Đợi đến khi tới thành phố Z thì đồng hồ đã điểm sang trưa, hai người thu dọn đồ đạc và xuống xe, sau đó bắt taxi đi thẳng đến công viên hải dương. Công viên hải dương tọa ở ven biển của thành phố Z, bên cạnh chính là bãi tắm và công viên đá ngầm.
Biển ở thành phố Z đẹp hơn thành phố N, nước biển có màu xanh giống màu phỉ thúy.
Nhưng đáng tiếc bởi vì tuyết lớn nên tầm nhìn bị hạn chế, cảnh sắc đẹp đẽ bị đã bị chặn lại hơn phân nửa.
Trương Mạn đã đặt trước vé xem trên mạng nhưng năm đó mã QR vẫn chưa phổ biến, cho nên phải xếp hàng rồi đi tới trước cửa bán vé để lấy vé. Điều khiến Trương Mạn hơi ngạc nhiên chính là, tuyết lớn như vậy nhưng vẫn có rất nhiều du khách. Có rất nhiều người đứng ở cửa bán vé, xếp thành một hàng thật dài, hai người phải đợi hòm hòm nửa giờ mới có thể lấy được phiếu.
Công viên hải dương rất rộng, được chia thành nhiều khu, tất cả đều được xây dựng trong lòng đất. Đầu tiên hai người đi tới tòa nhà chính, cũng là nơi nổi tiếng nhất trong công viên, thế giới dưới đáy biển.
Lúc hai người đi vào tòa nhà, không khí xung quanh bỗng trở nên ẩm ướt, bởi vì muốn mô phỏng hoàn cảnh sinh sống của các loại cá ở dưới biển đến mức tốt đa mà ánh đèn cũng tù mù. Các du khách nối đuôi nhau đi, không ngớt lời ca ngợi cảnh sắc trước mặt.
Trước mắt là một bức tường kính khổng lồ, phía sau là một thế giới khác được xây dựng từ san hô, đá ngầm và tảo biển. Có rất nhiều sinh vật biển đang tự do rong chơi ở bên trong, một vài loài cá có hình thù kì lạ mà trước giờ Trương Mạn chưa từng nhìn thấy. Cá đuối có thân dẹt và vây ngực rộng, nhìn sao cũng giống một cây quạt có đuôi, cả đàn kết thành một đám mây nhỏ bơi ngang qua rặng san hô, thỉnh thoảng có một hai con cá mập khoe hàm răng nanh nhọn bơi tới, ánh mắt hung dữ tuần tra lãnh địa của mình.
Trương Mạn nhìn tới hoa cả mắt, vừa ngắm cá vừa đọc bảng hiển thị.
Cô kéo tay cậu thiếu niên chỉ chỉ vào bãi đá ngầm: “Lý Duy, anh nhìn đám cá kia đáng yêu chưa kìa, cả một đàn bơi qua nhưng mắt con nào nấy cũng ngáo hết í.”
Hai mắt cậu thiếu niên cong cong, nghiêm nghiêm túc túc đồng ý với cô: “Ừm, đáng yêu.”
Anh lại ho nhẹ một tiếng, siết chặt lòng bàn tay cô: “Kêu bạn trai.”
—— Anh muốn nghe cô gọi anh như vậy.
Trương Mạn hơi ngẩn ra, cười “Phì” ra tiếng: “Được, bảo bối của em, bạn trai của em.”
Hai người lại tiếp tục đi vào trong, đây chính là đường hầm dưới đáy biển dài một trăm mét nổi tiếng nhất thế giới, có một cầu thang bộ tự động ở cửa hông, tốc độ vừa phải, đủ để mọi người có thể vừa bình tĩnh vừa ngắm nhìn đại dương rộng lớn xanh thẳm và thơ mộng, đỉnh của đường hầm là một lớp kính dày được thiết kế dạng hình vòm, thỉnh thoảng có rất nhiều cá bơi qua đỉnh đầu làm cho người xem có cảm giác mình đang thật sự đứng dưới đáy biển.
