Ba người bĩ bõm trong nước biển, ngỡ ngàng nhìn tòa hắc tháp đêm qua. Do thời gian không ủng hộ, choáng ngợp hay cảm khái gì cũng bị vứt ra sau, Vấn Tử Mẫn thốt lên một câu ngắn gọn như vậy rồi nhanh chóng bơi tới.
Tòa hắc tháp này không còn là ảo ảnh, đây là chân thật.
Nhìn tầng tháp đầu tiên toàn bộ là linh thạch, tròng mắt của Yên Hưu Lộc không khép được vào, trợn lòi lên như một con lợn sắp bị giết mổ, không biết có phải nước biển quá mặn không mà nó còn đỏ lửng cả lên.
“Đây là Linh Thạch, toàn bộ tầng một toàn tháp này làm bằng linh thạch?” Yên Hưu Lộc thầm gọi “mẹ ơi” trong lòng một tiếng.
“Thất thố cái gì, nước biển mà ngươi đang ngâm còn là linh dịch đấy, do tòa Minh Đang này nhiều năm đồng hóa.” Vấn Tử Mẫn lại thúc giục: “Vào thôi.”
Tháp rộng thênh thang. khổng lồ như một tòa thành, ba người bì bõm bơi tới cửa.
“Đã là Đại Châu. Đi hay vào?”
“Vào.”
Hỏi thừa, trả lời đương nhiên phải rứt khoát, hơi sức tất nhiên phải để dành cho việc trọng đại hơn. Ba người bơi qua cửa tháp, lối vào như một màng bong bóng bảy sắc cầu vồng mở ra rồi nhanh chóng liền lại như chưa có gì xảy ra.
“Minh Đăng tự thành thiên địa, rộng lớn như vậy không cần quá ngạc nhiên.” Vấn Tử Mẫn nói, lời này cất lên tất nhiên là khi cả ba người vào được tầng một.
Một câu trần thuật dùng để cung cấp thông tin, nhưng thực chất là để đánh tính những kẻ chưa trải sự đời. Cả tầng một toàn tháp này toàn bộ là linh thạch, đủ mọi loại hình dáng. Đứng trước tài phú bực này chẳng ai không động dung cả, Thanh Minh lại không phải ngoại lệ. Tiện đường chạy, hắn nhặt vài khối linh thạch rời rạc nhét vào ngực. Hắn mặc dù tham lam nhưng vẫn biết nặng nhẹ, vậy nên chỉ dừng lại ở mấy khối nhỏ, nặng ngực là thôi.
Lại cầm hai mảnh linh thạch trong hai bàn tay, Thanh Minh nhắm mắt luyện hóa. Dù có phải hay không muốn chia rẽ tình cảm đội ngũ, Vấn Tử Mẫn vẫn phải thốt lên sự thật:
“Quá chậm, tư chất quá phế, để ta.” Vấn Tử Mẫn nói.
Thanh Minh nghe vậy xám mặt, nhưng đây là sự thật nào thể chối cãi, lại là lúc quan trọng, không nói gì, lập tức đưa hai khối linh thạch này cho Vấn Tử Mẫn, tay kia không hề nghỉ ngơi mà lôi ra hắc cầu ra đưa cho nàng.
Tốc độ luyện hóa linh thạch của Vấn Tử Mẫn nhanh hơn Thanh Minh rõ rệt, nói kiểu này đã rất khiêm tốn. Vừa chạy với tốc độ cao vừa làm chuyện cần chuyên chú như vậy mà Vấn Tử Mẫn có thể tách hai việc độc lập, quả thực là khéo léo. Những luồng linh khí được luyện ra không được nàng đưa vào cơ thể mà đưa tới hắc cầu. Hắc cầu nhận linh khí bắt đầu đổi màu, cho tới khi sáng lên như một vầng mặt trời nhỏ, hắc cầu này bắt đầu tự chủ lăng không.
Vấn Tử Mẫn càng vận sức, hỏa cầu đi càng nhanh. Trên đường chạy, ba người không ngừng nhặt linh thạch bổ sung cho nó.
“Linh khí quá tinh khiết, sắp không áp chế được mà tố Linh thai.” Yên Hưu Lộc vừa đuổi theo hỏa cầu vừa nói, vẻ mặt đỏ lên một cách bất thường.
