Trao Anh Ánh Dương Ấm Áp

Chương 27



Bạn trai cũ.

————————————————

Trung tuần tháng mười hai, năm nay thành phố N đón chào trận tuyết đầu tiên, chính xác mà nói thì đó là mưa tuyết.

Tối hôm ấy, sau giờ tự học tối Lý Duy đưa Trương Mạn đến một tiểu khu xa lạ ở gần nhà cô, Trương Mạn xác nhận lại địa chỉ nhà trên tờ giấy sau đó ngước mắt nhìn cậu thiếu niên bên cạnh.

Được anh gật đầu cổ vũ, trong lòng cô càng có thêm can đảm.

Cô đưa tay bấm chuông trên cửa chống trộm.

Chẳng mấy chốc, giọng một người đàn ông vọng ra: “Ai vậy?”

Ông mở cửa ra, xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, nhìn thấy hai học sinh mặc đồng phục đứng ở cửa thì ngẩn ra: “… Mạn Mạn?”

Người đàn ông mặc bộ đồ ngủ dài tay bằng lụa, dáng người rất cao lớn khỏe mạnh. Ông để mái tóc húi cua nhìn rất giàu giặn kinh nghiệm, mặt mũi thiên về kiểu khỏe mạnh, thậm chí bởi vì vết sẹo trên thái dương mà nhìn ông có chút hung dữ.

Khác xa với vẻ ngoài dịu dàng và lịch sự có thể cho người ta ấn tượng tốt của Trịnh Chấp.

Trương Mạn lễ phép chào một tiếng: “Dạ cháu chào chú Từ ạ.”

Đáy mắt người đàn ông xuất hiện nghi ngờ, nhưng vẫn cười cười mời bọn họ đi vào nhà.

Trương Mạn túm Lý Duy ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, còn Từ Thượng thì châm trà cho bọn họ.

Từ Thượng chưa từng nghĩ Trương Mạn sẽ tìm đến ông, trong ấn tượng của mình, quan hệ giữa cô bé và mẹ không mặn không nhạt, trước đó cô cũng đối với ông rất hờ hững. Chẳng qua chỉ mấy tháng chưa gặp mà ông suýt chút không nhận ra cô, thật giống như cô bé đã chín chắn hơn rất nhiều so với trước kia.

Bên cạnh cô bé còn có một cậu thiếu niên, nếu cộng tuổi của hai người lại cũng không lớn hơn ông, nhưng lại khiến ông không dám thất lễ.

Từ Thượng rót cho bọn họ hai ly nước trái cây, và rót cho mình một tách trà.

Ông uống ngụm trà cho thấm giọng, “Mạn Mạn, đã muộn rồi mà cháu còn đến tìm chú là có chuyện gì sao?”

Trương Mạn ngồi tới là quy quy củ củ, sống lưng thẳng tắp, đi thẳng vào vấn đề: “Chú Từ, hôm nay cháu tới đây là muốn hỏi chú một chuyện, chú vẫn còn thích mẹ cháu chứ ạ?”

Ngụm trà vừa chạy xuống cổ họng suýt thì phun thẳng ra ngoài, ông bị sặc nước phải ho một lúc lâu.

Đây là chuyện gì thế, đó giờ chỉ nghe bố mẹ gặp con rể, chứ chưa từng nghe nói con gái đến tận cửa gặp bạn trai của mẹ.

Huống chi là bạn trai cũ.

Từ Thượng không biết cô hỏi cái này là để làm gì, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của cô gái, vẫn thành thật gật đầu.

Sau khi chia tay với Trương Tuệ Phương, khoảng thời gian này ông bị người trong nhà sắp xếp đi xem mắt mấy lần, nhưng vẫn chưa một lần động lòng. Hoặc là nói, thật ra ông luôn nhớ mãi không quên Trương Tuệ Phương đi, song cũng chỉ mỗi ông biết, người ta đã không còn hứng thú với ông nữa rồi.

Cô gái nhìn thấy cái gật đầu của ông, gương mặt căng thẳng lập tức thả lỏng, ánh mắt nhìn ông cũng biến thành cảm kích.

Khuôn mặt già của Từ Thượng đỏ ửng, ho khan một tiếng giấu diếm: “Cháu hỏi cái này để làm gì?”

