Sắc mặt đại sư huynh chuyển sang trắng xám trong nháy mắt, qua một hồi lâu lại khôi phục như bình thường, hắn nỗ lực cong khóe môi lên, lại không được mang bao nhiêu ý cười, “Sư đệ, huynh đã biết ý của đệ rồi.”
Thu lại nụ cười, Vân Cảnh nhìn chằm chằm vào Bùi Vân Thư một hồi, quay đầu về phía sư tổ nói: “Vân Thư sư đệ phong thái tiên nhân, trong sư môn cũng là xuất chúng, nhưng sợ rằng sau này sẽ còn được thấy nụ cười của sư đệ nữa.”
Sư tổ như không nghe thấy.
“Hẳn không chỉ là cười,” Hắn nói, “Sợ là trong lòng sư đệ, con hay thậm chí là sư phụ chắc chỉ như người dưng qua đường.”
Cuối cùng Vô Vong Tôn giả cũng liếc mắt nhìn sang hắn, ống tay áo trắng tinh phất lên, bao lấy Vân Cảnh đưa hắn bay đi ra xa.
“Tâm nó đã sinh ma,” Sư tổ nói, “Ta đã đưa nó đến Tư Quá Nhai rồi, Lăng Dã, ngươi sắp xếp người đi hóa giải tâm ma của nó đi.”
Lăng Dã chưởng môn trầm giọng đáp một tiếng vâng.
Người tu chân sợ nhất chính là tâm ma, Vân Cảnh tư chất xuất chúng, so với đồng lứa thì tu vi rất xuất sắc, Đan Thủy tông cực kỳ coi trọng hắn, nếu như xử lý không tốt tâm ma, sợ là con đường tu hành sau này sẽ vạn phần khó khăn.
Rốt cuộc là vì sao lại sinh tâm ma? Lăng Dã chưởng môn đảo mắt nhìn qua Bùi Vân Thư ở kế bên, thầm thở dài trong lòng.
Phân phó xong, Vô Vong Tôn giả nói: “Các ngươi quay lại đi.”
Đại đệ tử của chưởng môn dẫn Vân Thư và Vân Man xuống bên dưới.
Mắt Vô Vong Tôn giả không một lần lướt sang.
Trước mặt có một chiếc bàn, bên trên là chén rượu ngon đã được rót đầy, màu rượu trong chén rất đẹp, hương rượu thanh đạm phản phất.
Hắn yên lặng nhìn chén rượu hồi lâu, sau đó nhấc lên, nắm trong tay nhẹ nhàng đảo hai vòng.
Rượu trong chén theo lay động, chỉ qua một cái chớp mắt, bên trong đã xuất hiện lên một hình ảnh.
Khuôn mặt của Bùi Vân Thư xuất hiện giữa Thủy Kính, chén rượu có to cũng chỉ đến thế, hình ảnh soi ra cũng chỉ có thể chứa đựng một người là y mà thôi.
Vô Vong Tôn giả lắc lư chén rượu, gương mặt của Bùi Vân Thư đột nhiên phóng đại lên.
Đôi mắt này, ánh nhìn vẫn là trong suốt, hàng dày dài như cánh bướm, y nhẹ nhàng buông thõng mi mắt, hàng mi cũng theo đó xuống tạo thành bóng râm.
Đuôi mắt nhàn nhạt, trắng tinh, sâu thẩm, không dư không thiếu phân nào.
Chén rượu khẽ run, trong chén hình ảnh lại chuyển một vòng, một đôi môi mềm mại bất ngờ xuất hiện.
Chỉ là không biết có phải là do ảo giác của Vô Vong Tôn giả hay không, mà bờ môi này, tựa hồ có hơi sưng lên một chút, như là đã bị đầu ngón tay nhiều lần xoa lên, vừa đủ độ căng mềm.
Vô Vong Tôn giả cúi đầu nhìn rất lâu, rồi mới cầm chén rượu đưa đến trước môi, môi khẽ nhếch lên nhẹ nhàng chạm vào rượu, sau đó uống một hơi cạn sạch.
*
Bỗng nhiên Bùi Vân Thư có một cảm giác như đang bị theo dõi.
Y ngóng nhìn quanh người lại không phát hiện được gì, lại dùng linh lực dò xét một lần, cũng vẫn không thu hoạch được gì.