Cứ ngỡ chuyện vô lý như buồn đại tiện khi chạy giặc chỉ có trong tiểu thuyết, ai ngờ chuyện vô lý hơn vậy mà thực xảy ra lúc này. Nhìn vẻ mặt như nhịn ị của Yên Hưu Lộc, Thanh Minh vừa lau mồ hôi trên trán vừa nói.
“Không có pháp môn thích hợp, lúc này lại không phải lúc.”
“Nhịn đi.” Vấn Tử Mẫn cũng yêu cầu như vậy.
Thế là một đường vừa nhịn vừa chạy, Yên Hưu Lộc không nói gì thêm, chuyên chú vào chính bản thân mình.
Một đường chạy này cảm giác như dài tới vô tận, chẳng biết bao giờ kết thúc. Trong suy tính ban đầu, ba người chỉ cần cố vượt qua tầng một là có thể thờ hắt hơi dài, vì từ tầng hai trở đi, không gian rất rộng lớn, lại tự thành thiên địa, không lo bị phát hiện. Suy tính lúc nào cũng rất lý tưởng, nhưng nếu còn sau nửa khắc mà vẫn không thể lên tầng hai, vậy thì chỉ có cách rời đi, bỏ qua cơ duyên lần này. Nếu không, chắc chắn những đại tông môn sẽ không tha cho ba người, cho dù công phu tốt tới đâu, bao gồm cả mồm mép bao biện.
“Dao tỷ, vượt tầng như thế nào.”
Thanh Minh nhìn nền trần xám trắng như không có đáy, thắc mắc hỏi.
“Minh Đăng mỗi người mỗi khác, còn tùy chủ nhân này tố Minh Đang như thế nào, nhưng không thoát được hai chữ “cảm” và “ngộ”. Hoặc là ngươi có thể dùng lực phá tầng, hoặc có thể dựa vào được tháp này “tán đồng”, hoặc là tìm thấy nơi đặt “viên gạch” đầu tiên khi chủ nhân nơi này “xây” tầng hai.”
Thanh Minh gật đầu, lời nói đan xen với những hơi thở gấp:
“Cảm ngộ rất tốt cho mai này tự xây Minh Đăng. Nhưng giờ tranh thủ chút nào hay chút đó, vả lại hỏa cầu này có lẽ dẫn chúng ta tới “viên gạch” đầu tiên kia?”
“Đúng, nó là ngọn đèn ở tầng cuối ở trong Minh Đăng, vẫn nên dẫn được đường, ít nhất là từ tầng một lên tới tầng hai trên kia.”
Ba người liều sức chạy, chỉ trong một khắc mà đôi chân đã mỏi nhừ, gần như đã mất hết cảm giác. Thanh Minh sụt soạt khóe mũi, giờ này hắn mới hiểu cảm giác của cha hắn là như thế nào. Tuy đã tiếp cận tới giới hạn như vậy nhưng họ vẫn không ngừng lại, mặc cho tổn thương.
Dừng lại đồng nghĩa với chết.
Tuy khẩn trương như ngồi trên đống lửa nhưng không thể ngăn Thanh Minh tán thưởng:
“Không ngờ Minh Đăng là một cảnh giới nằm trong người, vậy mà có thể hiện hóa bên ngoài, lại còn tự thành thiên địa.”
Nghĩ tới đây Thanh Minh khẽ nhếch miệng, thầm khủ không phải phép thiên tượng chiếu hình là tốt, tự thành thực chất trong cơ thể. Vì vậy, hướng đi này có thể tu luyện được. Trong chín cảnh giới bây giờ đều tu luyện theo kiểu thiên địa trợ thân, cố xây thiên địa. Ngày trước, Thanh Minh đã có tư duy theo kiểu này, nhưng chỉ giống một nửa.
Thần Kiều thực ra phải xây, nhưng lại là phép chiếu hình pháp tướng, không phải trở thành thực chất trong cơ thể như Minh Đăng thế này. Thanh Minh dám chắc một điều, không ai biết chuyện Thần Kiều này. Mục đích ban đầu của việc xây Thần Kiểu không phải như bây giờ trợ nhân cứu thế hay muốn công đức vô lượng, mà có một phần tình cờ trong đó. Tình cờ như Newton bị táo rơi, tình cờ như những bình đựng nitroglycerine của Nobel bị vỡ, tình cờ như việc Yên Hưu Lộc lải nhải về hai chuyện tình cờ vô lý này.
Thanh Minh vứt bỏ hồi tưởng, khẽ cười lắc đầu.
Ầm! Một thanh âm như sơn đảo hạ hải vang lên.
