tuy nhiên sau nhiều năm gặp lại tâm trạng của cô đã thay đổi rất nhiều và cô chợt nhận ra rằng mối quan hệ mập mờ giữa người với người có lẽ cũng chỉ là trạng thái hết sức bình thường.
Cô phải thừa nhận rằng dù có thề thốt hay lạnh nhạt đến thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng có ích gì. Có lẽ mối quan hệ tốt nhất giữa họ là trở thành tình nhân không đủ tư cách yêu đương của nhau.
–
Cô luôn đối xử với tình cảm bằng thái độ nhẹ nhàng, thỉnh thoảng cũng cảm thấy mình hơi quá lạnh lùng. Ví dụ như khi thấy một tin nhắn nói chuyện phiếm của bạn bè đột nhiên xuất hiện trong ô chat.
Họ không xóa WeChat và cũng không chặn nhau trong vòng bạn bè của mình.
Nhưng trong ba năm qua, bọn họ dường như đã biến mất khỏi vòng bạn bè của nhau mà không hề có bất kỳ sự xáo trộn nào. Ai đó đã ba năm không gửi tin nhắn giờ lại đột nhiên gửi tới.
Trần Cương Sách: [Tôi đi làm.]
Trần Cương Sách: [Buổi tối sẽ về nhà với em.]
Nguyễn Sương vẫn bình tĩnh trả lời: [Đó là nhà của tôi, không phải của anh.]
Trần Cương Sách: [Được, tôi tới nhà em, ở cùng em.]
Nguyễn Sương bất giác nở nụ cười nhưng trong nụ cười đó cũng không chứa bất kỳ cảm xúc gì.
Cô nói: [Không cần.]
Sau khi gửi đi, cô cài tin nhắn của anh ở chế độ không làm phiền rồi bỏ qua.
Còn vài ngày nữa là đến Tết Đoan Ngọ, Nguyễn Sương cho nhân viên nghỉ một tuần nên buổi họp định kỳ cuối tháng được đổi thành hai giờ chiều nay. Vào buổi họp định kỳ này, tất cả các nhân viên đều phải quay lại công ty để tham dự.
Trần Bạc Văn đến sớm hơn nửa tiếng, phòng làm việc của của anh ta ở ngay cạnh văn phòng của Nguyễn Sương. Lúc đi ngang qua anh ta chợt dừng chân rồi rẽ vào. Anh ta lịch sự gõ cửa, sau khi được sự cho phép của Nguyễn Sương thì mới tiến vào.
“Chị ăn cơm chưa?” Anh ngồi xuống đối diện cô và hỏi.
Nguyễn Sương đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, bấm chuột tách tách và lơ đãng trả lời: “Ăn rồi, còn cậu thì sao?”
Trần Bạc Văn bắt chéo chân, mở ứng dụng gọi đồ ăn trên điện thoại: “Vẫn chưa, vừa lúc muốn gọi đồ ăn giao đến.”
Nguyễn Sương mở ngăn kéo bên tay trái đưa cho anh ta một túi bánh mì nướng.
Trần Bạc Văn từ chối: “Lúc nhập đoàn phim ngày nào tôi cũng ăn bánh mì nướng và salad. Ăn nhiều đến mức giờ chỉ nhìn đã thấy buồn nôn luôn rồi.”
Nghe vậy, Nguyễn Sương mỉm cười: “Cậu gọi gì thế?”
Trần Bạc Văn nói: “Bún ốc.”
Nguyễn Sương cau mày: “Nhớ đến chỗ lối thoát hiểm mà ăn, món đó nặng mùi.”
Trần Bạc Văn nghe vậy thì tỏ ra vô cùng vui vẻ: “Cũng vì nó nặng mùi nên tôi không ăn ở nhà, cố tình đến cơ quan mới ăn.”
Mọi người trong vòng đều gọi anh một tiếng là “Thầy Trần”, bề ngoài Trần Bạc Văn cũng có vẻ lạnh lùng và xa cách. Chỉ có Nguyễn Sương mới biết Trần Bạc Văn thực sự trẻ con đến mức nào.
