Trung tuần tháng Giêng, thành phố N đã đi vào mùa đông.
Trận bão tuyết ròng rã suốt một tuần dường như ngưng lại vào nửa đêm, trên mái hiên, trần xe, bụi cây… đều chất đầy những ụn tuyết cao hơn nửa thước.
Lúc này, dưới làn truyến trắng xóa thành phố lớn đã tiến vào ngủ đông.
Thứ hai tuần sau cả trường bắt đầu thi cuối kỳ, Trương Mạn cầm theo mấy quyển sách bài tập Vật lý, tính tới nhà Lý Duy học cùng anh.
Cô đeo balo lên, xuống lầu mua hai bữa sáng rồi đi về phía trạm xe buýt, tâm trạng có chút phấn khích, sau khi trở về thành phố Z thì đây là lần đầu tiên cô tới nhà anh.
Trương Mạn mang một đôi giày tuyết rất dày, lúc đạp lên lớp tuyết đọng phát ra tiếng xôm xốp.
Chưa từng có mùa đông nào mà cả thế giới đều bừng sáng giống như mùa đông này.
Cô quen cửa quen nẻo ngồi lên xe rồi đi tới trạm xe buýt nhà Lý Duy, háo hức nghĩ, lái nhanh một chút nào, nhanh lên chút nữa.
Cuối cùng nửa tiếng sau, sau khi xe đi qua đường bờ biển ghồ ghề cô đã nhìn thấy tiểu khu nhà anh ở phía trước.
Xe buýt còn chưa tới nơi nhưng Trương Mạn đã thoáng thấy cậu thiếu niên đang đợi cô ở trạm, anh mặc một bộ đồ đen, nhìn sao cũng thấy gầy yếu hơn những người cùng chờ ở trạm rất nhiều.
Trương Mạn nghe được cuộc trò chuyện của mấy cô gái bên cạnh.
“Má nó, nhìn kìa nhìn kìa, cậu chàng đứng bên trạm dừng kia rất đẹp trai nha.”
“Ở đâu?”
“Cậu nhìn đằng kia đi, là người đang đứng bên cái chú mặc đồ màu đỏ á.”
“A a a tôi thấy rồi, trời ơi đẹppp!”
Nghe bọn họ bàn tán sôi nổi tức thì lòng tự hào tự nhiên sinh ra —— cô yêu cậu thiếu niên này, là người tốt nhất trên thế giới này.
Xe buýt từ tốn đi và trạm, Trương Mạn nhìn ra phía ngoài cửa sổ vẫy vẫy tay.
Khoảnh khắc cậu thiếu niên nhìn thấy Trương Mạn, gương mặt vốn thờ ơ chợt bừng sáng, nhìn cô khóe môi cong cong, trong mắt mang theo ý cười vô hạn, đầu hơi nghiêng.
Xe còn chưa dừng xong mà Trương Mạn đã gấp gáp đi xuống bằng cửa sau. Trên bậc thang cấp của sân ga bị đóng băng vô cùng trơn, cô mới chỉ không chú ý một chút mà cả người đã bổ về phía trước, nhào vào ngực cậu thiếu niên đoạn bị anh ôm vững.
Những lúc không có anh bên cạnh, trước giờ lúc đi đường một mình cô luôn rất chú ý. Nhưng lúc có anh dường như lúc nào cô cũng có thể ngã.
—— Thật ra lúc không có anh, cũng không phải đường không bị đóng băng song bởi vì có anh ở đây nên cô không cần cẩn thận với mọi chuyện.
“Mạn Mạn.”
Cậu thiếu niên đỡ vai cô để cô đứng vững, sau đó cầm tay cô, người ngón tay đan chặt rồi cùng nhau đi về nhà anh.
Áo khoác trên người anh lạnh ngắc, là chất liệu jean, vừa lạnh lại vừa cứng nhưng Trương Mạn không hề xét nét, cô ngẩng mặt lên cọ cọ vào cánh tay anh, lắc lắc: “Bạn trai, anh đợi em lâu chưa?”
“Không lâu.”
—— Thật ra đã đếm được bảy, tám chiếc xe vào trạm rồi.
