Trao Anh Ánh Dương Ấm Áp

Chương 47



Anh đã sớm lên kế hoạch rời khỏi cô.

Hai người đi từ bãi biển về nhà, vốn dĩ Trương Mạn muốn ở nhà Lý Duy một đêm, mai đi cùng anh đến trường thi cuối kì nhưng Trương Tuệ Phương luôn gọi điện đến giục, thế là cô đành phải tạm biệt với anh.

Nhưng cô vẫn có chút không yên tâm, đi với anh đến cửa hàng mua một chiếc điện thoại mới, lắp sim xong: “Bạn trai, tối nay phải nhắn tin cho em đó.”

Cậu thiếu niên ngoan ngoãn gật đầu, khóe môi nhiễm ý cười: “Ừm, để tôi đưa em về nhà.”

Đến dưới lầu nhà cô, Trương Mạn tính lên trên thì nghe thấy cậu thiếu niên gọi cô.

“Mạn Mạn.”

Giọng anh hơi khàn, không nghe ra nhiều tình cảm trong đó.

Trương Mạn quay đầu lại: “Sao vậy anh? Không nỡ để em đi hả?”

Cậu thiếu niên im lặng rất lâu, cuối cùng vẫn không nói gì.

Anh cười với cô vẫy vẫy tay, cảm xúc mãnh liệt trong mắt không hề vơi đi, trong mùa đông này dường như có một nhiệt độ khác.

Trái tim Trương Mạn nóng lên, cô bước tới nhón chân thơm nhẹ lên má anh, hai mắt sáng ngời: “Ừm, vậy em lên nhà nhé, anh nhất định không được suy nghĩ lung tung đâu đấy, có gì thì lập tức gọi cho em, được không anh?”

“Ừm, lên đi.”

Có thể là hóng gió cả một buổi chiều, nên giọng của cậu thiếu niên mang theo chút âm mũi nặng nề.

Ý cười của anh ấm áp đến mức khiến trái tim Trương Mạn an yên.

Chuyện đang phát triển theo chiều hướng tốt, không phải như vậy sao.



Dưới ánh nắng ấm áp của ngày đông, lớp tuyết dày lặng lẽ tan chảy. Tảng băng trên mái hiên vốn rất rắn chắc, lúc này liên tục nhỏ nước.

“Tí tách, tí tách, tí tách.”

Giọt nước đậu trên nền xi măng xám nhạt, đọng lại tạo thành một vũng đậm màu.

Mọi thứ bình yên đến lạ.

Nhiều khi, con người luôn không cảm giác được bão tố đang chực chờ khi đang đắm chìm trong bình yên.

Tối hôm đó, hai người vẫn liên lạc với nhau. Cứ cách mấy phút Trương Mạn lại gởi tin nhắn cho Lý Duy, anh đều ngoan ngoãn trả lời cô, tuy không nói gì nhiều nhưng Trương Mạn có thể cảm giác được anh đã bình tĩnh hơn trước rất nhiều.

Thậm chí Lý Duy còn gởi cho cô một phần quyển sách đoán đề thi Vật Lí, Trương Mạn nhìn đống câu hỏi dày đặc mà lòng ấm áp.

Lúc này rồi, anh còn có thể nói ôn tập giúp cô.

Dường như anh mạnh mẽ hơn cô nghĩ.



Hôm sau, Trương Mạn đến trường từ rất sớm.

Kỳ thi cuối kì này được sắp xếp rất sít sao, buổi sáng thi môn Ngữ Văn với thời lượng hai tiếng rưỡi, buổi chiều là môn Toán. Hôm sau sẽ là các môn tự chọn, học sinh khối Xã hội sẽ thi Sử, Địa, còn khối Tự nhiên là Hóa, Lí, Sinh.

Mỗi lớp đều được chia vào các phòng thi khác nhau thuộc một tòa nhà dạy học trống trong trường học.

Trương Mạn vào lớp trước, lúc này trong phòng không có bao nhiêu người.

Lý Duy chưa đến.

Bình thường anh luôn đến sớm hơn Trương Mạn, buổi sáng, chỉ cần cô bước vào lớp là có thể thấy cảnh anh yên lặng đọc sacsh.

Nhưng hôm nay không có.

Nhìn bàn học trống trơn của anh, đột nhiên Trương Mạn có một loại dự cảm xấu, cô đi qua hỏi bạn học nam đang nằm sấp ở bàn phía trước: “Kim Minh, cậu thấy Lý Duy đâu không?”

Kim Minh vừa mới chợp mắt, bị kéo dậy nên không khỏi cáu kỉnh dụi đôi mắt ngái ngủ: “Ờ, tôi vừa thấy cậu ấy đến, cầm cái túi giấy đi ra ngoài rồi, chắc là đến phòng thi luôn.”