Trương Mạn cũng bưng ly nước trái cây lên nhấp một ngụm: “Chú Từ ơi, trước kia lúc mẹ cháu chia tay chú, người đã nói như thế nào vậy ạ?”

Từ Thượng nghe cô hỏi như vậy thì càng ngượng hơn, loại chuyện mang tính bí mật này, làm sao có thể nói trước mặt một cô bé chứ? Huống chi, cái cô nhóc này, còn là con gái bạn gái cũ của ông… Từ Thượng có cảm giác đầu mình đang ong lên.

Ai dè cô bé dường như không nhìn ra ông khó xử, nhẹ nhàng an ủi: “Không sao đâu ạ, chú Từ ơi, chú nói là được rồi ạ, cháu sẽ không nói lại với mẹ cháu đâu.”

Từ Thượng lần lữa một hồi, đột nhiên tâm trạng suy sụp, thành thật nói: “Ừm ừm… cũng không nói gì cả, mẹ cháu nói cô ấy cảm thấy tính tình chú quá trầm, ở chung một chỗ với chú khiến mẹ cháu chán.”

Nói xong, ông xấu hổ cúi đầu, tại sao lại nói chuyện này với một đứa bé chứ, đến ông còn cảm thấy buồn nữa là.

Trương Tuệ Phương thật sự là ánh trăng sáng(*) chiếu sáng con hẻm của ông trong suốt bao nhiêu năm, ông từng yêu thầm bà nhiều năm nhưng không dám tỏ tình. Song ông vẫn luôn biết, bà không vừa mắt ông. Trước kia lúc bọn họ còn quen nhau, bà từng đùa rằng phải gả cho ông, vậy mà sau đó lại chê ông quá trầm.

(*) Ánh trăng sáng: Mối tình đầu.

Trương Mạn nghe vậy thì liếc Lý Duy một cái.

Quả nhiên là thế, Trương Tuệ Phương cũng nói dối với Từ Thượng rồi.

Lấy cái tính tình kia của bà, sau khi biết Từ Thượng quả quyết muốn sinh con thì bà thà rằng tìm một cái lý do để vứt bỏ ông, cũng sẽ không để ông vứt bỏ bà.

“Chú ơi, lần này cháu đến đây mẹ cháu không biết, cháu muốn nói cho chú một chuyện, muốn hỏi xem chú nghĩ như thế nào ạ.”

Từ Thượng nuốt một ngụm nước bọt, không biết tại sao sau khi nghe giọng điệu nghiêm túc của cô ông bỗng cảm thấy căng thẳng.

Trương Mạn bắt đầu nói rõ mục đích đến: “Mẹ cháu đã gạt chú rồi, thật ra mẹ cháu rất thích chú, chỉ là bà biết nếu bà kết hôn thì bà phải sinh em bé í, song mẹ lại vì cháu mà không muốn sinh con, cho nên…”

Từ Thượng nghe cô nói thì kinh ngạc trợn lớn hai mắt, căng thẳng đến nỗi hai tay run rẩy, thật sự ông chưa từng nghĩ tới lí do Trương Tuệ Phương không cần ông, vậy mà là cái này.

Ông không muốn mất mặt trước hai đứa nhỏ nên dùng tay phải của mình nắm chặt lấy tay trái.

Ông nhớ lại, hình như Trương Tuệ Phương từng đề cập đến chuyện này, lúc đó gia đình ông giục rất dữ, song cũng phải nói lời tự đáy lòng, ông đã sắp sửa bốn mươi rồi, vì thế nhân tuổi còn chưa quá già muốn có một đứa con của chính mình. Thế là lúc đó ông nói mà không suy nghĩ: “Sinh chứ, nhất định phải sinh rồi, tốt nhất là ba năm hai đứa, một đứa giống em, một đứa giống anh.”

Thật sự, lúc nói những lời này ông không hề nghĩ tới Trương Mạn, nhưng ông có thể đưa tay lên ngực thề, coi như ông có đứa con của chính mình ông cũng sẽ không thờ ơ với Trương Mạn. Dù sao cũng là con của bà.