Cơ hồ lúc cô gởi tin nhắn cho anh nói rằng sắp xuất phát thì anh lập tức xuống lầu. Phải mất nửa giờ để đi từ nhà cô đến nhà anh, song cho dù não bộ đã tính toán rõ ràng thì anh cũng không khống chế được suy nghĩ muốn nhìn thấy cô.
Sau khi trải qua sự sắp xếp của lần trước, nhà Lý Duy đã có hơi thở con người hơn rất nhiều, rèm cửa trong phòng khách đổi thành voan mỏng, cho dù bây giờ không kéo rèm thì ánh mặt trời bên ngoài vẫn có thể chiếu vào. Trương Mạn vừa bước vào cửa là đi tới ghế sofa bằng da trong phòng khách nằm luôn xuống, sẵn tay ôm cái gối ôm lớn, xoa xoa lưng ghế sofa một cách hài lòng.
Cậu thiếu niên đi vào phòng bếp rót cho cô một cốc nước đặt trên bàn trà, đi tới ngồi xuống cạnh cô, không nói gì chỉ ôm cô qua, nâng cằm cô lên muốn hôn.
Lúc ở nhà ga anh đã muốn hôn cô nhưng e cô ngại mà nhịn đến bây giờ.
Ai dè Trương Mạn đưa tay lên che môi mình lại.
“Không được, không thể hôn.”
Cô lắc lắc đầu, đặt bữa sáng lên bàn: “Hôm nay em tới đây là để học, hai ngày nữa phải thi cuối kỳ rồi.”
Trong bài kiểm tra Vật lý cuối kỳ của đợt này sẽ có một thêm một số câu hỏi, liên quan đến cuộc thi tuyển chọn, mặc dù cô không có bao nhiêu áp lực, những cũng phải tốn vài ngày để giải đề —— thời gian thi hạn chế là như vậy, đề thi bao gồm những kiến thức đã được học, còn có một số câu hỏi nằm ngoài.
Trương Mạn nghĩ nghĩ, lặng lẽ đỏ mặt.
Nụ hôn này của anh, nói không chừng sẽ… giống như ngày hôm đó ở trong nhà nghỉ, sẽ rất lâu rất lâu mới ngừng.
Cậu thiếu niên vội vàng hôn xuống mu bàn tay cô, đôi ngươi đen nhánh của anh có chút không vui nhưng trông thấy cái lắc đầu kiên định của cô, chỉ đành hôn xuống mu bàn tay cô rồi gặm gặm một cái.
Với cô, quả thật anh không thể làm gì.
Trương Mạn thấy anh đồng ý thì giống như khen mà hôn lên má anh: “Bạn trai em ngoan nhất, anh ăn sáng đi, ăn xong chúng ta cùng nhau học.”
Hai người ăn sáng xong sau đó đi tới phòng đọc sách.
Trương Mạn trải bộ đề thi ra, chuẩn bị bút và giấy, tính giải một đề thi giới hạn thời gian.
Trước khi bắt đầu, Trương Mạn ra hiệp ước tam chương với Lý Duy: “Lý Duy, không thể hôn trên bàn học, anh nhé?”
Không thể ảnh hưởng cô giải đề được.
“Ờm.” Cậu thiếu niên không vui quay mặt không nhìn cô nữa, mở một xấp luận văn thật dày ra.
Các câu hỏi bổ sung trong đợt kiểm tra lần này sẽ khó hơn những lần thi trước một bậc, nội dung đều vượt qua kiến thức bọn họ đang học, độ khó tương đương với đề của cuộc thi vòng loại.
Trương Mạn đang mải phân tích một đề cơ học, chẳng mấy chốc cô đã tìm ra chi tiết quan trọng giữa bản lề, băng tải, và ba bốn mảnh gỗ xếp chồng lên nhau bằng cách sử dụng định luật II Newton, momen động lượng, momen lực và phương trình định lý động năng.
Làm xong một bài, cô liếc nhìn đồng hồ đeo tay.
Rất tốt, thời gian chưa đầy tám phút, một tiếng đồng hồ làm bảy, tám bài là không thành vấn đề.
Trong phòng rất yên tĩnh, buổi sáng mùa đông ánh mặt trời ấm áp, thỏa thích tràn qua cửa sổ lớn sát đất, phủ lên hai người đang miệt mài học tập trong phòng.
Hai ngày trước Lý Duy vẫn chưa xem xong phần luận văn kia, đó là một bài đánh giá về black string và p-branes được xuất bản bởi một số nhà Vật lý học của đại học California vào hai mươi mấy năm trước.