“Lát nữa cậu có thể cầm theo một chiếc ghế nhỏ đến lối thoát hiểm ngồi ăn. Nhớ là ăn sau khi họp nhé, tôi không muốn ngửi thấy mùi bún ốc nặng mùi của cậu khi chúng ta đang bàn chuyện tương lai.”
“Tôi biết rồi, tôi không muốn họp với mọi người trong tình trạng cả người ám mùi bún ốc.” Trần Bạc Văn nói: “Tôi cũng không muốn tự hủy hoại hình ảnh cao lãnh của mình trong mắt mọi người.”
Nguyễn Sương cong môi, từ chối đưa ra ý kiến.
Trần Bạc Văn cúi xuống cầm chai nước khoáng chưa mở trên bàn lên. Anh ta tiến lại gần cô và nhận thấy hôm nay cô có gì đó khác thường. Cái nóng mùa hè như thiêu đốt, cô mặc áo ngắn tay, tóc xõa mượt mà che đi cần cổ trắng nõn lốm đốm những dấu hôn ửng hồng. Im lặng một lúc, Nguyễn Sương mới phát giác ra có gì đó không ổn. Cô ngước mắt lên thấy Trần Bạc Văn đang nhìn cô với ánh mắt nửa cười cợt, nửa có chút ác ý.
Nguyễn Sương không được tự nhiên mà hỏi: “Ánh mắt cậu thế kia là có ý gì?”
Cô hỏi một đằng Trần Bạc Văn trả lời một nẻo: “Chị đang yêu à?”
Nguyễn Sương: “Không có.”
Trần Bạc Văn cười mỉm, chỉ chỉ vào cổ cô và trêu chọc: “Tối qua khá kịch liệt đấy nhỉ.”
Nguyễn Sương bình tĩnh nói: “Con muỗi đó rất hung dữ.”
Lời này còn chẳng lừa được một thiếu niên ngây thơ không có kinh nghiệm chứ đừng nói là thoát được khỏi tầm mắt tinh tường của Trần Bạc Văn.
Trần Bạc Văn chậc chậc hai tiếng: “Sợ gì chứ? Yêu thì cứ yêu thôi, có cần thiết phải giấu diếm tôi không? Chúng ta quen biết nhau đã nhiều năm, tôi luôn nghĩ chúng ta dù sao cũng là bạn bè.”
“Thật sự không phải yêu đương.” Nguyễn Sương căn bản không hề muốn giấu anh ta, “Là Trần Cương Sách.”
Nghe đến cái tên này, thân hình lười biếng của Trần Bạc Văn bỗng nhiên ngồi thẳng dậy. Anh ta cau mày hỏi cô: “Hai người đã nối lại tình xưa?”
So với Trần Bạc Văn đang ngồi nghiêm chỉnh, phản ứng của Nguyễn Sương lại thản nhiên cười nhạt: “Cậu có biết điều kiện tiên quyết để hàn gắn lại một mối quan hệ cũ là gì không? Chính là giải quyết mâu thuẫn đã khiến hai người chia tay cũng là trở ngại cản trở hai người tiến về phía trước. Nếu có thể đẩy nó sang một bên, hai người có thể yêu nhau bình yên.”
“Nhưng điều tôi và Trần Cương Sách gặp phải không phải là xung đột mà là một vấn đề thực tế – giữa tôi và anh ấy có một khoảng cách giai cấp không thể vượt qua được.”
Trước đây mỗi khi Nguyễn Sương xem phim truyền hình thì luôn nhìn thấy một cảnh tượng quen thuộc: mẹ của nam chính ném tấm séc vào mặt nữ chính và yêu cầu cô rời xa con trai mình. Cô nghĩ mãi mà vẫn không thể hiểu được, tại sao người có tiền lại có thể hung hăng vênh váo như vậy?
Mãi đến khi bước chân vào xã hội, cô mới phát hiện ra rằng tiền quả thực là một thứ tốt. Người bình thường làm việc chăm chỉ cả đời cũng chỉ để mong có một cuộc sống tốt đẹp với cơm ăn áo mặc đầy đủ rồi mua được một chiếc ô tô và một ngôi nhà. Nhưng đối với người giàu có, những chiếc xe sang trị giá hàng triệu đô chỉ như món đồ chơi mới mẻ, khi sự mới mẻ đó qua đi thì nó lại nằm trong gara bám bụi.