Hôm nay thi cuối kì nên buổi sáng không có tiết đọc, rất nhiều học sinh sẽ đến thẳng phòng thi để ôn tập.

Trương Mạn thở phảo nhẹ nhõm.

Cô xoa xoa huyệt thái dương, bất lực lắc đầu.

Có lẽ là cô quá nhạy cảm, tối hôm qua anh còn có lòng gởi đề ôn tập cho cô, chắc là tâm trạng đã tốt hơn rồi.

Chỉ cần chuyện có liên quan đến anh, thần kinh cô liền bắt đầu căng thẳng.

Lúc này, Trần Phỉ Nhi đứng ở cửa sau lớp cô gọi: “Mạn Mạn, cậu còn rề rà gì nữa hả, mau đến phòng thi thôi, chỉ còn hơn hai mươi phút nữa mà từ đây đi tới đó rất mất thời gian.”

Trương Mạn gật đầu, thu dọn túi bút xong rồi đi đến phòng thi với cô ấy.

Để tránh gian lận, trong các kỳ thi lớn như thế này trường học đã chia phòng thi một cách ngẫu nhiên dựa vào hai khối Tự nhiên và Xã hội. Cô và Lý Duy không cùng một phòng thi, song vừa khéo cùng phòng thi với Trần Phi Nhi.

Trương Mạn bước vào địa điểm thi trước, cố ý rẽ qua phòng thi của Lý Duy, đứng ngoài cửa sổ nhìn vào.

Vừa nhìn là thấy anh ngay.

Cậu thiếu niên không căng thẳng lật sách như những người khác mà yên lặng nằm bò ra bàn, giống như đang ngủ bù.

Trương Mạn không làm phiền anh, cô thở phào nhẹ nhõm, thầm mắng mình thần kinh rồi mới kéo Trần Phỉ Nhi băng qua hành lang dài ngoằng, lên lầu, đi vào phòng thi của bọn họ.

Trần Phỉ Nhi đi bên cạnh cô, bĩu môi không vui lầm bầm: “Tớ nói sao cậu không đi từ tầng hai, thì ra là phải tới nhìn bạn trai thân yêu của cậu. Sao nào, gáy của cậu ấy có đẹp không?”

Nhớ lại vẻ mặt u oán của con bé vào cái hôm cô nói cho Trần Phỉ Nhi biết cô và Lý Duy yêu nhau mà không khỏi cười thầm.

Đến bây giờ vẫn không thay đổi.

Trần Phỉ Nhi thấy chiến lược u oán không có tác dụng bèn đổi sang làm nũng, kéo cánh tay cô lắc lắc: “Tớ mặc kệ, còn tiếp tục như vậy nữa tớ sẽ cảm thấy cậu muốn bở rơi tớ. Mạn Mạn, cậu không được trọng sắc khinh bạn đâu đấy!”

Trương Mạn nhìn cô ấy, tâm trạng bỗng tốt hơn nhiều, cười cười xoa đầu cô ấy: “Ừm, tớ hứa với cậu.”

Lúc này Trần Phỉ Nhi mới vui vẻ.

“Ừm, vậy sau này lúc hai người kết hôn, tớ sẽ làm phù dâu cho cậu.”

Đột nhiên Trương Mạn nhớ lại kiếp trước.

Lúc Trần Phi Nhi kết hôn, cô là phù dâu duy nhất.

Cô nhớ rõ, lúc đó Trần Phi Nhi cài vương miện tinh xảo, mặc chiếc váy cưới lộng lẫy đứng ở trên sân khấu, vừa ném bó hoa về phía cô vừa khóc: “Không cho phép bất kì ai cướp hoa với cậu ấy, Trương Mạn, cậu nhất định phải hạnh phúc đấy!”

Lòng Trương Mạn ấm áp, nói không chừng kiếp này cô thật sự sẽ kết hôn sớm hơn cô ấy.



Môn cuối cùng trong hai ngày thi là Vật lí.

Bởi vì có thêm một tờ đề phụ mà thời lượng thi hai tiếng kéo dài thành ba tiếng, tất nhiên, nếu không làm tờ đề phụ này bạn có thể nộp bài sớm.

Trương Mạn nhìn câu hỏi, hơi ngạc nhiên —— thật sự giống với đề ôn tập mà Lý Duy gởi cho cô vào hai ngày trước đến tám mươi chín mươi phần trăm.

Cô thuận lợi làm xong, nộp bài trước nửa tiếng, thong thả đi về phía lớp học.