Khẽ cau mày, nhưng chỉ một chốc lát sau, cảm giác đó đã rút đi. Trong lòng Bùi Vân Thư thầm phòng bị, phân một nửa tâm thần ra để quan sát biến hóa quanh người mình.
Giải đấu đã bắt đầu, mỗi một trận đấu trên võ đài đều là các thanh niên tuấn kiệt phấn khích đối chiến với nhau, Bùi Vân Thư nhìn đến chăm chú, chỉ qua một ngày thôi, có cảm giác như mình đã học được thêm rất nhiều.
Đến tối, khi cùng Chúc Vưu trở về Tam Thiên phong thì y vẫn còn đang suy ngẫm phương pháp đối chiến của các vị sư huynh, Chúc Vưu thấy y chăm chú suy tư, cũng không động thủ động cước làm gì y, cả quãng đường bình an bay đến giữa triền núi.
Hoa Nguyệt đã chờ ở trong viện rất sớm, thấy hai người họ trở về thì lập tức nhào tới bên chân Bùi Vân Thư, dùng móng vuốt ôm cẳng chân mỹ nhân, vừa nhảy tưng tưng vừa nói: “Vân Thư mỹ nhân,Vân Thư mỹ nhân!”
Bùi Vân Thư nghe tiếng kêu chợt hồi thần trong suy tư, y bất khả tư nghị (không thể tin được) nhìn Hoa Nguyệt đứng bên chân, kinh hỉ vô cùng, “Hoa Nguyệt, ngươi biết nói rồi?”
Hai cái đuôi của Hoa Nguyệt đắc ý đung đưa, “Dù sao thì ta cũng là một mỹ nhân hồ ly xinh đẹp, mỹ nhân thì sẽ luôn được gặp may mắn mà.”
Trong mắt Bùi Vân Thư ngậm đầy ý cười, y nghiêng đầu nhìn về phía Chúc Vưu, lúc này mới phát hiện ra Chúc Vưu đang bày kết giới, tri kỷ vô cùng.
Bách Lý Qua cầm hai bầu rượu từ trong nhà đi ra, ngón tay hơi điểm nhẹ, trong viện lập tức dấy lên hai đống lửa, trên bàn đá cũng bày đầy mỹ thực nhân gian.
Ánh lửa vàng ấm áp chiếu vào nhành cây ngọn cỏ xanh rì, tuy không có tiếng chim hót trùng kêu, nhưng lại có một cảm giác thích ý lạ thường dâng tràn trong lòng.
Bùi Vân Thư ôm Hoa Nguyệt ngồi xuống, cười nói: “Không lẽ là để ăn mừng Hoa Nguyệt đã nói được sao?”
Bách Lý Qua nghiêm túc lắc đầu, “Mấy ngày nữa là đã phải đi rồi, trước khi đi làm sao có thể tùy ý qua loa được chứ? Hôm nay ta mang tiểu hồ tôn đi xuống núi, đương nhiên là phải xách mỹ thực mỹ tửu về cùng nhau thưởng thức rồi.”
Hắn đưa tay mò vào trong ngực, Bùi Vân Thư nhìn thấy động tác đó của hắn, hiếu kỳ hỏi: “Còn mang thứ gì về nữa đó?”
Đầu Hoa Nguyệt chôn vào trong ngực Bùi Vân Thư, dáng vẻ xấu hổ không mặt mũi gặp người.
Bách Lý Qua moi ra hai cuốn xuân cung đồ, ngồi xuống nghiêm chỉnh nói: “Hôm bữa nghe ta nói như vậy, mà hình Vân Thư không tin lắm. Ta bèn xuống dưới chân núi bỏ công tìm kiếm hồi lâu, đặc biệt đi tìm hai cuốn xuân cung đồ được vẽ chính xác nhất, để Vân Thư xác nhận xem lời ta nói là thật hay giả.”
Bùi Vân Thư đang uống trà, nghe hắn nói vậy lập tức bị sặc nước ho khan không ngừng, y quay lưng đi, Chúc Vưu vỗ vỗ lên lưng y, vẻ mặt hơi sầm xuống, ánh mắt nhìn Bách Lý Qua mang theo khiển trách.