Không luân phiên thay đổi như lĩnh vực máy tính và điện tử, về cơ bản hệ thống cơ sở của Lý luận Vật lý đã được đặt nền móng từ mấy chục năm trước, song trong mấy năm gần đây không có bất kỳ nghiên cứu nào mang tính đột phá và tiến bộ.
Những thiên kiêu chi tử trong thế kỷ hai mươi đã có những suy luận rất sinh động, họ đã đưa ra những suy đoán về bản chất của thế giới mà khó thể kiểm nghiệm thực hư. Họ lớn mật để lại một phỏng đoán khó hiểu đối với thế giới này, đợi người sau tới chứng thực hoặc là bác bỏ.
Cậu thiếu niên cụp mắt, đọc xong hơn hai mươi trang đánh giá, rốt cục cũng nhìn tới tài liệu tham khảo, sau khi xem xong danh sách những người tham gia anh thả xấp luận văn xuống.
Anh nghiêng đầu, nhìn cô gái đang múa bút thành văn.
Lúc nghiêm túc sẽ thói quen cau mày, còn hay phồng má mà ngay cả cô cũng không phát hiện ra điều này. Tầm mắt anh di chuyển từ tóc mái xuống sóng mũi rất cao, rồi xuống thêm chút nữa, dừng lại ở cánh môi hơi dẩu lên của cô.
Cánh môi hồng nhạt và giấc mơ tối qua của anh.
Khiến trái tim anh lại ngứa thêm lần nữa.
Anh nhếch khóe môi, đưa tay, hơi hơi sơ ý đẩy xấp luận văn chứa đầy chú thích đã được anh nhớ kỹ trong đầu, lia nó trên mặt đất.
Vừa khéo rơi ngay dưới ghế Trương Mạn.
Bên dưới tiêu đề của xấp luận văn thiêng liêng là tên những nhà khoa học nổi tiếng được sắp xếp theo hình tam giác ngược, không không nằm trên sàn nhà lạnh lẽo.
Cậu thiếu niên đưa tay lên, dùng đuôi bút máy chọc chọc vào cánh tay Trương Mạn: “Mạn Mạn, em có thể nhặt nó giúp anh không?”
“Ừm.” Trương Mạn không quá để ý, đọc xong một đề bài, vừa suy nghĩ vừa xê cái ghế ra sau một chút, ngồi xổm xuống nhặt xấp luận văn.
Nhưng ngay lúc cô ngồi xổm xuống, tay chạm vào xấp luận văn, khoảnh khắc người cô thấp hơn bàn học thì cậu thiếu niên ở bên cạnh đột nhiên cúi người xuống, nâng cằm cô lên hôn xuống.
Bất ngờ đến không kịp phòng bị.
Tay trái anh nâng cằm cô, tay phải giữ lấy gáy cô, vội vàng phủ lên.
Trước lạ sau quen, lần trước phải mất một lúc lâu mới có thể lĩnh hội, lần này vừa bắt đầu là có thể sử dụng luôn.
Chưa được bao lâu Trương Mạn đã thở hổn hển, cô bị anh hôn tới ngốc ngốc ngây ngây, hoàn toàn bối rối, vừa tính giãy thì cậu thiếu niên buông cô ra cách cô một ngón tay.
Trong mắt anh là ái muội và rung động vô biên, trái cổ hơi lăn, như vậy dịu dàng lại kìm nén mà giải thích với cô: “Không có ở trên bàn học mà.”
Hơi thở anh nóng rực.
Nói xong, anh lại ghé người qua hôn xuống.
Trương Mạn sững sờ, trong lúc bị hôn tới mơ mơ màng màng cô mới hiểu ra, thì ra anh là đang nói đến hiệp ước tam chương vừa rồi.
Ý của anh là, anh không phạm quy.
Có vẻ hợp lý nhở?
Nụ hôn này quá say lòng người, dẫu có là một trái tim kiên định cũng sẽ hóa thành một bãi nước.
Trương Mạn thầm gật đầu, đồng ý với suy nghĩ của anh, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai cậu thiếu niên rồi dịu dàng đáp lại.