Có lẽ cô cố gắng nỗ lực cả đời này cũng chỉ có thể chạm được đến vạch xuất phát của Trần Cương Sách mà thôi.
Nguyễn Sương quay đầu lại mỉm cười với Trần Bạc Văn, giọng điệu bình tĩnh: “Tôi chưa bao giờ ôm mộng gả vào hào môn.”
Sắc mặt Trần Bạc Văn hơi nhíu lại, anh và Nguyễn Sương đều yêu cùng một dạng người – là dạng người khác thế giới của họ. Vì thế anh ta cũng không có cách nào động viên cô một cách chân thành và nhiệt tình kiểu “tình yêu có thể chiến thắng được tất cả.”
Sự thật là tình yêu chẳng thể chiến thắng được điều gì cả, tình yêu là thứ tình cảm bất lực nhất.
Trần Bạc Văn hít một hơi thật sâu rồi thở dài: “Nếu có thể, hi vọng lần sau người mà chị thích sẽ là một người phù hợp.”
Nguyễn Sương thản nhiên nhún vai, liếc mắt nhìn đồng hồ: “Nói chuyện xong rồi, chúng ta đi họp thôi.”
Trần Bạc Văn rất ngưỡng mộ cô vì khả năng thay đổi cảm xúc dễ dàng, lý trí của cô luôn luôn chiếm ưu thế và sẽ không để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến công việc.
Anh ta vươn vai một cái, cảm khái nói: “Chị đẹp Sương Sương, chị là một người phụ nữ mạnh mẽ trong thời đại mới.”
Nguyễn Sương bề ngoài mỉm cười nhưng trong không cười mà nói: “Đừng tỏ ra ngưỡng mộ, so ra thì cậu mạnh mẽ hơn tôi nhiều. Trong ba tháng tới, tôi sẽ sắp xếp cho cậu hai bộ phim truyền hình ngắn.”
Trần Bạc Văn không cười được nữa, anh ta nhếch môi: “Đây không phải là mạnh mẽ, mà là nghiền ép nhân viên.”
Nguyễn Sương cười xòa.
Họ vừa cười nói vừa đi vào phòng họp, đợi một lúc thì mọi người đã đến đông đủ, cuộc họp chính thức bắt đầu. Cuộc họp định kỳ kéo dài nhưng bầu không khí rất hài hòa, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười. Bất giác, kim đồng hồ chỉ đến số “bốn”, cuộc họp kết thúc.
Nguyễn Sương dùng ánh mắt ra hiệu cho mọi người: “Đúng lúc mọi người đều ở đây, hay là lát nữa tan làm chúng ta cùng đi ăn một bữa nhé?”
Mọi người nhận được tin tức này liền trêu chọc, muốn đòi sếp lớn là Trần Bạc Văn – người không hay ra mặt mời mọi người.
Trần Bạc Văn gật đầu đồng ý.
Lúc quay sang nhìn Nguyễn Sương, gương mặt không chút ý cười, anh nghiến răng: “Tối qua nhờ chị giúp tôi đến tiệc đóng máy, hôm nay liền báo thù đúng không?”
Nguyễn Sương cười, nhưng vẫn cho cậu ta chút mặt mũi, “Sếp thật tốt, thật hào phóng.”
Không thể công kích người thân thiện được, Trần Bạc Văn đành phải nhịn lại, quyết định cầm bún ốc vào phòng làm việc của Nguyễn Sương ăn.
Thấy anh xách túi đồ ăn vào, mang theo mùi hương vừa thối vừa thơm.
Nguyễn Sương: “Cậu muốn ăn trong phòng làm việc của tôi sao?”
Trần Bạc Văn: “Tối nay tôi phải chi một khoản lớn, ăn bún ốc ở đây để báo thù chị, không được sao?”
Nguyễn Sương cười: “Sao cậu ấu trĩ vậy.”
Trần Bạc Văn nhắm mắt làm ngơ, mở hộp bún ốc ra.
Có lẽ bị mùi bún ốc k1ch thích nên cô cũng cảm thấy đói, sau đó xuống lầu mua oden. Thang máy dừng ở tầng 6 một hồi rất lâu, có lẽ họ đang chuyển đồ.