Thanh Minh không phải gã khổng lồ to xác nào đó, vậy nên cái lắc đầu của hắn không phải nguyên nhân gây ra động tĩnh này.
“Họ tới, nửa khắc.”
Chấn động vang lên khiến ba người nhìn nhau tái mặt
"Kịp?"
…
Tiên Mộ sở dĩ gọi là Tiên Mộ bở vì nó là mộ táng của Tiên nhân. Tuy độ kiếp không thành, chủ nhân chỉ là giả Tiên nhưng hắn vẫn được gọi là Tiên.
Vị tiếp cận Tiên nhân gần nhất từ trước tới nay của Thiên Phong Giới. Trong tám ngàn năm qua, không, phải là trong suốt lịch sử Thiên Phong Giới, chẳng có mấy người có thể đạt tới tu vi giả Tiên như vậy.
Lại nói Tiên Mộ đã không phải đúng như Tiên Mộ, nhưng tu sĩ vẫn gọi như vậy cho tiện. Tới tiên mộ, có kẻ vì tiền vì tài, vì bảo vật, cũng có kẻ tới vì mưu, vì thù, vì du lịch. Cũng có kẻ tới vì cảm ngộ, tìm đường, tìm đạo.
Kẻ mạnh đi nhanh, kẻ có mưu đi nhanh, kẻ có thế lực đi cũng nhanh.
Kẻ đơn độc đi nhanh, kẻ đi theo bầy theo nhóm cũng có thể nhanh.
Kẻ mạnh có thể chết nhanh, nhưng kẻ thông minh có thể sống thêm được một chút dài hơn.
Biết thân biết phận, biết năng lực, đây là tài sản ít ỏi có thể cứu lấy bản thân, cái này không phải khôn vặt, tất nhiên được gọi là thông minh.
Hiện tại, tu sĩ đông đúc không có gì là lạ. Nhìn qua, đa số đều là tán tu, hoặc võ giả đỉnh tiêm phàm trần tới húp canh thừa cơm cạn, phần còn lại là đệ tử cấp thấp, tàn lưu của các tông môn cỡ nhỏ, hoặc các thế gia bất nhập lưu, bởi bọn họ có được cái gọi là thông minh ở trên - tự biết năng lực có hạn.
Những thế lực này đa số phụ thuộc vào các đại tông môn, vậy nên lợi ích thu được không thể một mình nuốt trọn, có khi phải nộp lên tới tám thành.
Bố trí nhân thủ như vậy cũng được coi là hợp lý, chuyện lên nơi cao nên dành cho những người đứng ở nơi cao lo lắng, vậy nên tầng một là tổ hợp của loạn thất bát nháo như hiện tại bây giờ.
Tầng một này không hề nhỏ bé chút nào, toàn bộ tứ phương bát hướng đều là linh thạch. Nhìn loáng qua để làm một phép so sánh, nơi đây có thể coi là một cái mỏ linh thạch, mà cái mỏ này không thua kém chủ linh mạch của một tông môn cỡ trung.
Sau một khắc nhốn nháo lúc trước, lại sau vài khắc nhốn nháo lúc sau, thời điểm này chính là khoảng thời gian lấy từng đợt trấn động làm nổi bật.
Trấn động kèm những âm thanh đông đông như búa đập đe, dù là võ giả tiên thiên trong phàm trần hay là tu sĩ Luyện Khí cao tượng cũng không khỏi nghi hoặc sợ hãi.
“Tiên nhân lão gia đang đánh nhau sao?”
“Không phải, là các tiền bối lấy lực phá bích, xông lên tầng hai.”
Khi những chấn động kia dịu dàng xuống như tiểu muội nhà bên, một vị thư sinh dáng dấp anh tuấn than thở.
“Một khắc không bỏ xa được là bao.”
Trời xanh rộng lớn, vạn dặm không mây, vị thư sinh này đang đứng tại tầng hai của Tiên Mộ.
Tầng hai như một cánh đồng muối thênh thang, nước lõng bõng, ngập qua cả mắt cá chân. Cả tầng hai tựa hồ được ghép lại bở những tấm gương lớn, rọi bóng trời cao.
Trong không gian trống trải của tầng hai này mọc lên một toàn kiếm sơn.
Một toàn kiếm sơn khổng lồ.
Kiếm sơn lừng lững như muốn phá thiên, chảy theo nó là cả vạn con suối nhỏ, rào rào đổ xuống chân núi.
