Sau khi Vân Vong xong lễ bái sư, nhận được bảo vật phong phú. Bảo kiếm của đại sư huynh, thanh địch của nhị sư huynh, rượu ngon trăm năm của tam sư huynh, noãn ngọc của tứ sư huynh.
Lễ xong, Lăng Thanh chân nhân cho một mình Vân Vong lưu lại, Bùi Vân Thư đi theo ba vị sư huynh rời khỏi đại điện.
“Sư đệ,” Tam sư huynh nói, “Có phải đệ lại sốt nữa không?”
Mặt Bùi Vân Thư ửng đỏ khác thường, tóc đen buông xuống hai bên mặt, “Không sao.”
Y đứng dậy muốn rời đi, cổ tay lại bị nhị sư huynh bất ngờ nắm chặt, Vân Thành dùng thêm mấy phần lực, kiên quyết kéo Bùi Vân Thư tới trước mặt mình, giơ tay lên chạm vào gò má y.
Làn da bên dưới nóng bỏng, Vân Thành nhăn hàng mày đẹp, “Sao lại nóng lên nữa?”
Cả người Bùi Vân Thư cứng ngắc, y không dám nhìn Vân Thành, thậm chí không dám tránh né tay hắn, nhưng trong lòng lại vô cùng bài xích, luồng tâm tình bài xích này xuất phát từ tận sâu trong đáy lòng, từ lục phủ ngũ tạng tất cả đều từ chối sự tiếp xúc của Vân Thành, cánh tay trong ống tay áo khe khẽ run, hàng mi dài cũng rung rung, y cụp mắt nhẫn nhịn, “Không sao, sư huynh.”
Tam sư huynh nhìn hai người bọn họ, đột nhiên bật cười mở quạt giấy bên hông ra, “Mặt như phù dung (hoa sen), lần này sư đệ bị ốm, nhờ bệnh vậy mà vẽ thêm mấy phần ý vị đấy.”
Đại sư huynh la hắn: “Vân Man.”
Vân Man thu quạt giấy, cười không nói nữa.
“Phía sau núi có ôn tuyền, ” Vân Thành ôn nhu nhìn Bùi Vân Thư, “Mấy ngày trước nước trong ôn tuyền xảy ra chút dị biến, dù không có tác dụng lớn, nhưng cũng ít nhiều gì cũng có thể cường thân kiện thể, Vân Thư, lát nữa đệ về phòng, lấy y phục để thay, cùng bọn huynh đi tắm ôn tuyền.”
Bùi Vân Thư bất chợt cảm thấy một hồi choáng váng, y cố nhịn xuống cảm giác khó chịu, cũng nghĩ bệnh tình không thể kéo dài nữa, gật đầu nói: “Vâng, sư huynh.”
Ôn tuyền mà Vân Thành nói kia, vốn là một dòng suối sâu ở trong rừng sau núi, rất bình thường không có gì khác biệt, nhưng chẳng biết lúc nào sinh ra chút dị biến, ôn tuyền tầm thường được linh hiệu rót vào, bên trong có ẩn chứa linh lực, cho nhân sĩ tu chân ngâm mình rất tốt, có thể cường tráng thân thể.
Bùi Vân Thư nhớ lại nguyên nhân kiếp trước mình nhiễm bệnh, vì sư phụ sắp về núi, y không biết thời gian cụ thể, nên ở trên đỉnh ngọn núi đợi sư phụ cả một đêm, người tu chân nhưng thân thể vẫn là phàm thai, qua đêm hôm đó, y liền nhiễm trận phong hàn này.
Nhưng lúc đó hoàn toàn không nghiêm trọng như bây giờ, nhiệt độ nóng bỏng trên mặt khiến Bùi Vân Thư hoài nghi, không biết chuyện này có quan hệ gì với việc y sống lại hay không.
Hoặc nguồn cơn thật sự, có lẽ chính là do tâm bệnh, mà tâm bệnh thì không có thuốc chữa, y thuật của Vân Thành dù cao minh đến đâu, cũng không thể làm gì được.