Nguyễn Sương xoay người đi vào thang máy. Cửa hàng tiện lợi ở cửa sau, Nguyễn Sương đi qua đó, đồng thời cửa trước được làm bằng thuỷ tinh cũng chậm rãi mở ra. Trần Cương Sách quen đường thuộc lối đi đến thang máy, nhấn tầng số 10.
Thang máy còn chưa đóng lại, phía trước đã truyền đến một giọng nói gấp gáp: “Đợi đã…”
Trần Cương Sách nhấn nút giữ mở cửa. Người bước vào là nhân viên giao hàng, trên tay cậu ấy có cầm một bó hồng. Thấy nút số 10 đã sáng đèn, nhân viên cũng không nhấn nữa.
Đến tầng 10, họ lần lượt bước ra khỏi thang máy. Trần Cương Sách bất ngờ phát hiện, nhân viên giao hàng kia giao hoa đến công ty của Nguyễn Sương. Vì đang vội nên cậu nhân viên ấy vào trước anh.
Sau đó anh nghe thấy cậu ấy nói với tiếp tân: “Chào cô, xin hỏi cô Nguyễn Sương có ở bên trong không? Đây là hoa của cô ấy, phiền ký nhận giúp tôi.”
Vẻ mặt của tiếp tân giống như đã quá quen với điều này, cô ấy nói bằng giọng phàn nàn, “Sao lại tặng chị Sương hoa nữa vậy? Sáng nay vừa nhận được cũng đã ném rồi, chiều lại đưa đến.”
Mặc dù nói vậy nhưng cô ấy vẫn ký nhận giúp.
Sau khi nhân viên giao hàng rời đi, tiếp tân gọi qua đường dây nội bộ: “Sunny, lại có hoa của chị Nguyễn Sương nữa này.”
Không lâu sau Trần Tụng Nghi liền đi ra, sau khi thấy bó hồng lớn, thở dài một tiếng: “Trước kia chưa mở phòng làm việc mấy người đó không biết tìm chị Sương ở đâu, đều đến tận nơi chặn lại tặng hoa. Bây giờ thì tốt rồi, có phòng làm việc, bọn họ đi nghe ngóng khắp nơi xem chị ấy có ở văn phòng không để giao hoa đến đây luôn.”
Trần Tụng Nghi đau đầu không thôi, ánh mắt tuỳ ý liếc ra bên ngoài, hình như phát hiện ra cái gì đó kinh khủng lắm, đột nhiên khựng lại. Cô khó mà tin được ngẩng đầu, nhìn về phía cửa công ty.
Áo vest giày da, sơ mi không thắt cà vạt nhưng lại toát ra được vẻ cao quý từ người đàn ông. Ngoài Trần Cương Sách ra thì còn có ai được? Tiếng gọi ‘anh’ đã đến bên cuống họng nhưng lại thấy Nguyễn Sương ở phía sau xách túi oden, cô đành nhịn lại.
Sau khi Nguyễn Sương nhận ra Trần Cương Sách, cô đi về phía trước vài bước, nghe thấy tiếng giày cao gót anh cũng quay đầu lại. Bốn mắt nhìn nhau, trong đôi mắt cô không chút gợn sóng, lạnh lùng nhìn bóng người ấy, khoá môi hơi cong lên, cười lạnh. Anh nhấc bước đi vào cùng Nguyễn Sương.
Đi được nửa đường thì bị tiếp tân gọi lại: “Chào anh, xin hỏi anh đến tìm ai vậy?”
Trần Cương Sách liếc qua, nụ cười trên mặt rất phong lưu: “Tôi đến tìm sếp của các cô.”
“Vị sếp nào ạ?”
“Người vừa bước vào.” Trần Cương Sách dựa vào cửa công ty, liên tiếng gọi ‘Miên Miên’, đến mức khiến người ta nổi da gà, “Nguyễn Sương….”
“Sương Sương à…”
“Miên Miên….”
“Em cứ vứt tôi ở đây vậy sao?”
“Hay là tôi ở đây đợi em tan làm nhé?”
Hình ảnh này khá giống với bộ phim ngắn công ty họ quay, nam chính khổ sở níu kéo nữ chính. Mấy người ngồi ở vị trí làm việc cũng bị thu hút, lần lượt nhìn qua.