“Thì ra nước dưới chân chúng ta là từ đỉnh núi đổ xuống.” Một vị đạo sĩ trông có vẻ khốn khổ cất tiếng.
Đứng bên cạnh hai người là một nữ tử, dáng vẻ vẫn là Vấn Tử Mẫn.
“Ngộ tính của ngươi làm ta thực sự rất bất ngờ, chỉ ngần ấy thời gian đã hiểu được dịch dung thuật của Doanh Nhược Tuyết rồi.”
Đạo sĩ trẻ tựa hồ không biết điều này, nghi vấn: “Doanh Nhược Tuyết? Không phải của Vô Ngân Môn sao?”
Vấn Tử Mẫn nhớ ra chưa nói điều này với Thanh Minh, bèn trả lời: “Không phải. Là đồng môn tặng, có lẽ từ bí cảnh bên ngoài.”
Thư sinh này tất nhiên là Yên Hưu Lộc, nghe vậy, hắn có chút không nỡ, nhưng vẫn thành thật cất đi.
Khi ba người vừa đặt chân lên tầng hai, một luồng thần niệm cường đại xông thẳng vào ý thức ba người, thông báo một cỗ thông tin: “Kiếm Trì.”
Ngắn ngủi, đơn giản, không thừa thãi.
Thanh Minh ngoái nhìn kiếm sơn đánh giá một hồi, lại nhìn xung quanh, phát hiện phía tít xa vài dặm đã có vài tốp người kết bạn đồng hành. Chấn động ban nãy cũng đủ để biết, tầng hai này đã bị kẻ khác dùng lực đả thông.
“Quả thực không bỏ xa được bao nhiêu, mà thực lực quá cách biệt, rất nhanh chúng ta mới là kẻ bị bỏ lại.” Vấn Tử Mẫn thong thả nói tiếp:
“Thế cũng bớt nghi ngờ. Một khắc không nhiều, nhưng đã đủ ta bố trí.”
Nàng nói là "ta" chứ không phải "chúng ta", Yên Hưu Lộc không có để ý gì nhưng Thanh Minh nhận ra điểm khác biệt nhỏ này, tự nhiên trong đầu có điều suy nghĩ. Suốt quãng đường ba người đều chạy đến thục mạng, làm gì có ai rảnh tay?
Nghĩ không ra, hắn không nghĩ nữa, cất tiếng hỏi:
“Giờ tính sao? Dùng hỏa cầu kia thì lộ, chẳng lẽ tiều phu đốn củi như cách bình thường, lóc cóc bò lên?”
"Tiều phu đốn củi" không phải câu thành ngữ hay một điển cố gì, đây chẳng qua câu nói Thanh Minh dùng để chỉ phương thức ngốc nghếch đơn giản trực tiếp không có trí tuệ, dùng lực thay đầu óc.
Vấn Tử Mẫn dường như hiểu cách nói này, nhưng cũng dường như không nhận ra rằng chính nàng cũng hiểu cách nói ấy, chỉ gật đáp: “Đúng, chỉ còn nước như họ thôi.”
“E rằng có người đã tới tầng ba tầng bốn rồi cũng nên.”
Đương lúc suy tư, lại nghe tiếng Yên Hưu Lộc có phấn khởi cất lên.
“Sự phụ, để ý mới thấy, ở đây tâm rất lặng, hình như là rèn giũa đạo tâm. Nếu ngâm mình lâu, có thể thuận lợi tố linh thai.”
Thanh Minh nghe vậy lắc đầu phản đối, dù biết một mồi lửa đã được thắp rực lên trong lòng Yên Hưu Lộc:
“Dù là phải nhưng giờ không đúng lúc.”
Đúng vào lúc này, một đạo âm thanh không cảm xúc vang lên.
“Khảo nghiệm bắt đầu.”
Trên cánh đồng nước, hay trên kiếm sơn, nay tại tầng một linh thạch đầy đất, tất cả mọi người đều đình trệ hoạt động, nhìn nhau chờ đợi.
Thanh âm không cảm xúc lại vang lên:
“Ta là Kiếm Linh danh kiếm Thu Lý, phụng mệnh chủ nhân nơi đây khảo nghiệm người có duyên.”
“Thu Lý?” Vài người nghe hiểu, vài người thì không.
