“Dám làm mà không dám nhận à? Hèn hạ”, Từ Ngưng Viên vẫn duy trì thái độ như cũ mà cay nghiệt mắng Phù Dung, “Cô nên nhớ thân phận của mình là gái đã có chồng rồi.
Lập tức bỏ cái thói đó đi cho tôi.”
“Hèn hạ? Dám làm không dám nhận? Ha ha.
Anh đang nói anh à?”, Phù Dung tức điên người, “Từ Ngưng Viên, anh đừng tưởng tôi không biết anh ở bên ngoài cũng có cao đẹp gì cho cam? Không phải anh cũng trêu hoa ghẹo nguyệt sao? Đến nhân viên của mình mà anh còn ăn được nữa mà?”
“Đồ điên.”
Từ Ngưng Viên hừ lạnh, định đóng cửa vào làm việc tiếp.
Anh đang bận bù đầu để viết lại toàn bộ phần mềm, không có thời gian rảnh đứng đôi co với con nhỏ điên khùng Nhạc Thanh Dao này.
“Từ Ngưng Viên, anh đứng lại đó cho tôi”, Phù Dung đưa tay ra chặn cánh cửa không cho Từ Ngưng Viên đóng lại, “Lúc sáng chuyện ở trên công ty cũng là do nợ đào hoa của anh mà ra đó.
Anh dựa vào đâu mà dám đổ hết lỗi lên trên đầu tôi? Nguyên nhân ban đầu không phải là do anh sao?”
“Nhạc Thanh Dao, buông tay”, Từ Ngưng Viên gằn giọng mà nói.
Anh thực sự không ưa nổi cái dáng vẻ kiêu căng vô lý này của Nhạc Thanh Dao.
“Sao? Khi nãy không phải anh hùng hổ hỏi tội tôi lắm mà? Giờ nói đến tội của mình thì lại muốn bỏ chạy.”
“Tôi không có lỗi gì để mà phải bỏ chạy hết.
Nhưng tôi khinh thường phải nói chuyện với một người như cô.
Một đứa con gái có thể dùng thân thể mình ra để giải quyết vấn đề.
Hơn nữa cô gây ra lỗi, khiến cho tôi và cả công ty thiệt hại lớn như vậy mà đến một câu xin lỗi còn không nói ra được.
Cả người chua ngoa, đanh đá khiến người ta phải chán ghét”, Từ Ngưng Viên khoanh tay lại, nhìn Phù Dung bằng nửa con mắt mà nói.
“Anh…”, Phù Dung tức đến nói không nên lời.
Cô dùng thân thể để giải quyết vấn đề khi nào chứ?, “Chuyện đó không phải lỗi của tôi, có người đã cố tình khiến cho cái ly đó bị vỡ khiến nước vào máy của anh.”
Phù Dung oan ức mà la lớn lên.
Cô thật sự không hiểu vì sao ly nước lại có thể vỡ một cách vô lý và trùng hợp đến như vậy.
Bên trong chắc chắn là có vấn đề, hơn nữa người đáng nghi nhất là Ánh Vân.
“Có người cố tình?”, Từ Ngưng Viên lặp lại câu nói của Phù Dung nhưng ngữ khí hoàn toàn không có chút tin tưởng, “Cô lại muốn đổ lỗi cho người khác để trốn tội à?”
“Từ Ngưng Viên, tôi nói thật đó! Vì sao anh lại không tin tôi?”
Phù Dung cảm thấy thực sự bất lực.
Cô cố gắng thanh minh cho mình, thế nhưng người đàn ông này hoàn toàn bỏ ngoài tai.
“Vì sao tôi phải tin tưởng cô?”, Từ Ngưng Viên thờ ơ hỏi lại, nhếch mép cười, “Nói cách khác, cô có gì đáng để cho tôi tin tưởng chứ?”
“…”
Phù Dung nghe xong câu nói của Từ Ngưng Viên thì trở nên câm lặng.
Sau đó cô bật cười.
Cô đúng là một con ngốc mà.
Đã biết trước rằng Từ Ngưng Viên sẽ không tin tưởng mà vẫn còn muốn giải thích với anh ta? Để giờ tự rước nhục vào thân.
“Được rồi.
Tôi hiểu rồi.
Là anh muốn bao che cho Ánh Vân đúng không? Còn tôi chỉ là một con chốt thí, anh muốn hất bao nhiêu nước bẩn lên người cũng được.”
“Ánh Vân thì liên quan gì tới chuyện này?”, Từ Ngưng Viên nhíu mày.
Nói cho rõ ràng”, Từ Ngưng Viên kéo tay cô lại, không cho phép Phù Dung rời đi như vậy.
“Chẳng phải trong lòng anh đã rõ ràng ngay từ đầu rồi sao? Giờ còn bắt tôi nói ra à?”
Từ Ngưng Viên siết chặt cánh tay của Phù Dung khiến cho cô đau đến tái mặt.
Thế nhưng cô vẫn ngoan cố đối mắt với Từ Ngưng Viên, chống đối anh.