Cung điện của sứa nối liền đường hầm dưới đáy biển, với một cô gái mà nói, nơi này là mới là nơi thơ mộng xinh đẹp nhất. Vô số loại sứa trong suốt đến và đi tự do như những lớp vải tuyn mềm mại, cơ thể trong suốt bị ánh sáng màu hồng nhạt chiếu vào, cái sắc hồng nhẹ nhàng ấy cùng với hình dáng xinh đẹp mềm mại của sứa dường như khiến người ta bước vào cõi mộng.
Có rất nhiều đôi yêu nhau chụp hình ở đây, thậm chí có mấy cặp còn chụp ảnh hôn nhau mà sứa là bối cảnh.
Trái tim Trương Mạn như thể hóa thành màu hồng, kể từ khi sống lại cho đến bây giờ, cô cảm giác bản thân chưa từng nhẹ nhõm như lúc này.
Thật ra trước kia thần kinh cô luôn căng thẳng bởi vì không chỉ có chuyện Lý Duy mà cả chuyện của Trương Tuệ Phương, nhưng bây giờ tất cả mọi chuyện dường như đều được giải quyết. Trương Tuệ Phương thoát khỏi Trịnh Chấp, và cô cũng đã ở bên Lý Duy.
Mọi thứ đều đang diễn ra theo chiều hướng tốt, không phải sao, bệnh của anh, sau này chắc chắn sẽ tốt lên thôi. Mọi thứ vẫn còn kịp, chắc chắn cô sẽ đi đến cuối cùng với anh, khi mái tóc anh trắng xóa, cô vẫn có thể cùng anh đi du lịch khắp nơi.
Lúc này, đột nhiên mũi Trương Mạn cay cay.
Cô quay lại, nhẹ nhàng ôm eo cậu thiếu niên, giọng mềm mại: “Bạn trai, em rất vui.”
Bốn giờ chiều có tiết mục cho gấu Bắc Cực ăn, đúng giờ hai người đi tới địa điểm thì thấy người chật như nêm. Người đã đứng kín bức tường kính, Trương Mạn cao một mét sáu nhưng nhón thẳng cả chân cũng không thấy được cái lưng của con gấu. Đương lúc cô định bỏ cuộc thì giây tiếp, thắt lưng bị người nhấc bổng lên, hai chân cách mặt đất một đoạn khiến cô cao hơn đám người bên cạnh không ít.
Trong lòng ấm áp, cô quay đầu lại chạm tay vào mái tóc mềm mại của cậu thiếu niên rồi ngắm nhìn con gấu Bắc Cực kia.
Bên kia bức tường kính chỉ có một con gấu Bắc Cực nằm cô đơn ở đó, không chút cảm xúc chập trùng với những ánh mắt vây xem mình. Bộ lông trên người nó có chút ố vàng, xem ra đã rất lớn tuổi.
Nhân viên chăn nuôi ném rất nhiều thức ăn thông qua cửa sổ phía trên, nhưng con gấu Bắc Cực kia vẫn nằm sấp như cũ, không có quá nhiều phản ứng. Đến khi thảy hết đồ ăn, nó mới từ tốn mở mắt ra, hơi hơi di chuyển mấy cái móng vuốt tìm kiếm thức ăn ở cạnh mình.
Thậm chí nó không thay đổi tư thế trong suốt quá trình ăn uống.
Bên cạnh có người nói: “Năm trước tôi đến chỗ này vẫn có hai con gấu Bắc Cực, nghe nói sau đó một trong số chúng đã chết già.”
Trương Mạn nhìn nhìn, ngực đột nhiên chua chát. Một mình nó sống trong toà nhà tham quan này, mỗi ngày đều bị người ta vây xem, không có bạn bè, không có người thân, đối với nó, giống như sự dịch chuyển của thời gian hoặc là sinh mệnh đã không còn chút ý nghĩa nào nữa rồi.
Rốt cục ý nghĩa của sinh mệnh là gì? Chí ít không chỉ có sống.
Đúng lúc này, có một âm thanh lanh lảnh vang lên.
—— “Mẹ ơi, con không nhìn thấy, mẹ bế con lên với!”
Giọng của người lớn mang theo vẻ không biết làm sao cho đặng.
—— “Sang năm là con vào tiểu học rồi, đã là đứa bé lớn xác rồi mà vẫn muốn ôm?”
—— “Chị gá kia cũng lớn xác đấy ạ, nhưng anh trai kia vẫn ôm chị ấy xem đấy thôi, con cũng muốn được ôm cơ!”