Dường như sau cuộc nói chuyện đó, không lâu sau Trương Tuệ Phương nói chia tay với ông.

“Mạn Mạn, vậy chú…”

Có sự giằng co trong mắt Từ Thượng.

Khoảnh khắc ông biết được lí do này, trái tim ông đã thật sự nhảy nhót, thì ra không phải bà không thích ông. Ông rất muốn tuyên bố ngay rằng ông có thể không cần con, song nghĩ tới mẹ già tuổi đã một bó nhưng vẫn ngóng trông ôm cháu nội, thì lại không thốt thành lời.

Trương Mạn nhìn dáng vẻ nghiêm túc suy nghĩ của ông, thật sự rất hài lòng.

Ông không lập tức nói rằng ông không muốn có con, cũng bởi vì ông là người trung thực dè dặt, là một người biết chịu trách nhiệm với lời nói của mình, thế là cô khẽ cười: “Chú Từ ơi, ý cháu không phải như vậy ạ, cái cháu muốn nói chính là, chú hãy theo đuổi mẹ cháu một lần nữa đi. Nếu sau này hai người có thể sinh cho cháu một cậu em trai hay một cô em gái đáng yêu, cháu sẽ rất vui vẻ đấy.”

Cô nhìn thấy đôi mắt người đàn ông nhướng lên, lấp lánh kinh ngạc, lại cô nói thêm một câu: “Chú Từ ơi, cháu biết chú luôn đối tốt với mẹ cháu, cháu cũng muốn sau này bà được sống hạnh phúc, còn về phần công tác tư tưởng với bà, cứ để cháu.”

Từ Thượng nghe cô nói thì không thôi ngạc nhiên.

Song chỉ một lát sau, trái tim ông không kìm được mừng như điên, cô bé trước mặt này thật sự chính là thiên thần được gởi từ thiên đường, làm sao có thể đáng yêu như thế?

Ông muốn giả bộ thâm trầm một chút, nhưng lại không cầm được mà bật cười, toe toét tới nỗi khóe mắt hằn lên mấy cái nếp nhăn: “Mạn Mạn, cháu thật sự là đứa trẻ tốt, nhất định chú Từ của cháu sẽ không khiến cháu thất vọng.”

Từng tuổi này rồi, ông sẽ không bị vui vẻ làm cho choáng váng đầu óc như mấy thằng oắt vắt mũi chưa sạch, nhưng Từ Thượng vẫn cảm thấy, hôm nay là ngày tâm trạng ông tốt nhất trong khoảng thời gian gần đây.

Sau khi kính cẩn tiễn người ra về, Từ Thượng xoa xoa tay đi tới đi lui quanh phòng mấy vòng, lúc này mới đặng cười vỗ trán.

Được rồi, đúng là phải nhìn với con mắt khác.

Ra khỏi Từ gia, tuyết rơi mỗi lúc một dày. Trận tuyết này bắt đầu rơi từ sáng hôm qua cho đến giờ, chưa từng ngừng qua, ban ngày khu phố đã kêu gọi rất nhiều người tới dọn đường, nhưng trời vừa tối thì lại bị một lớp tuyết dày khác phủ lên.

Hai người một trước một sau đi trên đường, Lý Duy đi phía trước, lớp tuyết dày bị anh đạp xuống tạo thành từng cái hố chân. Đế giày Trương Mạn mỏng, bởi vì không muốn giày bị ướt nên cô giẫm lên vết chân của anh mà đi.

Trải qua mấy tháng ở bên nhau khiến cho sự yên tĩnh giữa hai người càng trở nên tự nhiên.

Thật ra lúc tuyết rơi khí trời không tính là lạnh, Trương Mạn nhìn anh đi ở phía trước, trong lòng càng ấm áp dễ chịu, cô nhớ lại chuyện ngày hôm nay, có cảm giác bản thân nhất định phải thay đổi quỹ đạo cuộc sống của Trương Tuệ Phương, không thể để bà lại sống cô độc đến cuối đời như kiếp trước được.

Sau khi nghe thấy cuộc trò chuyện qua điện thoại của Trương Tuệ Phương, biết bà thật sự thích ông thì cô lập tức hỏi thăm số nhà của chú Từ.

