Trao Anh Ánh Dương Ấm Áp

Chương 10: Một vài người, từ nhỏ đã định sẵn kiếp bất hạnh.



***

—— Mẹ của Lý Duy, Lâm Hồi, lúc sinh anh vì khó sinh mà đã qua đời.

Cho nên anh từng nói, người mẹ đã di dân đến Canada khi anh còn rất nhỏ, và người mẹ đều sẽ trở về bên anh mỗi khi anh gặp phải chuyện khó khăn, tất cả đều do chính ta tự huyễn hoặc ra.

Janet, người mẹ trong tâm thức của anh, có một cái tên tiếng Anh nghe rất êm tai…

Chứng hoang tưởng của Lý Duy rất nghiêm trọng, không chỉ tự huyễn hoặc những thứ anh nghe được, mà còn nương theo đó sản sinh ra một loại ảo giác khác.

Kiếp trước sau khi Lý Duy tự sát, Michael bác sĩ tâm lí của anh đã nhận một chương trình ‘Phỏng vấn về sức khỏe tâm thần’, trong đó có nói đến anh.

Michael nói, mãi cho đến sau khi trưởng thành Lý Duy mới ý thức rằng có thể bản thân mắc chứng hoang tưởng, đồng thời còn mang theo ảo giác vô cùng nghiêm trọng của chứng hoang tưởng.

Loại nhận thức này rất đáng sợ, không một ai có thể chấp nhận được, đặc biệt là với người có khả năng tự kiểm soát mạnh như anh.

Anh không thể chấp nhận sự thật rằng mẹ mình đã mất từ nhiều năm trước, càng không thể chấp nhận chứng bệnh tâm thần phân liệt khủng khiếp của mình.

Anh bắt đầu không thể phân biệt được đâu là thực đâu mơ, cả người trở nên cực kì mẫn cảm, thường hay hoảng hốt và bồn chồn. Bắt đầu từ lúc đó, anh nghi ngờ rằng tất cả thực tế xung quanh mình đều là giả, thậm chí còn nghi ngờ tính chân thật của Cơ sở Lý luận Vật lí mà anh nghiên cứu, nghi ngờ liệu có tồn tại khoa học thật hay không.

Phương pháp luận dẫn dắt thế giới quan, gần hai mươi năm tin tưởng vào chủ nghĩa duy vật, lại bắt đầu xuất hiện vết rách sau khi trải qua những ảo tưởng trong suy nghĩ và những huyễn hoặc do mình nghe được.

Đối với một người sống lẻ loi trên thế giới này như anh thì sự sụp đổ của đức tin mà nói, không khác nào bão quét mưa sa, đủ để phá hủy tất cả nhận thức và kiên trì.

Vốn dĩ anh không đã không có lưu luyến gì với thế gian này, giờ mất luôn cả niềm tin duy nhất trong cuộc sống, đủ đáng sợ đến nhường nào…

Thế là, anh tạm nghỉ học một học kì, toàn bộ học tập và nghiên cứu đều tạm hoãn.

Suốt một học kì anh nghỉ đó, cho đến bây giờ không có ai biết anh đã đi nơi nào. Không một ai biết, làm thế nào anh vượt qua được đoạn thời gian đó, phải làm thế nào để hết lần này đến lần khác tự nói với bản thân rằng, thế giới này là chân thực, chỉ có chính anh xảy ra vấn đề.

Nhưng sau khi trở về anh đã tìm ra cách, trốn tránh, và kìm nén căn bệnh tâm thần của mình, lần nữa tiếp tục việc học đầy khó khăn.

Được cái ngoài mắc bệnh tâm thần ra, thì sức quan sát và hiểu biết của anh về thế giới vượt xa người bình thường gấp trăm lần.

Nghiên cứu của anh được tiến hành rất thuận lợi.

Năm thứ ba đại học, với tài năng nghiên cứu thiên bẩm Lý Duy đã tạo ra một bước đột phá vô cùng quan trọng lĩnh vực ‘Liên đới Entropy(*)’, xuất bản một bài PRL(*), chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi đã đạt được lượng trích dẫn đáng kinh ngạc, khiến toàn bộ giới Lý luận Vật lí chấn động.