Tới bên suối, Bùi Vân Thư mới biết con suối này thế mà là hoạt tuyền (suối sống), một đầu nguồn chảy về phía xa xa không thấy điểm cuối, chỉ có một vùng ao nước đang bốc hơi nóng nghi ngút, cũng không biết nguyên nhân do đâu.
Ba vị sư huynh đang cởi y sam, nhìn thấy Bùi Vân Thư còn sững sờ, nhắc y: “Vân Thư sư đệ.”
Bùi Vân Thư hoàn hồn, bắt đầu cởi áo ngoài.
Tam sư huynh hào sảng, cả nội y bên trong cũng cởi ra ném qua một bên, nhưng những người khác thì không làm được như vậy, đều như Bùi Vân Thư, chỉ cởi áo ngoài đặt trên bờ.
Bùi Vân Thư đang muốn xuống nước, thì tam sư huynh đang dưới nước kỳ quái nói: “Sư đệ, sao đệ không tháo giày, cởi tất?”
Bùi Vân Thư hoảng hốt, “Đệ quên mất.”
Hai chân y gãy quá lâu, nên cũng quên mất trên chân còn mang giày.
Ngay cả lúc lấy y phục để thay cũng quên cầm tất mới đến.
Bùi Vân Thư tháo giày ra, tam sư huynh dưới nước nhìn động tác của y, cũng theo đó mà hướng mắt về bàn chân y, một lát sau, mở miệng khen: “Chân sư đệ thật đẹp.”
Màu da trắng như tuyết, từ mắt cá chân đến lòng bàn chân tạo thành một đường vòng cung lưu loát, không có chỗ nào không ưu mỹ.
Tam sư huynh che miệng lại, khóe mắt đuôi mày phong lưu đầy bất đắc dĩ, “Sư đệ cũng biết tính tình sư huynh mà, ăn nói không biết lựa lời, bằng không, sư đệ đánh phạt sư huynh mấy cái nhé?”
Miệng lưỡi hắn trơn tru, Bùi Vân Thư làm sao có thể đi đánh hắn thật, y trực tiếp xuống nước, không để ý đến hắn nữa.
Nước nóng bao vây toàn thân, vừa mới hạ thuỷ, nhiệt khí mất tự nhiên trên mặt Bùi Vân Thư liền giảm đi mấy phần, thần trí trở nên thanh minh hơn không ít, kể cả những oán khí tích tụ trong lòng, dường như cũng tản dần đi một chút, y thoáng kinh ngạc.
Vân Thành nhìn thấy vẻ mặt của y, cười nói: “Vân Thư, có thấy tốt hơn chút nào không?”
“Tốt lắm rồi,” Bùi Vân Thư gợn dòng nước, cảm nhận được thân thể mình có thay đổi một cách rất rõ ràng, “Cái ao này thật thần kỳ.”
“Không thể nói là thần kỳ, ” Vân Thành nói, “Bởi vì thân đệ mang bệnh, nên mới thấy hiệu quả vô cùng, như bọn ta, chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng hơn chút thôi.”
Đại sư huynh gật đầu, “Đúng là như thế.”
Mi tâm Bùi Vân Thư cau lại, bệnh của y kiếp trước khỏi sớm, thật sự không biết sự tồn tại của cái ao này, “Sư huynh biết nguyên nhân không?”
“Tiên quả linh tuyền, thần yêu ma thú,” Tam sư huynh nói xen vào, “Phía sau núi nhiều thứ như vậy, nói chung cũng chỉ loanh quanh mấy thứ đó.”
Bùi Vân Thư cũng cảm thấy thế, gật đầu theo.
Hôm nay y tâm thần mệt mỏi, ngâm mình trong linh tuyền này thấy thoải mải thư giải hơn hẳn, có chút không nhịn được, đi tới bên thành ao, gối đầu lên tay chợp mắt.
Tiếng của các sư huynh theo làn sóng gợn mà chợt xa chợt gần, nước suối bốc lên nhiệt khí gờn gợn vỗ vào trước ngực Bùi Vân Thư, làn tóc đen trải rộng trên mặt nước, tôn lên chiếc cổ trắng nõn như tuyết của y.
