Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 417: Quả nhiên là bẫy



Trần Hiếu Nho cảm thấy mình đúng là thiên tài. Lần đầu tiên tới đại doanh phản quân đã lừa được hơn ba nghìn phản quân chịu chết. Lần thứ hai tới đại doanh phản quân, có khả năng lừa được mấy vạn. Lúc ở ngoài cửa Liên Vân trại, y đâm một dao giết chết Thôi Ngưu Nhi, sau đó trở lại đội ngũ phản quân, lừa Phó tướng phản quân xuất quân xông lên. Sau khi làm xong, y liền trốn vào đám người phản quân, giống như một giọt nước mưa hòa vào sông lớn, không thấy tung tích nữa.

Rời khỏi đội ngũ, y tìm một con ngựa rồi lao nhanh về hướng đại doanh phản quân.

Phóng ngựa chạy chưa tới nửa canh giờ thì đại doanh phản quân đã xuất hiện trong tầm mắt. Từ xa, lính gác canh giữ trên tường đã phóng tên cảnh cáo. Trần Hiếu Nho nhảy xuống chiến mã, thở hổn hển đi tới cửa, hô lên:

- Nhanh bẩm báo Đại tướng quân, Liên Vân trại căn bản chính là một âm mưu. Chí ít có một vạn tinh nhuệ Tả Tiền Vệ đang mai phục ở đó. Binh mã của chúng ta sắp không chống đỡ nổi rồi.

Nghe thấy câu này, vệ binh ở trên tường gỗ hơi sửng sốt, lập tức mở cửa trại cho Trần Hiếu Nho đi vào. Lần trước Trần Hiếu Nho được gặp một vị tướng quân Tam Phẩm, sau đó người nọ đi tìm Ân Phá Sơn báo cáo. Lần này, Trần Hiếu Nho được dẫn trực tiếp tới gặp Ân Phá Sơn.

- Đại tướng quân!

Trần Hiếu Nho quỳ xuống, vẻ mặt lo lắng nói:

- Binh mã của Thôi tướng quân mới tới chân núi núi Phục Ngưu đã bị binh mã của Tả Tiền Vệ bao vậy. Tỵ chức phụng mệnh trở về cứu viện. Mong Đại tướng quân nhanh chóng phái viện binh! Nếu trì hoãn chỉ sợ Thôi tướng quân không chống đỡ nổi…

Y diễn rất đạt, làm bộ như thở không ra hơi.

- Ngươi nói chi tiết xem!

Ân Phá Sơn âm trầm nói.

- Thôi tướng quân mang theo thuộc hạ và các huynh đệ đã tới chân núi, sau đó phái thám báo đi lên xem xét. Thám báo trở về nói, trên Liên Vân trại không có nhiều quân coi giữ cho lắm. Bọn họ mặc trang phục giống như chúng ta, cờ cũng chưa đổi. Thôi tướng quân liền nghĩ ra biện pháp, bảo Phó tướng cùng mọi người ở dưới chân núi mai phục. Còn ngài ấy thì dẫn theo một trăm người tính toán lừa dối để mở cửa trại. Mở được thì sẽ phát tín hiệu cho đại đội binh mã ở dưới.

- Nhưng kế hoạch của Thôi tướng quân bị kẻ địch phát hiện, đôi bên đã chiến đấu ở trước cửa trại. Thôi tướng quân sai người phát tín hiệu, bọn thuộc hạ liền vội vàng xông lên giúp đỡ. Mới đi được nửa đường, thì hai bên rừng cây bỗng lao ra vô số binh mã của Tả Tiền Vệ. Bọn thuộc hạ không thể ngăn được. Thôi tướng quân đành phải dẫn người lùi trở về chân núi. Lúc tỵ chức xông ra ngoài, thì người của chúng ta…đã tổn thất gần một nửa rồi.

- La Diệu đúng là một tên vô sỉ!

Một tướng quân phản quân mắng to:

- Không ngờ lại dựng cái bẫy lừa chúng ta vào. Nếu y muốn gây chiến, chẳng lẽ chúng ta phải sợ y?

Ân Phá Sơn nhíu mày, khoát tay hỏi:

- Ngươi nói trong rừng có mai phục đều là binh mã Tả Tiền Vệ? Làm sao ngươi nhận ra được?

- Bọn họ mặc trang phục của quân Tùy, đều là đồ mới.

Ân Phá Sơn ừ một tiếng, trầm tư một lát rồi lại hỏi:

- Có nhìn thấy cờ của ai không?