Trên thực tế, cô làm như vậy cũng là bất đắc dĩ, lấy cái tính đến chết cũng phải sĩ diện của Trương Tuệ Phương mà nói, nếu không phải Từ Thượng chủ động thì chắc chắn bà sẽ không quay đầu lại đâu.

Trương Mạn có ấn tượng rất tốt với Từ Thượng, nhưng để cho chắc, cô vẫn phải đi đến của hàng 4S hỏi thăm nhân phẩm của ông.

Điều khiến cô càng hài lòng hơn, là cô đã nhận được câu trả lời tích cực từ tất cả mọi người, bọn họ đều nói tính cách ông thẳng thắn, là người có năng lực, có trách nhiệm và đáng tin.

Trương Mạn lại hỏi thăm về người vợ trước của ông, nghe nói là hai người kết hôn qua xem mặt, chưa tới hai năm thì vợ qua đời trong một vụ tai nạn xe, bởi vì công việc bận rộn nên ông không có thời gian yêu đương, vẫn luôn một mình, vì vậy cuộc sống riêng tư cũng rất sạch sẽ.

Khoảng thời gian này, không chỉ bận rộn với việc giải đề thi mà cô còn phải đi khắp nơi hỏi han, cho nên vẫn chưa nói cho Trương Tuệ Phương biết. Đến cả Trần Phi Nhi cũng nói chắc chắn hai mẹ con cô đã đầu thai sai, cô đã biến thành bà mẹ già với trái tim tan lo được lo mất mất rồi.

Dọc đường hai người không nói chuyện với nhau cho đến khi đi tới dưới lầu nhà Trương Mạn, cậu thiếu niên phía trước đột nhiên dừng lại, Trương Mạn đang mải nghĩ nên không chú ý, thế là đâm vào lưng anh.

Lần này đụng tới là mạnh, cô che mũi ai ôi một tiếng, nước mắt đảo quanh viền mắt.

Cậu thiếu niên quay lại, nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của cô, sau đó tầm mắt dừng lại trên đôi tai đỏ chót vì lạnh của cô.

Bình thường lúc đi học cô hay buộc hết tóc ra đằng sau, gương mặt chỉ to bằng lòng bàn tay bị tóc mái che đi một nửa, để lộ ra đôi tai xinh xẻo, trái tai lại dày nên nhìn sao cũng thấy đặc biệt đáng yêu.

Nhưng bây giờ đôi tai ấy bị lạnh mà đỏ, bởi vì da cô rất trắng nên rất dễ nhìn thấy cái màu đỏ kia, xem ra thật khiến người ta đau lòng mà.

Tầm mắt cậu thiếu niên hơi dừng lại, sau đó nhìn vào mắt cô: “Bị đụng đau? Lúc đi nhớ nhìn đường.”

Cơn đau ở sống mũi vừa mới dịu, lời thốt ra không tính là lưu loát, có chút không vui lầm bầm: “… Ai bảo cậu không nói một tiếng đã dừng lại.”

“Ừm, là lỗi của tôi.”

Khóe miệng cậu thiếu niên vậy mà ngậm lấy ý cười, anh không bác bỏ mà chỉ nhìn cô, dưới ánh đèn đường, bóng của cô nhỏ hơn rất nhiều so với anh, cũng mỏng manh rất nhiều.

Đột nhiên anh nhớ tới cái ôm lần trước ở quán bar, xúc cảm kia mềm như thể được mây ôm lấy.

Cảm giác tê dại lại ập đến.

Trước khi gặp được cô, anh luôn nghĩ rằng mình là người lí trí, suy nghĩ của anh có thể kiểm soát hành vi của anh.

Nhưng bây giờ thì không. Cơ thể đã tự hành động trước khi đại não có phản ứng.

Mắt anh tối sầm, bước về phía trước, đặt tay lên vai cô gái, chuẩn bị dùng sức mạnh hơn…

“Trương Mạn nha đầu chết tiệt này, về muộn cũng không chịu gọi cho mẹ một cú điện thoại? Đây là… bạn học của con?”

Xen kẽ với giọng điệu đầy nguy hiểm của bà chính tiếng giày cao gót giẫm lên nền đất phát ra âm thanh “lộc cộc”, vang vọng trong hành lang.