Hơi thở của Bùi Vân Thư dần chậm lại, như đang muốn chìm vào giấc ngủ, lại chợt phát hiện ra có thứ gì đó lạnh lẽo chạm vào mắt cá chân của y, lúc đầu y chỉ cho là đụng phải đá trong nước, nên không để ý, nhưng một khắc sau, thứ gì đó dưới nước đột nhiên lần theo mắt cá chân quấn dần lên cẳng chân y.
“…” Sắc mặt Bùi Vân Thư tái nhợt, mồ hôi lạnh từ trán lăn xuống, “Sư, sư huynh… Sư huynh.”
Thứ lạ trên đùi càng lúc càng quấn chặt hơn, làm y phục của Bùi Vân Thư bị đẩy đến đầu gối, vảy lạnh lẽo tiếp xúc trực tiếp với bắp chân của y, thậm chí Bùi Vân Thư còn cảm giác được, có thứ lạ đó dài dài nhỏ nhỏ, luồn theo khố hạ, bò về phía bắp đùi.
Làn da mềm mại ngâm trong nước nóng trở nên nhạy cảm hơn hẳn, bị hơi lạnh bất ngờ chạm đến, làm Bùi Vân Thư tê cả da đầu.
Bàn tay ý thức bắt lấy pháp quyết, nhưng dường như công kích chỉ đánh vào không khí, không có chút tác dụng.
Đại sư huynh nghe thấy tiếng kêu của y, trực tiếp đứng lên sải bước đi đến, tiếng nước chảy xuống ào ào, “Vân Thư, đệ làm sao vậy?”
“Có thứ gì đó quấn chân đệ,” Trong mắt Bùi Vân Thư loang ra ánh nước, nhìn về phía Vân Cảnh như cầu cứu, “Sư huynh, cứu ta.”
Y sợ rắn.
Sau khi gãy chân, trong gian phòng nhỏ bé chật hẹp kia, từng có một con rắn, trên vảy nó in đầy hoa văn màu tím bò lên giường y, chân y không thể cử động, nên không thể chạy, con rắn kia bò trên người y, y cắn môi bật khóc, sợ đến nước mắt rơi như không cần bạc.
Cuối cùng y khóc đến mệt thiếp đi, trong mộng không còn rắn đến cắn y nữa, sau khi tỉnh lại, rắn cũng đã chạy đi đâu không biết.
Biểu tình của Vân Cảnh trong nháy mắt trở nên nghiêm túc, hắn hít một hơi, lặn xuống nước.
Vật kia dường như không biết sợ, đã bò qua đầu gối Bùi Vân Thư.
Thân rắn lạnh lẽo trơn nhẵn uốn lượn, ngay trước khi nước mắt trong hốc mắt Bùi Vân Thư trào ra, đại sư huynh trồi lên mặt nước, “Sư đệ, không có thứ gì…”
Nhưng hắn vừa trông thấy dáng vẻ này của y thì lập tức sững sờ, những lời còn lại cũng không thể nói được trọn vẹn, đại sư huynh vươn tay ôm chầm lấy y, ôm y ngồi lên bờ.
Hai chân trồi lên một phần khỏi mặt nước, xúc cảm lạnh lẽo của loài bò sát kia cuối cùng cũng biến mất không còn nữa, Bùi Vân Thư buông mắt, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Vân Thành cùng Vân Man cũng ghé đến bên cạnh y, nhìn thấy y khóc thì lúng túng.
Y không một tiếng động rơi lệ, hẳn là do sợ hãi, thân thể còn run nhè nhẹ, Vân Thành cau mày, đạp nước đi lên trước người Bùi Vân Thư, cầm lấy chân y từ trong nước giơ lên.
Đùi phải không có việc gì, y phục bên chân trái lại bị đẩy tới đầu gối, cẳng chân xinh đẹp trắng như tuyết bị nước nóng ủ đến hơi đỏ lên, Vân Thành cầm, mà cảm giác như tay mình đang nắm lấy noãn ngọc.