- Không có cờ hiệu!

Thuộc hạ nói:

- Quân địch giấu trong rừng, Liên Vân trại bắn pháo hoa thì phục binh mới giết ra. Không nhìn thấy cờ hiệu nào. Có lẽ..có lẽ là do tỵ chức không trông thấy.

Ân Phá Sơn khoát tay nói:

- Ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ có tính toán.

- Tỵ chức muốn quay lại!

Trần Hiếu Nho ngẩng đầu lớn tiếng nói:

- Các huynh đệ của tỵ chức đều đã chết hết, chỉ còn mình tỵ chức, tỵ chức cũng không còn mặt mũi nào để sống. Mong Đại tướng quân cho tỵ chức trở về. Nếu chết trận thì cũng được đoàn tụ với các huynh đệ. Nếu không chết, thì giết được bao nhiêu kẻ địch thì giết!

- Thật là một người có đảm phách.

Ân Phá Sơn trầm tư một lúc, nói:

- Ngươi ra ngoài chờ đi. Ta sẽ phái binh mã tới tiếp ứng Thôi Ngưu Nhi.

Trần Hiếu Nho khom người lui ra ngoài, kỳ thực trong lòng không bình tĩnh lắm. Tuy nhiên may mà y làm bộ như có chút thất kinh, cho nên không dễ dàng nhìn ra sơ hở trên mặt của y.

- Đại tướng quân, chúng ta không thể chịu thiệt như vậy được.

Một tướng quân phản quân cả giận nói:

- Binh mã Tả Tiền Vệ qua sông, chúng ta đã nhịn rồi. Lần này lập bẫy khiến người của chúng ta nhảy vào trong đó, chẳng lẽ vẫn phải nhẫn nhịn sao?

Ân Phá Sơn lắc đầu:

- La Diệu dụng binh sẽ không có tầm mắt nhỏ hẹp như vậy. Mặc dù y tính toán động thủ, thì cũng sẽ không đánh mấy trận lẻ tẻ như thế. Lừa giết ba nghìn binh lính của chúng ta, căn bản không có ý nghĩa gì với y. Tên đó làm việc gì cũng trực tiếp, sao có thể thiết kế một cái bẫy nhỏ như vậy?

- Ý của tướng quân là?

Ân Phá Sơn suy nghĩ một lát rồi nói:

- Cho dù đó là một cái bẫy, chắc cũng không chỉ để lừa ba nghìn binh mã của Thôi Ngưu Nhi. La Diệu dùng binh âm tàn, ta đang nghĩ…đây là một liên hoàn kế.

Y quét mắt nhìn một cái:

- Trước phái người chiếm Liên Vân trại, dẫn dắt viện binh của chúng ta tới cứu. Đầu tiên tạo cho chúng ta có ảo giác rằng y chỉ có vài trăm người ở Liên Vân trại, sau đó đột nhiên vạn người giết ra, bao vây binh mã của Thôi Ngưu Nhi lại. Nếu chúng ta lại phái binh đi cứu viện…không chừng còn có cái bẫy lớn hơn ở Liên Vân trại. Liên Vân trại là mồi, binh mã của Thôi Ngưu Nhi cũng là mồi.

- Ý của Đại tướng quân là, mục đích của La Diệu là khiến chúng ta phái viện binh tới?

- Đúng vậy.

Ân Phá Sơn trầm mặc một lúc, rồi nói:

- Với những điều ta biết về La Diệu, thì y sẽ không lập ra một cái bẫy nhỏ như vậy. Cho nên, mục tiêu lần này của y chính là khiến chúng ta phái viện binh tới. Ít nhất phải tiêu diệt được mấy vạn người của chúng ta, thì mới phù hợp với tính cách của La Diệu.

- Vậy giờ chúng ta nên làm gì?

- Thổi sừng trâu, hạ lệnh toàn quân tập kết!

Ân Phá Sơn đứng dậy, thanh âm chậm rãi nhưng đầy khí phách:

- Ta rất muốn nhìn xem, cái bẫy của tên La man kia, liệu có lừa được hai mươi mấy vạn đại quân của ta không.

Đám tướng quân của phản quân biến sắc, lập tức chắp tay nói:

- Tuân mệnh!