(*) Liên đới Entropy: Entropy là một đại lượng đo trạng thái mất cấu trúc, mất trật tự của một hệ thống. Theo Wiki, Liên đới Entropy dùng để đánh giá trạng thái liên đới của các lượng tử. Mà Liên đới Lượng tử là một hiệu ứng trong Cơ học Lượng tử, trong đó trạng thái lượng tử của hai hay nhiều vật có thể liên hệ với nhau, bất kể chúng cách xa nhau cả n(năm ánh sáng). Theo trang Springer, trạng thái liên đới của hai hệ thống Vật lí A, B là trạng thái của mỗi hệ thống con luôn luôn mix với nhau mặc dù trạng thái chung của hệ thống lưỡng cực có thể là thuần túy. Vì vậy, entropy của các hệ thống con có thể được sử dụng để định lượng các trạng thái lượng tử lưỡng cực thuần túy.

(*) PRL: Physical Review Letters một trong những tạp chí được xuất bản bởi Hiệp Hội Vật lí Hoa Kỳ.

Bài báo này được đánh giá là bước tiến quan trọng nhất của lĩnh vực này trong một thập kỉ qua, rất nhiều người đều không thể tin rằng tác giả của bài báo quan trọng này vậy mà là một sinh viên năm ba còn chưa tốt nghiệp đại học.

Sau đó, anh thuận lợi nhận được học bổng toàn phần của Stanford hệ Ph.D, trong vòng ba năm anh nhận bằng tiến sĩ, thậm chí sau khi tốt nghiệp tiến sĩ anh chỉ tốn một năm thời gian để hoàn thành khóa học trên tiến sĩ rồi trở thành giáo sư chính thức của Đại học Princeton.

Đằng sau những hào quang và và náo nhiệt, với anh mà nói, là bóng tối không hề nhìn thấy hi vọng. Muốn tránh không được, muốn thoát không xong, như thể đang bước đi trên cây cầu độc mộc mà bên dưới và vực sâu vạn trượng, chỉ sơ sẩy thôi liền vạn kiếp bất phục.

Michael nói, bởi vì công việc nghiên cứu bận rộn, anh không có lòng dạ nào bình tĩnh ngồi xuống suy nghĩ về cuộc đời của chính mình, bất giác anh đã tự kìm nén căn bệnh tâm thần của mình, đồng thời cậy vào thuốc để khống chế.

Tác dụng của thuốc với chứng hoang tưởng rất hạn chế, hơn nữa sẽ ảnh hưởng đến khả năng ghi nhớ và phán đoán của anh. Lượng thuốc anh dùng ngày một tăng lên, nhưng căn bệnh tâm thần của anh trái lại ngày một nghiêm trọng.

Mãi cho đến năm anh ba mươi lăm tuổi ấy, đề tài anh nghiên cứu nhiều năm rốt cục cũng đạt được bước đột phá lớn, giành về giải thưởng Vật lí cao quý của năm đó.

Thế là, sau lần cuối cùng cố gắng chống cự thất bại, hết thảy mọi kìm nén trước đó bạo phát, anh giống với bố anh, lựa chọn kết thúc sinh mệnh của mình.

Trước hôm lễ trao giải một ngày, anh đã cắt cổ tay tự sát ngay trong phòng tắm nhà mình, Trương Mạn nhìn tấm ảnh đã được làm mờ trên weibo, bối cảnh rực màu máu trong bức ảnh, từng khiến cô gặp ác mộng hết đêm này đến đêm khác.

Không một ai biết, anh của lúc đó, đến cùng là tuyệt vọng, hay là giải thoát.

—— Anh từng nói, anh có linh cảm, luôn có một ngày, bóng tối sẽ nhấn chìm anh hoàn toàn.

—— Thế gian giống như một vũ trụ rộng lớn, không phải hành tinh nào cũng đều may mắn an an ổn ổn hoàn thành xong tiến hóa và sụp đổ. Một vài người, từ nhỏ đã định sẵn kiếp bất hạnh. Họ trằn trọc một đời, vấp ngã một đời, cố gắng hết sức để sống trong thế giới này, nhưng lại bị vận mệnh một lần lại một lần ép phải đi vào ngõ cụt.

Anh trốn không thoát.



Tháng chín thời tiết thường xuyên thay đổi, ban ngày thì nắng ngập đầu, vậy mà giờ lại sấm rền chớp giật, mưa to gió dữ đột nhiên mà tới, từng giọt mưa to như hạt đậu không chút thương tiếc đánh xuống dây bói cá xanh biếc bò trên bệ cửa sổ.

Suốt mấy ngày trời nóng và ẩm ướt khiến lượng hơi nước trong không khí đạt đến trạng thái bão hòa, nương theo cơn mưa đương xối xả, nhiệt độ chợt giảm mạnh.