Trong hai ngày thi này sẽ không có giờ nghỉ trưa và tự học tối, cho dù buổi trưa ăn cơm xong, hay buổi chiều thi xong thì đều là thời gian hoạt động tự do. Mỗi khi thi xong Lý Duy sẽ về nhà luôn, chờ đến thời gian thi môn tiếp theo anh lại đến phòng thi, thật sự không về lại lớp học.

Vì vậy trong suốt hai ngày thi cô gần như không có thời gian ở cùng một chỗ với Lý Duy —— mặc dù trước mỗi lần thi, cô đi đến phòng thi của anh đều có thể nhìn thấy anh, cũng có nói với nhau mấy câu nhưng chỉ trong mấy phút vội vội vàng vàng.

Nghĩ tới đây Trương Mạn bước nhanh hơn rẽ vào tòa nhà của lớp mười.

Hôm nay thi xong sẽ chính thức nghỉ đông, chắc chắn Lý Duy sẽ quay lại lớp thu dọn đồ đạc, cô định tối nay đến nhà anh ăn cơm với anh.

Lúc này trên hành lang có rất nhiều học sinh,, đoán chừng có một vài học sinh không làm tờ đề phụ kia mà nộp bài sướm.

Mấy học sinh nam sóng vai nhau đi đằng trước Trương Mạn đang thảo luận bài thi vừa rồi.

“Đề lần này do chủ nhiệm của lớp I ra, đúng là khó chết nhỉ? Đừng nói là tờ đề phụ kia, tôi chỉ có thể làm hai câu trong tờ đề chính thôi, mấy cậu thì sao?”

“Không phải chứ? Là Lưu Chí Quân mặt liệt kia ra đề hả, tôi còn nói tại sao lại khó như thế chứ… tôi phăng teo rồi.”

“Mấy cậu có xui chó thì cũng không bằng tôi đâu? Hôm nay tôi mới là người xui nhất nè, vốn người ngồi phía trước tôi là Lý Duy mà, nghe nói lần nào thi cậu ấy cũng đoạt điểm tuyệt đối cả, tôi còn bỏ bụng mắm sẽ trộm nhìn bài cậu ấy mấy câu, kết quả, cậu ấy bỏ thi.”

—— “Bạn học, cậu vừa nói Lý Duy bỏ thi sao?”

Học sinh nam vừa nói xong thì nghe thấy tiếng hỏi han đầy lo lắng ở phía sau. Cậu ta có chút khó chịu quay đầu lại, chợt phát hiện người đó là hoa khôi của trường bọn họ, thế là nhiệt tình hẳn lên.

“Ừm, cậu ấy bỏ thi.”

“Sao có thể chứ? Trước giờ thi Vật lí tôi thấy cậu ấy ngồi trong phòng thi mà.”

“Cái này… tôi cũng không biết, cậu ấy tới ngồi mấy phút, gần đến giờ thi cậu ấy nói với giám thi mấy câu gì đó rồi rời đi, ồ, tôi thấy hình như cậu ấy đưa đơn xin phép cho thầy giám thị á.”

Đơn xin phép? Anh không có nói với cô ah.

Cô nhanh chóng chạy về lớp học, lấy di động trong balo ra, khởi động máy, lập tức gọi cho Lý Duy.

“Xin chào, số điện thoại bạn gọi đã khóa máy, vui lòng gọi lại sau.”

Giống như lần trước, là một giọng nữ máy móc lạnh lùng.

Đột nhiên trong lòng Trương Mạn xuất hiện nỗi hoảng sợ vô hạn, cái cảm giác này, thậm chí còn nghiêm trọng hơn lần trước.

Mí mắt cô bắt đầu giật điên cuồng, sự nhạy cảm luôn được kiềm chế trong hai ngày qua liền bùng nổ.

Anh, đã đi đâu?

Đúng lúc này, di động vang lên tiếng thông báo tin nhắn “Ting ting”.

Là thông báo của hộp thư điện tử.

Cô nhấp vào hộp thư đến, nhìn thấy một mail không có tiêu đề.

Trông thấy địa chỉ email của người gởi trái tim Trương Mạn lập tức đập loạn xạ.

Là Lý Duy.

Tay cô run run nhấp vào email.

Từ khi bọn họ biết nhau cho tới nay đây là lần đầu tiên cô thấy anh gõ nhiều chữ đến thế, đầy cả một trang.

“Mạn Mạn, tôi đã nộp đơn xin nghỉ học với trường rồi, đến thành phố khác chữa bệnh, có thể sẽ không quay lại. Chúng ta… chia tay đi.”