Trần Hiếu Nho chờ ở bên ngoài lều lớn, trong lòng thấp thỏm. Trong đại doanh này có hơn hai mươi vạn binh mã. Nếu chẳng may bị phát hiện thì muốn chạy cũng chẳng chạy được. Tới lúc đó chỉ cần một trận mưa tên thôi là y sẽ biến thành con nhím, chết không thể thảm hơn. Nhưng trong lòng y lại không nhịn được suy nghĩ. Nếu lần này mình không bị phát hiện, thì sẽ lừa được bao nhiêu phản quân.

Đánh chết y cũng không ngờ rằng, lần này phản quân tung toàn bộ lực lượng!





Hai mươi mấy vạn đại quân tập kết không phải là chuyện một sớm một hồi. Cho nên Ân Phá Sơn lệnh cho đại tướng đắc lực Lý Hải dẫn theo ba vạn tinh binh đi tới núi Phục Ngưu trước. Còn y thì mang theo đại đội binh mã rời khỏi đại doanh, như phô thiên cái địa xông tới Liên Vân trại. Để lại mấy vạn binh mã để bảo vệ doanh trại, còn lại hai mươi vạn đại quân đều xuất động, khung cảnh cực kỳ hoành tráng.

Đại đội binh mã của Ân Phá Sơn đi cũng không vội. Dù sao y cũng chỉ đoán mà thôi, còn chưa dám chắc chắn. Nếu chẳng may trên núi Phục Ngưu không có cạm bẫy gì lớn, vậy thì hành động này của y sẽ bị La Diệu châm chọc. Tới nửa đường, y bỗng nghĩ tới một khả năng, lập tức lệnh cho tám vạn binh mã hậu đội lập tức quay về đại doanh.

Y lo lắng trúng kế điệu hổ ly sơn của La Diệu. Nếu chẳng may tất cả đại quân đều tới núi Phục Ngưu, khiến đại doanh hư không rồi La Diệu thừa dịp chiếm lấy, thì rất có khả năng mình sẽ gặp phải cục diện hai mặt thụ địch. Binh lực Tả Tiền Vệ hơn y nhiều, hơn nữa La Diệu dụng binh rất khó đoán. Nên vừa nghĩ tới đây, Ân Phá Sơn lập tức chia ra một đội quay về doanh.

May mà núi Phục Ngưu cách đại doanh không xa lắm. Nếu chẳng may xảy ra chuyện, tám vạn đại quân vẫn có thể chống đỡ được tới khi mình rút quân về.

Dọc theo đường đi, Ân Phá Sơn không ngừng suy nghĩ. Thỉnh thoảng nghĩ tới vì sao La Diệu đột nhiên khai chiến? Là vì triều đình Đại Tùy phái người đốc thúc, hay là vì ngay từ lúc đầu La Diệu đã muốn đánh với mình một trận, viết thư gửi tới chỉ là che mắt mà thôi? Trong đầu của y rất loạn, mọi khả năng đều luẩn quẩn trong đầu. Càng suy nghĩ, càng cảm thấy việc hôm nay thật kỳ quái.

Một Liên Vân trại chỉ có ba trăm binh lính đóng ở đó, sao lại kéo tới một trận đại chiến mấy chục vạn binh mã?

Nếu mình đoán sai, vậy thì mục đích của La Diệu rốt cuộc là gì?

Từ đầu tới cuối y chưa từng nghĩ đến, tất cả chẳng liên quan gì tới La Diệu. Mà y tự mình dẫn đại quân đi tới núi Phục Ngưu cũng nằm ngoài dự liệu của Phương Giải. Phương Giải vốn tưởng rằng lần này Ân Phá Sơn sẽ phái đại tướng đắc lực suất mấy vạn quân tới. Ai ngờ lại là hơn mười vạn đại quân giết tới.

Lúc đại quân của Ân Phá Sơn còn cách núi Phục Ngưu hơn mười dặm, thì bỗng có thám báo trở về nói:

- Đại tướng quân, binh mã của Lý tướng quân đã dừng lại, nói là nhìn thấy kỵ binh của Tả Tiền Vệ xuất hiện. Mới bày trận chuẩn bị nghênh địch, thì kỵ binh của địch nhân lại lui trở về rồi! Lý tướng quân lo ngại Tả Tiền Vệ có âm mưu, cho nên phái người trở về xin chỉ thị.

- Bao nhiêu kỵ binh?

- Không rõ ràng cho lắm. Người của Lý tướng quân nói rằng ít nhất cũng phải có 2 tới 3 nghìn người.

- Nhiều kỵ binh như vậy…không đánh mà lui…

Một tướng quân phản quân cau mày nói:

- Đại tướng quân, có phải là kế dụ địch của Tả Tiền Vệ không?