Mặc dù từ nhỏ đến lớn Trần Tụng Nghi đã quen với bộ dạng vô lại của Trần Cương Sách, nhưng vẫn không khỏi đờ người, lặng lẽ lùi về phía sau vài bước, may là xung quanh không ai biết quan hệ giữa hai người.
Người cảm thấy mất mặt không chỉ có Trần Tụng Nghi, mà còn cả Nguyễn Sương. Cô không quản lý biểu cảm gương mặt được nữa, không thể coi như không thấy gì, chỉ đành xoay người đi đến quầy tiếp tân, nhướng mắt lên, lạnh lùng nói với anh một câu: “Đi vào với tôi.”
Nguyễn Sương dẫn anh vào phòng nghỉ.
Trần Cương Sách giống như quay lại địa bàn của mình, cả người thả lỏng nằm lên ghế mát-xa, tư thế lười biếng. Áo khoác tây trang không biết bị cởi ra từ lúc nào, chiếc sơ mi thẳng thớm bên trong, giữa hai hàng cúc mờ mờ hiện lên cơ bắp bên trong. Khi ở riêng anh đều rất phóng túng bê tha, bây giờ cũng vậy, ánh nhìn với nụ cười giống như đang v3 vãn thả thính, chỉ khi nhìn thấy túi oden trên tay cô, nụ cười ấy mới hơi nhạt đi, “Đừng nói với tôi thứ trên tay em là bữa tối của em đấy nhé.”
Nguyễn Sương ừm một tiếng, ở trước mặt anh bắt đầu ăn từng miếng chả viên.
Ánh mắt Trần Cương Sách nhìn cô giống như người lớn trong nhà nhìn đứa trẻ bướng bỉnh, “Ngày ba bữa phải ăn đúng giờ và đủ chất.”
Nguyễn Sương cảm thấy anh rất giống dáng vẻ của người lớn trong nhà, không nhịn được mà nói: “Mẹ tôi cũng nói vậy, có phải ai đến độ tuổi này cũng thích quan tâm đ ến vấn đề ăn uống của người khác hay không?”
Dù là trước kia hay bây giờ, vô vẫn rất thích trêu chọc tuổi tác của anh. Trước kia Trần Cương Sách chưa từng để tâm bởi bốn năm trước anh mới hai mươi lắm, bây giờ anh đã hai mươi chín rồi, tính theo tuổi mụ thì cũng đã ba mươi. Tuổi đầu ba so với đầu hai thì quả thực đã không còn trẻ nữa.
Anh ngẩng đầu, khoé miệng mang theo ý cười nhưng ánh mắt lại thật đau lòng: “Sau khi rời khỏi anh, em chăm sóc bản thân mình như vậy à?”
Nghe anh nói, Nguyễn Sương dần đặt bút gỗ trên tay xuống. Đau lòng và bất lực. Tối qua quá mức hoang đường, đến mãi khuya cô mới ngủ. Sáng nay cô bị báo thức làm tỉnh giấc, sau khi dậy liền thay quần áo đến công ty, phớt lờ đồ ăn sáng trên bàn, Trung Âu đều có. Cách bày biện tinh tế, đồ ăn thanh đạm khiến người ta không khỏi muốn ăn, không phải Nguyễn Sương không biết các món này đều là do sáng nay Trần Cương Sách tự mình xuống bếp làm, nhưng cô vẫn cố lạnh lùng mà phớt lờ. Cô trêu anh lớn tuổi nhưng cũng biết rằng bản thân không còn nhỏ nữa. Sự già đi này không phải chỉ ngoại hình, mà trong ánh mắt đã vơi đi sự cuồng nhiệt của tuổi trẻ.
Cô rũ mi xuống, cả người như không còn chút sức lực nào, bực tức hỏi anh: “Rốt cuộc anh muốn làm gì, Trần Cương Sách?”
“Không muốn làm gì cả.” Trần Cương Sách kéo tay cô qua khẽ vuốt v e, vào thẳng vấn đề: “Muốn theo đuổi lại em, được không?”
Nguyễn Sương cúi đầu nhìn anh, giọng cô nhàn nhạt đáp: “Không được.”