Một buổi sáng yên tĩnh sau khi tuyết ngừng rơi, phía sau cửa sổ lớn sát đất, bên dưới chiếc bàn rộng rãi làm từ gỗ tử đàn, là cô gái bủn rủn ngồi trên sàn nhà, là cậu thiếu niên đang khom lưng, là bỏ mặc trời đất mà hôn nhau.
…
Cuối cùng Trương Mạn vẫn phải tranh thủ thời gian mà hoàn thành bộ đề thi kia.
Cô bẹp miệng trừng kẻ cầm đầu: “Hôm nay em tính là hai bộ đề thi nhưng bây giờ em chỉ hoàn thành có một bộ, tất cả đều do anh cả!”
Cô vừa nói xong, cậu thiếu niên bên cạnh lập tức nở nụ cười trầm thấp, anh ghé tới cầm lấy tay cô, đụng đụng vào khóe môi cô như thể an ủi, giọng rất dịu: “Ờm, tại tôi cả.”
Nói thì nói như thế nhưng trên mặt không có lấy một chút áy náy, trái lại vô cùng vui vẻ.
Anh tiếp tục dán đến bên tai cô: “Mạn Mạn, em đừng lo, ngày mai tôi sẽ soạn cho em một phần nội dung cần chú ý(*). Tôi đã giải đề từ sớm kia, đại khái đều là những kiến thức đó thôi, khẳng định đúng đến tám chín phần mười.”
Lúc này Trương Mạn mới yên tâm, coi như anh còn có chút tính người.
Cậu thiếu niên lại tiếp tục kéo cô, nói như thèm đòn: “Làm như vậy sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian, chúng ta có thể làm chuyện khác.”
Anh cảm thấy mình cần phải lợi dụng thời gian để chạy theo hiệu suất.
Trương Mạn hiểu ra tức thì mặt mũi đỏ bừng, giận dữ: “Em mới không tiết kiệm thời gian đó, em có rất nhiều thời gian, tại sao phải tiết kiệm?”
Cô tức một lúc lâu mới sực nhớ rồi lấy một lá bùa màu vàng từ chiếc ví trong balo ra.
“Lý Duy, qua năm mẹ em sẽ kết hôn với chú Từ, trước đó mẹ của chú Từ có đi chùa xin mấy lá bùa bình an, cho mẹ em ba cái, chúng ta mỗi người một cái! Ừm, cái này cho anh, anh đặt ở chỗ khuất trong nhà nhé.”
Hôm qua cô nghe Trương Tuệ Phương nói, vốn dĩ mẹ chú Từ chỉ lấy hai cái, vẫn là chú Từ bảo bà lấy ba cái.
Lá bùa bình an xinh xắn nằm trong lòng bàn tay Trương Mạn, cô nghiêm nghiêm túc túc nhìn cậu thiếu niên, hai mắt cong rồi cong: “Anh phải cất nó thật kĩ đó, nhất định bùa bình an này sẽ phù hộ anh bình an vui vẻ một đời, sẽ không có bất kỳ đau khổ và chẳng may.”
—— Đây cũng là nguyện vọng lớn nhất đời này của cô.
Cậu thiếu niên hơi ngớ ra, cẩn thận nhận lấy lá bùa.
Chủ nghĩa duy vật và tín ngưỡng, cũng có lúc không xung đột —— phần lớn các nhà khoa học lỗi lạc trong lịch sử phương Tây đều có tín ngưỡng cố định của riêng mình.
Lý Duy vân vê lá bùa nhỏ trong lòng bàn tay, một góc tối tăm nào đó trong trái tim nóng lên.
Trước kia anh không có tín ngưỡng cố định, nhưng sau này có rồi.
Chính là cô gái trước mặt đã nghiêm túc đưa cho anh một lá bùa bình an, nói có thể bảo vệ anh bình an một đời.
Anh ghé qua, hôn xuống khóe môi cô, chỉ khẽ chạm rồi tách ra ngay.
Như một tín đồ thành kính.
—— Khoảnh khắc này, hai người đã hoàn toàn sa vào tình yêu không hề hay rằng, lá bùa bình an này sẽ khơi dậy tất cả mâu thuẫn và đau khổ trước khi nó đem lại bình an. Mà định mệnh, thường ở sẽ nơi họ không nhìn thấy, quanh co vòng vèo, nanh ác dữ tợn, cố gắng quay về chỗ ban đầu.