- Dựa theo quy củ của Tả Tiền Vệ, thì một quân có một vạn chiến binh, 2 tới 3 nghìn kỵ binh…Trừ khi là thân binh của La Diệu. Nghe nói dưới trướng của La Diệu có một đội khinh kỵ binh trên vạn người, còn có một đội trọng kỵ binh.

- Chẳng lẽ La Diệu đã qua sông rồi?

Tướng quân dưới trướng Ân Phá Sơn trầm tư một lúc rồi nói:

- Không thể nào. Người của chúng ta ngày nào cũng theo dõi sát sao, đâu thấy đại đội binh mã nào qua sông đâu.

- Đúng rồi!

Hai mắt Ân Phá Sơn sáng ngời:

- La Diệu chưa từng qua sông. Nhưng tướng lĩnh quân địch ở trên núi Phục Ngưu phát hiện chúng ta kéo đại quân tới, cho nên mới tập hợp tất cả kỵ binh lại, ra vẻ nghi binh, chính là để cho ta tưởng rằng trên núi Phục Ngưu có rất nhiều binh mã. Kỳ thực là do y sợ, cho nên mới lệnh cho kỵ binh lộ mặt rồi lập tức rút lui. Nếu ta kinh nghi bất định, tất nhiên sẽ hạ lệnh dừng quân đội lại. Mà quân địch trên núi Phục Ngưu sẽ lợi dụng cơ hội này mà bỏ chạy. Tướng lĩnh quân địch thật không ngờ rằng, ta lại dẫn theo đại quân tới!

- Lệnh cho Lý Hải tăng tốc về phía trước!

Ân Phá Sơn phất tay nói

- Tả Tiền Vệ nuốt của ta hơn ba nghìn binh mã, hôm nay ta liền nuốt đội quân trên núi Phục Ngưu của La Diệu!

Theo tiếng hiệu lệnh của y, phản quân lập tức tăng tốc về phía trước.

- Báo!

Một kỵ binh rất nhanh trở về, chắp tay nói với Ân Phá Sơn:

- Đại tướng quân, quân địch đã bày trận ở dưới chân núi Phục Ngưu, số lượng chưa tới vạn người. Bọn chúng dùng binh lính của chúng ta làm con tin, đều đặt ở phía trước trận!

- Biết ngay là phô trương thanh thế mà!

Ân Phá Sơn cười:

- Nếu thực sự có đại đội binh mã, thì cần gì phải để người của chúng ta đứng trước trận hình? Tên tướng lĩnh quân địch kia mặc dù có chút thông minh, nhưng kế hoạch đã bại lộ rồi. Truyền lệnh, đại quân tấn công!

Dưới núi Phục Ngưu, Phương Giải nhìn đội ngũ dài liên miên bất tận, không nhịn được hít một hơi khí lạnh. Lần này chơi đùa có chút lớn, không ngờ phản quân lại kéo theo nhiều binh mã như vậy.

- Đại Khuyển đã trở lại chưa?

Hắn quay đầu hỏi, thanh âm có chút gấp gáp.

- Vẫn chưa!

Xuân Cô trả lời, lần đầu tiên nàng nhìn thấy Phương Giải lo lắng như vậy.

Đúng lúc này, phản quân bên kia vang lên tiếng kèn báo hiệu.

Phương Giải biến sắc, hít sâu vào một hơi. Hắn vừa định hạ lệnh triệt binh, thì đã thấy một con chiến mã chạy tới từ phía xa xa.

- Ta về rồi đây!

Từ xa Đại Khuyển đã kêu lên. Phương Giải nghe thấy tiếng của y, tim liền đập thình thịch.

- Thế nào rồi?

Đợi Đại Khuyển tới gần, Phương Giải liền hỏi.

Đại Khuyển lau mồ hôi trên trán, nhếch môi cười:

- Xong rồi!

Phương Giải chạy tới chỗ cao cao, dùng Thiên Lý Nhãn nhìn về hướng xa xa. Chỉ thấy đại doanh của Tả Tiền Vệ ở bờ bắc bụi tung mù mịt. Hắn không nhịn được cười ha hả, cười cực kỳ đắc ý.

Trong phản quân, có thám báo phi ngựa bẩm báo với Ân Phá Sơn, đại doanh Tả Tiền Vệ bên bờ bắc đã đánh tới. Ân Phá Sơn biến sắc, trong lòng liền trầm xuống:

- Quả nhiên là bẫy!
— QUẢNG CÁO —