“Là Thu Lý ba ngàn năm trước trong tay Kiếm Ma, cứ tưởng đã vỡ trong trận đấu với quan chủ Thanh Sơn Quan, hóa ra ngàn năm sau lại lưu lạc trong tay vị Kiếm Tiên này.”
Nghe thanh âm Kiếm Linh, Vấn Tử Mẫn khẽ cười nói:
“Ta đã đoán đúng một nửa. Ngươi sẽ cản ta?”
Thanh Minh lắc đầu nói không.
“Đại thế đã thành, rất nhiều kẻ muốn nhấc lên gió tanh mưa máu. E rằng phải rời đi sớm.”
Ba người vừa trao đổi vừa đi, chẳng mấy chốc tìm thấy một nhóm ngư long hỗn tạp, nhân số lên tới hai mươi.
Thông tin là cần thiết, vậy nên nghe ngóng cũng không sai.
Ba người giữ một khoảng cách hơn hai mươi trượng, không quá gần mất ý, cũng không quá xa.
Lại nghe thanh âm kiếm linh Thu Lý vang lên.
“Tầng hai là Kiếm Trì, tầng ba là Tẩy Kiếm Khê.”
“Kiếm Khê tẩy kiếm, cũng là tẩy tâm. Tất cả trôi xuống Kiếm Trì. Mười dặm tầng ba, mười dặm tẩy”.
“Tầng bốn chứa một ngàn thanh hảo kiếm.”
“Tầng năm chứa kiếm ý tôi luyện.”
“Tầng sáu trăm quyển kiếm kinh đỉnh cấp.”
“Tầng bảy chứa ta - Thu Lý, chứa vô thượng kiếm đạo, chứa truyền thừa nhất mạch của Kiếm Tiên - Bạch Phi Vũ.”
“Mỗi tầng lợi ích không chỉ có vậy, tự tìm hiểu. Kẻ có năng lực có thể toàn bộ lấy đi, không cần quan ngại. Nhưng đi kèm là thử thách và nguy hiểm cần đem mạng đi đổi, chỉ có ai xứng đáng mới cầm được.”
“Vượt tầng có nhiều cách, tự tìm tự ngộ.”
“Cuối cùng, có thể rời đi bất cứ lúc nào. Chỉ cần tới tầng hai, thả lỏng ý niệm chìm xuống ắt về tầng một. Cơ hội một lần, có xuống không lên.”
“…”
Thanh âm kết thúc trong yên lặng.
Ba người nhìn tới kiếm sơn, vừa đi vừa quan sát. Nhìn thì gần mà với thì xa, đã qua một canh giờ rồi nhưng mới chỉ thấy được chân núi, tuy vậy, quang cảnh thay đổi khá nhiều.
Rất nhiều hòn non, rất nhiều đá ngầm hình thành từ những kim loại quý xuất hiện, nước ở đây nặng vô cùng. Cũng bởi điểm này mà bước chân lại càng khó đi.
Xa xa có tiếng vang:
“Quạng này có lẽ hình thành từ mạt kim loại trôi xuống từ Tẩy Kiếm Khê, quý giá vô cùng.”
Yên Hưu Lộc nghe được lời này từ đội ngũ phía trước, gật đầu thầm tán đồng suy nghĩ này.
Càng gần chân núi càng nhiều lợi ích hiện ra. Nhóm người trước mặt Thanh Minh đã tách ra tự tìm lợi ích. Nhìn xung quanh, không thiếu người tranh nhau sứt đầu mẻ trán, đã động binh động đao. Riêng ba người vẫn cứ đi, chỉ là tìm đường vắng tránh đi xung đột, vậy nên chậm trễ lộ trình rất nhiều.
Yên Hưu Lộc lại than thở: “Tính ra chúng ta không tranh thủ được là bao.”
Thanh Minh nghe đồ đệ thở dài, nhớ tới lời này đã là lời nhắc lại hơn chục lần của tiểu đệ tự, bèn lắc đầu cười nói:
“Đúng là vậy, chủ yếu là khuấy đục lên thôi.”
“Tác dụng rất nhiều, ít ra với ta là vậy.” Vấn Tử Mẫn lạnh nhạt nói.
Thanh Minh gối tay ra sau đầu, như có như không suy nghĩ lời này, miệng vẫn thong dong nói:
“Cứ coi như đi du lịch là được. Có lẽ tìm chút lợi ích, hoặc kiếm một thanh kiếm trên tầng bốn là ổn. Tới Tẩy Kiếm Trì, ngươi dừng lại lắng tâm lâu một chút.”