Khoảnh khắc Trương Mạn nghe được câu này thì trái tim vốn đang đồng cảm với sự cô đơn của gấu Bắc Cực bỗng chốc nổ ầm ầm, má và tai cô lập tức đỏ lên. Cô túm tóc cậu thiếu niên, hơi nôn nóng: “Anh thả em xuống đi…”
Giống như cậu thiếu niên cười khẽ một tiếng, nhẹ nhàng đỡ cô bằng một tay rồi từ từ buông cô xuống, cầm tay cô đi ra ngoài.
Ra khỏi khu nhà của gấu Bắc Cực, anh nhìn cô chớp mắt: “Mạn Mạn, mắc cỡ sao?”
Trương Mạn ho một tiếng, ở phương diện này, quả thực da mặt cô rất mỏng, thế là cô đã phủ nhận: “Nào có chứ, em sợ anh mệt thôi.”
Anh luôn khoan dung với dáng vẻ giả vờ của cô, vân vê bàn tay cô: “… Ờm.”
Ra khỏi khu gấu Bắc Cực chính là màn biểu diễn của cá heo và sư tử biển, bởi vì chỉ biểu diễn một lần vào buổi chiều nên rất được mọi người trông mong.
Địa điểm biểu diễn giống như một sân vận động, xung quanh là các vị trí ngồi được thiết kế theo dạng bậc thang, chính giữa có một bể bơi màu xanh rất lớn. Lúc này chương trình vẫn chưa bắt đầu, hai người cầm vé vào cửa, đi tới ngồi xuống hàng thứ hai phía bên trái.
Chẳng mấy chốc, những hàng ghế xung quanh đã chật kín người.
Phần lớn mọi người đều đưa con cái đến, trẻ con vốn rất tò mò và rất nhiều vấn đề, líu ra líu ríu vô cùng sôi sổi.
Nữ MC ăn mặc mát mẻ, sử dụng tiếng phổ thông giới thiệu những con cá heo và sư tử biển sắp sửa lên sân khấu. Đúng giờ, một vài huấn luyện viên động vật dẫn từng con cá heo và sư tử biển vào sân.
Con cá heo nhỏ kia tên là “Bối Bối”, đang ngẩng cao đầu, vừa lắc lắc cơ thể trắng trẻo của mình vừa kiêu ngạo trượt theo huấn luyện viên vào sân, dáng dấp xinh đẹp tựa một nàng công chúa dưới đáy biển.
Sư tử biển thì kém xa, cái đầu to núc ních thịt cúi gằm xuống, cơ thể cũng không xinh đẹp như cá heo, bộ da màu nâu xám đầy nếp nhăn, hơn nữa trên những nếp nhăn đó còn mọc rất nhiều râu, nhìn sao cũng giống một ông lão. Song cái thân hình bụ bẫm kia vẫn rất đáng yêu.
Tiết mục đầu tiên là cá heo nhỏ bắt phi tiêu, trước tiên huấn luyện viên cho Bối Bối bơi dưới nước một lúc, sau đó thổi ba tiếng còi, lấy một cái đĩa màu đỏ ra ném về phía cuối bể bơi. Vừa nghe được tín hiệu Bối Bối lập tức bơi nhanh trong nước, lúc bơi đến đầu kia của bể nó nhảy lên vẽ ra một đường cong xinh đẹp, há miệng bắt lấy chiếc đĩa.
Trên khán đài vang lên một tràng pháo tay lớn, Trương Mạn ngạc nhiên kêu, không ngờ cá heo lại bơi nhanh đến vậy!
Sau đó, một trong số những con cá heo kia biểu diễn phép toán cộng trừ đơn giản, thông minh tới nỗi ai cũng ngạc nhiên!
Đám sư tử biển cũng hoàn thành nhiệm vụ với hiệu suất tương ứng, toàn bộ bầu không khí đã đạt đến cao trào.
Sau khi xem xong các màn trình diễn thì đến thời gian tương tác với cá heo.
Bối Bối và Kỳ Kỳ “đứng” hai bên trái phải, kiêu ngạo ngẩng cao đầu, vô cùng đỏm dáng nhìn xuống khán đài cong cong miệng như thể đang mỉm cười.