Vân Thành nghiêm túc xem lại, nhưng không phát hiện có gì không đúng cả, “Sư đệ, thấy lạ ở đâu?”
Bùi Vân Thư nâng mắt nhìn hắn, trong mắt đong đầy nước, chỉ vào chân trái mình, “Thứ đó… thứ theo y phục của ta đến dưới…”
Mấy chữ còn lại nói thế nào cũng không được.
Vân Man vừa đưa tay liền chạm đến tiết khố của y, “Có phải chui vào bên trong rồi hay không?”
Nhị sư huynh giơ tay gạt tay hắn ra, một tiếng “bốp” giòn giã vang lên, làm kinh động đến không ít chim nhỏ trong núi.
Vân Man ây da một tiếng, ngượng ngùng thu tay về.
Vân Thành thả chân Bùi Vân Thư xuống, đưa tay chỉnh lại y phục cho y, chờ đến khi xong tất cả, mới chậm rãi nói: “Vân Thư, hôm nay đệ về phòng, tự mình kiểm xem có gì không thoải mái, nếu thấy khó chịu ở đâu, nhất định phải nói cho sư huynh biết.”
Bùi Vân Thư đã khôi phục một chút, y nghiêng mặt đi, cảm thấy xấu hổ, “Đệ biết rồi, sư huynh.”
Ôn tuyền này, bây giờ Bùi Vân Thư cũng không tâm tình ngâm nó nữa, y chờ cho khí lực trở lại, liền vội vã đứng lên, thậm chí không muốn thay y phục mới, dùng một đạo phép thuật sấy khô y sam trên người, lại khoác thêm ngoại sam.
Y không muốn ngâm nữa, ba người kia cũng không ở lại làm, từng người lần lượt bước lên bờ, Vân Cảnh lại nhìn thoáng qua nơi sư đệ vừa ngâm xem có gì không ổn, hắn lặn xuống dưới đáy nước lần nữa, chỉ chốc lát sau, cầm theo một vật màu đen lên bờ.
“Đây là?” Vân Thành kinh ngạc, “Da rắn?”
Vật Vân Cảnh cầm trong tay chính là da rắn, tấm da rắn đó màu đen tuyền, đen đến mức tưởng chừng như có thể hút hết mọi ánh sáng xung quanh, hoa văn bên trên phức tạp mà tối tăm, không giống vật phàm.
“Thật sự có rắn?” Tam sư huynh cũng kinh ngạc theo, hắn nhặt một cành cây trên mặt đất, thêm linh khí, hóa thành kiếm đâm về phía tấm da rắn, không ngờ miếng da rắn không chút sứt mẻ, trái lại cành cây vang lên một tiếng cạch, gãy mất.
Tất cả im lặng không lên tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía tam sư huynh, tam sư huynh vô tội giải thích: “Linh lực của ta không có vấn đề.”
Bùi Vân Thư đứng ở một bên, mím chặt môi, cật lực giả vờ như không có chuyện gì.
Vân Cảnh liếc mắt nhìn y, không biết hắn nghĩ gì, cư nhiên ở ngay trước mặt Vân Thư sư đệ sợ rắn, roẹt một tiếng xé tấm da.
Tiếng gào lên thê thiết từ trong thâm sơn vọng ra, thú hoang xung quanh họ bỏ chạy như phát điên, tiếng chim kêu vượn hú đầy thảm thương, dường như trong khoảnh khắc đó hết thảy sinh linh đều nổi lên cơn cuồng nộ, tiếng cỏ cây bị giẫm đạp vẳng vào tai, chỉ một thoáng chốc, đến cái bóng của cả một con thú cũng không con.
Các sư huynh đệ bị cảnh tượng khác thường này dọa sững người, hô hấp của Vân Thành hơi ngưng lại, dường như hắn nghĩ tới điều gì đó, vội vã xoay người ngồi xổm bên suối, đưa tay vào trong suối, bỗng nhiên tỉnh ngộ.