Ngoài cửa sổ trời đen như mực, mưa như trút nước dưới bầu trời không có ánh trăng. Rất nhiều người đi đường vì đột ngột bị dội mưa mà chạy toán loạn, muốn tìm một mái hiên nào đó có thể trú mưa. Trong cơn mưa lớn này, mọi người chỉ có thể thỏa hiệp, có thể dừng thì tạm thời dừng lại.

Ngoài trừ thời gian.

Thời gian không vướng mặc gió mưa, nó là vô tình nhất, tuần hoàn đi về phía trước và vứt bỏ, chưa từng dừng lại.

Trong phòng tấm rèm cửa bằng lụa mở ra một nửa, gió lạnh ùa vào, mang theo một luồng hơi nước lạnh lẽo. Trương Mạn đưa tay lên che hai mắt, nước mắt men theo khóe mắt chảy xuống, thấm ướt gối.

Cô biết trước giờ mình chưa từng là người dũng cảm thông minh, nhưng so về cố chấp thì cô nhỉnh hơn người khác một chút.

Luôn có một ngày, cô có thể kéo anh ra khỏi thế giới của anh, một năm không được thì năm năm, năm năm không được thì mười năm.

—— Cũng may, vẫn còn ngót nghét hai mươi năm.

Song bây giờ, Lý Duy hoàn toàn không ý thức được bản thân mắc chứng hoang tưởng, trong suy nghĩ của anh, mẹ anh sẽ quay trở về mỗi khi anh cần bà.

Lần này xuất hiện, là để đáp ứng lá thư xin lỗi cần phụ huynh kí tên kia.

Chứng hoang tưởng của anh, kì thật có thể phát hiện từ rất nhiều chi tiết nhỏ.

Ví như chữ kí trong lá thư xin lỗi, Trương Mạn đã tỉ mẩn so sánh qua, nét bút kia thật ra chính là phiên bản thanh tú hơn của chữ viết Lý Duy.

Còn có, phòng bếp nhà anh không dính một hạt bụi, hoàn toàn không có bất kì vết tích từng nấu cơm nào cả, huống hồ bên trong thùng rác còn vứt hai hộp thức ăn ngoài.

Tuy nhiên người thường hay mắc loại bệnh này, đều sẽ vô thức quên đi một vài chỗ không hợp lí, kể cả một người có tư duy logic và kín kẽ như Lý Duy.

Cho nên, muốn để tự anh phát hiện ra chuyện này, là vô cùng khó khăn, vả lại rất nguy hiểm, rất dễ gây nên đả kích với trạng thái tinh thần của anh, giống như kiếp trước vậy.

Trương Mạn nghĩ hết thảy các khả năng, sau đó hốt hốt hoảng hoảng mà ngủ thiếp đi, hai bên huyệt thái dương trướng đến đau nhức. Đêm đó, trong tiếng sấm không ngừng vang, cô lại bắt đầu cơn ác mộng lặp đi lặp lại, trong mơ, một nửa bối cảnh chìm trong màu đỏ tươi chói mắt, một nửa chìm trong bóng tối đáng sợ.

Giống như kiếp trước vậy.



Sau một đêm mưa như trút nước, khí trời oi bức nhiều hơn một tia mát mẻ, vài con chim sẻ đậu trên bệ cửa sổ kêu to, ỏm tỏi cả một vùng.

Trương Mạn tỉnh dậy thì cảm thấy không đúng, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, dù có nhắm kín hai mắt cũng có thể cảm nhận được loại nóng rực khiến người ta khó chịu mềm nhũn kia.

Cả người cô không có chút sức lực, đầu đau như búa bổ, cổ họng đau rát như thể giấu cả vạn con dao bên trong.

Đừng nói là rời giường, đến động đậy cũng không có chút sức.

Phải gió, hẳn là ngày hôm qua bị cảm nắng rồi, trở về còn đứng thổi quạt rất lâu, sau đó bên ngoài trời mưa nhưng không đóng cửa sổ, cảm lạnh rồi. Cô mơ mơ màng màng kêu một tiếng, Trương Tuệ Phương đi vào từ bên ngoài, đưa tay sờ trán cô.

“Trương Mạn, con sao thế này, trán con sao nóng vậy? Hôm qua mẹ trở về thì nhìn thấy con chưa đóng cửa sổ đã ngủ.” Lòng bàn tay Trương Tuệ Phương bị hun nóng một hồi, vỗ vỗ gò má nóng tới đỏ ửng của cô, giọng có chút lo lắng.

Trương Mạn mở miệng muốn giải thích, nhưng cổ họng khản đến nỗi không thể phát ra âm thanh.