Từ Ngưng Viên nghe vậy thì tức giận hơn, anh muốn bóp ch3t con nhỏ này.
Không khí giữa cả hai trở nên căng thẳng.
“Hai đứa đang làm gì vậy?”
Đang lúc Từ Ngưng Viên và Phù Dung trừng mắt nhìn nhau không ai chịu thua ai thì có giọng nói người phụ nữ trung niên vang lên.
Từ Ngưng Viên và Phù Dung cùng quay mặt nhìn về hướng tiếng nói phát ra.
Phù Dung ngơ ngác không biết người phụ nữ này là ai, tuy nhiên gương mặt của bà có chút quen quen.
Từ Ngưng Viên nhìn thấy rõ người vừa lên tiếng thì lập tức nhăn mặt.
Anh buông cánh tay của Phù Dung ra, bước lên mấy bước đi về hướng người phụ nữ đó.
“Mẹ, mẹ về lúc nào sao không nói với con? Chẳng phải lịch trình của mẹ hơn hai tuần nữa mới trở về sao?”, Từ Ngưng Viên nắm lấy tay bà mà hỏi.
Mẹ? Phù Dung nghe Từ Ngưng Viên gọi như vậy thì trong lòng giật thót.
Đây là mẹ của Từ Ngưng Viên ư? Vậy suy ra bà là mẹ chồng trên danh nghĩa của cô rồi?
“Hừ.
Không phải nhờ ơn con nên chuyến du lịch châu u này của mẹ mới phải kết thúc sớm như vậy sao? Con dám nhân lúc mẹ không ở đây mà cưới vợ? Hơn nữa còn dám cưới về con gái của Nhạc Gia?”
Mẹ của Từ Ngưng Viên, bà Nghiêm Từ Vân, liếc nhìn về phía Phù Dung mà nói một cách không hài lòng.
Phù Dung bất giác nuốt nước bọt.
Tình cảnh con dâu ra mắt mẹ chồng như thế này khiến cho cô không biết phải làm như thế nào.
Cô có nên chạy đến ôm lấy bà một cái để thể hiện là một con dâu ngoan ngoãn không nhỉ? Phù Dung nhìn mẹ của Từ Ngưng Viên cười dịu dàng thế nhưng chỉ nhận về ánh mắt rét lạnh.
Nụ cười trên mặt của Phù Dung lập tức đông cứng.
“Con chê Nhạc Gia hại nhà ta chưa đủ thảm sao?”, Bà Nghiêm Từ Vân nhìn nhìn lại về mặt con trai mình mà hét lớn lên, thể hiện sự tức giận của bà.
Mẹ của Từ Ngưng Viên có chuyến du lịch châu u trong ba tháng.
Thế nhưng khi bà còn đang vui vẻ với đám bạn giới thượng lưu ở bên trời u thì lại hay tin con trai bà ở trong nước đã cưới về cho bà một đứa con dâu.
Người được Từ Ngưng Viên cưới lại là đứa con gái duy nhất của Nhạc Gia.
Bà bị chọc giận đến suýt ngất đi, lập tức thu xếp mà bay trở về.
“Mẹ, chuyện này con sẽ nói với mẹ sau.
Mẹ về phòng nghỉ ngơi trước đi.”
Từ Ngưng Viên thấy mẹ mình tức giận như vậy thì lập tức khuyên nhủ bà.
Anh biết hiện tại anh có giải thích gì thì bà cũng sẽ không nghe lọt tai.
“Nói chuyện với mẹ sau? Con định chừng nào nói? Đến cả việc con trai mình kết hôn rồi mà hơn hai tháng sau mẹ mới được người lạ nói cho.
Con thấy mẹ còn mặt mũi nào mà nhìn đám người bên ngoài nữa không? Con còn coi mẹ là mẹ không hả?”
“Mẹ.
Mẹ lại nghĩ đi đâu vậy? Thật sự là hiện giờ con rất bận, không có thời gian giải thích rõ được.
Mẹ về phòng nghỉ ngơi đi.”
Từ Ngưng Viên cảm thấy rất phiền lòng.
Chuyện của Nhạc Thanh Dao anh định để mẹ đi chơi vui vẻ về nước rồi mới nói cho bà, nhưng không ngờ tin tức anh kết hôn lại bị truyền đến tai mẹ của anh ở nước ngoài.
Chuyện này thật sự là ngoài ý muốn.
“Con còn dám đuổi mẹ đi.
Mẹ gấp rút bay về đây còn chưa ăn được một bữa ăn đây này”, bà Nghiêm Từ Vân nghiêm giọng nói, “Đi xuống dưới nhà ăn với mẹ một bữa cơm.”
Từ Ngưng Viên thở dài, đành thuận theo ý bà trước vậy.
“Cả cô nữa.
Xuống bếp nấu cho người mẹ chồng này của cô một bữa ăn ra mắt đi”, bà Từ Ngưng Viên liếc sang Phù Dung mà nói như muốn đòi mạng cô.