Thậm chí thỉnh thoảng chúng còn vẫy vẫy “tay” với các khán giả.
Dáng vẻ kia, khỏi nói có bao nhiêu đáng yêu, ngay cả Trương Mạn cũng không cầm được trái tim thiếu nữ phấp phới, kéo cánh tay Lý Duy cười toe toét.
MC đi tới xoa xoa đầu Bối Bối, cười nói: “Xem ra hôm nay có rất nhiều cô gái xinh đẹp tới xem nhỉ, đã lâu rồi Bối Bối và Kỳ Kỳ của chúng ta mới vui vẻ như ngày hôm nay. Bối Bối cái gì cũng tốt, song lại có một khuyết điểm, đó chính là háo sắc, thấy gái xinh là sẽ đứng im không chịu di chuyển.”
Bối Bối còn rất phối hợp gật gật đầu, con cá heo này rất thông minh, thực giống một đứa bé bảy, tám tuổi.
Mọi người ngồi trên khán đài cười to.
MC còn kể mấy câu chuyện cười khiến bầu không khí càng thêm nóng, sau đó cô ấy nói vào chuyện chính: “Các vị khán giả đang ngồi trên khán đài, có ai muốn tiếp xúc thân mật với Bối Bối của chúng ta không? Hãy cho tôi xem ai là người nhiệt tình nhất nào.”
Mọi người nhiệt tình đưa tay lên, có mấy đứa nhỏ bị bố mẹ ôm lại mà hận không thể lao thẳng lên sân khấu.
Trương Mạn cũng giơ tay, lại sợ không đủ cao, thế là cô bắt lấy tay Lý Duy đưa cao lên. Cậu thiếu niên hơi không biết làm sao cho đặng giơ tay, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn cô, dễ nhận thấy chuyện tương tác với cá heo không đủ hấp dẫn bằng cô.
MC nhìn quanh khán đài một vòng, rồi nhìn về phía Trương Mạn nở nụ cười: “Cô gái xinh xắn này cũng đã cầm tay chàng trai đẹp đẽ ngồi bên cạnh giơ lên luôn rồi, xem ra em rất muốn chạm vào Bối Bối của chúng ta nhỉ, vậy thì em đi, cô bé mặc váy trắng ngồi ở hàng thứ hai.”
Trương Mạn hơi ngạc nhiên khi nhận ra cô ấy đang nói mình.
Mấy trăm người, vậy mà có thể chọn trúng cô? Cô vui vẻ liếc cậu thiếu niên bên cạnh.
“Đi đi.” Anh đưa tay xoa tóc cô, cầm chiếc áo khác đang phủ trên đầu gối cô lên, cười gật đầu.
Trương Mạn đi qua khu khán đài, tiên lên sân khấu.
“Ôi chao, vừa rồi không để ý, vậy mà là một cô bé xinh đẹp nhường này, mọi người nói xem em ấy có đẹp không nào?”
MC rất biết khuấy động bầu không khí.
“—— Đẹp!” Mọi người rất nể mặt, thậm chí có một số người trẻ tuổi huýt sáo với Trương Mạn.
“Chậc chậc, không gạt mọi người, vốn dĩ hình thức tiếp xúc thân mật với Bối Bối chính là ôm nó, song í, một cô bé xinh đẹp như này thì chỉ ôm thôi thì Bối Bối không đồng ý đâu, đúng không Bối Bối?”
MC cười cười lắc đầu, nhìn về phía cá heo nhỏ.
Ai ngờ Bối Bối thật sự gật đầu, vặn vẹo thân hình “đi” qua, ngước đầu lên cọ cọ vào cánh tay Trương Mạn, dáng vẻ đáng yêu và ngây ngô lại lần nữa khiến khán giả cười to.
Trương Mạn bị nó tựa vào, trái tim bỗng mềm nhũn, trong lúc cô đang bối rối thì huấn luyện viên ra hiệu cho cô chạm vào cái đầu bóng loáng của cá heo nhỏ.
“Vậy mọi người nói xem không ôm thì cũng nên hôn một cái nhỉ?” MC lại nói ra những câu khiến người ta ngạc nhiên, nhưng cả khán đài gần như đã sôi sùng sục.