“Nếu em muốn phản đối, mong em hãy nghe xong ba lí do của tôi trước, nhé? Một, hai ngày qua tôi đã nghĩ rất nhiều, bây giờ đối với tôi mà nói, chuyện quan trọng nhất chính là trị khỏi bệnh tâm phần liệt của tôi, những chuyện khác, bao gồm cả Vật lí, gồm cả em, tôi đều không còn sức để quan tâm.”

“Hai, Mạn Mạn à… tôi biết những lời tôi nói lúc này có lẽ em sẽ không thể chấp nhận, nhưng… em còn nhớ hôm trước tôi dẫn em đến bờ biển không? Bãi biển đó, lúc một mình tôi cũng thường đến. Thật ra một mình, đôi khi cũng rất tốt, tôi có thể bình tĩnh suy nghĩ trong thế giới của mình.”

“Thật ra tôi chưa từng nói với em, tôi thừa nhận có quãng thời gian tôi điên cuồng thích em, nhưng hoặc ít hoặc nhiều vẫn có lúc em ảnh hưởng đến sự bình tĩnh của tôi. Khi một người chìm đắm trong tình yêu đầu óc sẽ dễ dàng ngây ngất, chệch khỏi quỹ đạo vốn có của mình, tôi nghĩ sau khi tôi và em yêu nhau, tôi đã làm rất nhiều chuyện mà trước kia tôi sẽ không làm, với tôi mà nói sự thay đổi đó hoàn toàn không thích hợp.”

“Tha lỗi cho tôi, tha lỗi cho tôi vì muốn quay lại điểm bắt đầu.”

“Ba, người như tôi, thật ra thích hợp với cuộc sống một mình hơn. Mạn Mạn, em biết chuyện của bố tôi chứ? Năm đó khi tôi còn đang cấp cứu trong bệnh viện, bố tôi ông… đã tự sát ở nhà. Đối với ông mà nói, những tổn thương mà bệnh tâm thần của ông gây ra cho tôi, ông không có cách nào chấp nhận nên đã lựa chọn tự sát. Mạn Mạn, tôi không muốn dẫm vào vết xe đổ của ông. Nói cách khác, có thể tôi, không thích em nhiều như tôi nghĩ.”

“Tôi không muốn vì em mà phải mạo hiểm lớn như vậy.”

“Mạn Mạn, có lẽ với em tôi rất đặc biệt, cái đó đó không phải bởi vì tôi, mà bởi vì mối tình đầu luôn rất đặc biệt với mỗi người. Em còn nhỏ, chưa trải qua nhiều giai đoạn của cuộc đời nên em không hề biết, hiện tại yêu không đủ sức để giúp chúng ta đi đến cuối con đường. Sau này em… sẽ gặp được người tốt hơn tôi gấp trăm lần.”

Từ đầu đến cuối, anh không hề nói những thứ như sợ liên lụy cô, hoặc sợ tổn thương cô, mỗi một lý do của anh đều xuất phát từ mình, tất cả tất cả, đều để lộ sự lễ phép, lạnh lùng, bình tĩnh và ích kỉ đến tột cùng —— mặc kệ cô thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi nào xem xong sẽ ghê tởm đến ăn không ngon, ngủ không yên, cho rằng tình cảm của mình bị phụ bạc, sau đó từ tốn quên trong sự đau khổ và tức giận.

—— Hệt như kiếp trước.

Trương Mạn run rẩy xem xong lá thư này, không có cách nào kìm nén sự khó chịu và sợ hãi trong lòng.

Tất cả đều là láo toét… lí do quỷ gì chứ, mỗi một cái đều không chút logic, đâu giống như lời anh có thể nói chứ?

Giọng điệu bình tĩnh tới như vậy, có lý lẽ có bằng chứng tới như vậy, giống như đã được suy nghĩ cẩn thận, nhưng có vài câu không quá xuôi tai, thậm chí một người luôn tuân thủ dấu chấm câu như anh cũng quên thêm.

—— Anh chính là coi cô là một cô nhóc mười sáu, mười bảy mà chơi đùa.

Thảo nào, thảo nào hôm qua đột nhiên anh muốn dẫn cô đến một nhà hàng sang trọng như vậy, còn dẫn cô đến bờ biển đó, hóa ra, anh đang nói lời tạm biệt với cô ha.

Anh đã sớm lên kế hoạch rời khỏi cô.

Cô hiểu rõ anh như vậy.

Anh càng bình tĩnh, càng muốn vạch rõ giới hạn với bạn bao nhiêu thì nội tâm anh càng suy sụp bấy nhiêu.

Cậu thiếu niên này đã nhận hết đau khổ và bất hạnh, anh không muốn áp đặt những tổn thương và tuyệt vọng đó lên người cô, thế là anh rời đi, phải rời đi khiến người ta căm ghét.