Từ trong hòm thuốc ở tủ đầu giường Trương Tuệ Phương lấy ra một cái nhiệt kế, kẹp vào dưới nách cô, mấy phút sau lấy ra vừa nhìn thì, vậy mà ba mươi chín độ tám.

“Nóng bạt hồn thế này, Mạn Mạn. Con có thể chịu đựng không? Đi nào, mẹ đưa con đến bệnh viện.” Bà luồng tay xuống dưới cánh tay Trương Mạn, ôm cô ngồi dậy khỏi giường, giúp cô thay quần áo.

Tim Trương Mạn đập loạn, bởi vì sốt mà suy nghĩ trở nên không rõ ràng.

Mạn Mạn.

Dường như đã rất lâu rồi cô không có nghe thấy Trương Tuệ Phương gọi cô như thế.

Mơ hồ nhớ lại ngày còn nhỏ, Trương Tuệ Phương cũng sẽ ôm cô, mặc cho cô bộ quần áo xinh đẹp nhất sau đó đưa cô ra ngoài, và khi bà giới thiệu cô với bạn bè của mình, đều sẽ gọi cô thân mật như thế. Nhưng rồi cô càng ngày càng im lặng ít nói, quan hệ giữa hai mẹ con cũng trở nên lạnh nhạt dần.

Suy nghĩ chìm nổi chả được bao lâu, cô bị cơn sốt làm cho ngủ thiếp đi.



Trương Mạn bị tiếng khóc làm cho tỉnh, cô mở mắt ra, phát hiện mình đang ở trong khu vực truyền dịch của bệnh viện. Bên trong căn phòng rộng lớn đặt mười mấy hai mươi chiếc giường đơn, có  một số giường trống, nhưng phần lớn đều đang có người nằm truyền dịch.

Tiếng khóc lóc ầm ĩ, chính là của đứa bé phía đối diện đang tiêm thuốc, bởi vì sợ không dám quay đầu nhìn kim tiêm trong tay y tá, cho nên há to miệng gào khóc.

Trong không khí vương mùi nước khử trùng rất đậm, ám lấy xung quanh khiến cô có chút không quen, cựa mình ho khan một tiếng, suy nghĩ vẫn còn hơi mê man.

Trương Tuệ Phương nằm sấp bên cạnh ngủ gà ngủ gật, bị động tĩnh của cô làm cho tỉnh, ngẩng đầu lên, giọng mừng rỡ: “Trương Mạn, con tỉnh rồi? Muốn uống nước sao?”

Trương Mạn gật đầu, mơ màng ngồi dậy. Cô đưa tay lên, phát hiện tay trái của mình cũng bị truyền dịch.

Trương Tuệ Phương đi đến máy lọc nước ở phòng nước rót một ly nước, đỡ cô ngồi dậy, cho cô uống non nửa ly.

“Muốn ăn chút gì không? Mẹ có mua mì xào và hoành thánh.” Trương Tuệ Phương dùng khăn giấy chạm chạm khóe miệng cô.

Ăn chút gì… Hỏng bét rồi!

Não bộ đang mê man đột nhiên tỉnh táo hẳn, Trương Mạn nhớ tới, ngày hôm qua cô đã đồng ý với Lý Duy hôm nay sẽ đến sớm một chút làm cơm cho cậu. Cô vội vã đứng dậy khỏi giường, mang giày muốn đi ra ngoài, thì bị Trương Tuệ Phương kéo lại.

“Con đi đâu đó, cũng không nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi? Đã nóng đến cái độ này rồi, còn càn rỡ cái gì? Thành thật một chút, còn ít dịch chưa truyền xong kìa.”

Trương Mạn sững sờ, ánh đèn huỳnh quang trên đỉnh đầu lướt qua mắt, lúc này mới phát hiện bây giờ đã là ban đêm rồi, cô vậy mà mê man cả một ngày…

Trái tim như bị người ta nhéo, toàn bộ dây thần kinh bắt đầu kéo căng.

Cũng không biết có khi nào Lý Duy cứ để bụng đói mà đợi cô không, anh nên, hẳn sẽ không ngốc như thế chứ?

Tác giả nói:

— Lý Duy: Miệng lưỡi con gái vốn là để lừa quỷ(*), làm tôi đói nguyên một ngày!

(*) Chỗ này người Trung thường có câu: “鬼才信呢!/我信了你的邪!- Có ma mới tin!/Tin cậu cái quỷ í!” chính là cách nói khác của hai câu này thôi.