Bách Lý Qua nghĩ mãi mà không hiểu, “Ta làm gì không đúng à?”
Chúc Vưu cau mày nói: “Ai bảo ngươi móc ra lúc người ta đang uống trà?”
“Cũng đúng, ” Bách Lý Qua thu hồi xuân cung đồ lại, sau khi hiểu rõ ý nghĩa to lớn trong lời của Yêu Vương, “Vậy thì chờ ăn xong, thì Vân Thư lấy sách vào phòng xem thử đi.”
Bùi Vân Thư khó khăn lắm mới ngừng ho khan được, một câu cự tuyệt còn chưa nói ra miệng, trong tay đã bị nhét vào đôi đũa, trong miệng cũng bị Chúc Vưu nhét vào một đũa thịt.
Hai mắt Chúc Vưu toả sáng nhìn y, Bùi Vân Thư nhai miếng thịt rồi nuốt xuống, một đũa tiếp theo lại đến.
“…” Y bất đắc dĩ há miệng ăn, rồi vội vàng nói, “Không cần đút ta.”
Đũa trên tay Chúc Vưu vẫn còn đang gắp thịt đưa đến, sau nghe lời y, mi mắt hắn cụp xuống, “Không thích?”
Nhìn có chút gì đó oan ức, nhưng cái oan ức này hẳn là do Bùi Vân Thư tự mình tưởng tượng ra tới, dù sao trên mặt Chúc Vưu cũng không có quá nhiều biểu cảm, nhưng chỉ cần nghĩ như vậy thôi, tâm can y đã thấy mềm nhũn, chỉ có thể hé miệng, ăn luôn.
Hai bầu rượu bị ba yêu một người chia, Bùi Vân Thư thật sự không thể uống rượu, bèn pha rượu với nước nếm nếm cho biết mùi, ánh lửa ấm áp, trải qua bữa tiệc nhỏ này mà từ trong lòng đến trên mặt đều mang theo ý cười.
Chờ đến cơm nước no nê xong xuôi, Hoa Nguyệt đã say ngất ngây gục vào chén rượu.
Bách Lý Qua và Chúc Vưu thì đang âm thầm so tửu lượng với nhau, lại lấy một bầu rượu trong túi trữ vậy ra, cả hai mặt không biến sắc, một chén lại một chén và vào trong miệng không ngừng.
Bùi Vân Thư ôm Hoa Nguyệt lên, lau dầu mỡ và rượu dính trên miệng hắn rồi đặt hắn lên giường nhỏ. Hoa Nguyệt trong lúc mơ mơ màng màng mở mắt ra, bỗng nhiên ôm cánh tay Bùi Vân Thư, nghẹn ngào hỏi: “Vân Thư mỹ nhân, ngươi thật sự thích Chúc Vưu đại nhân sao?”
Bùi Vân Thư ngẩn ra.
Nhưng Hoa Nguyệt lại buông móng vuốt xuống, say ngất ngây nằm lăn ra giường.
Bùi Vân Thư ngây người đứng tại chỗ hồi lâu, mới xoay người trở về phòng.
Trong ao đã chuẩn bị sặn nước ấm, mùi rượu toàn thân nhuộm từ y phục đến tóc.
Trong lòng y biết tất cả những trạng thái này chỉ là do ảnh hưởng bởi tác dụng của bột phần kia, Bùi Vân Thư chưa từng thích người hoặc yêu quái nào cả, ma xui quỷ khiến một lần này, được một lần thể hội cảm giác động tâm từ Chúc Vưu, nhưng một khi bột phấn đã mất hiệu lực, hẳn sẽ khôi phục lại như ban đầu.
Y cởi áo bào xuống, chìm vào trong nước, hơi nóng bốc lên, cả phòng ngập một tầng hơi nước mơ hồ.
Bỗng nhiên có tiếng cửa vang lên, Bùi Vân Thư xoay người nhìn lại, “Ai?”
Qua làn hơi nước ẩm ướt, có một bóng người chậm rãi đi vào.
Người đó bước đến càng lúc càng gần hơn, trên tóc cũng nhuốm phải hơi nước trong phòng, ngũ quan tuấn mỹ bại lộ trước mắt y, chính là khuôn mặt phàm nhân lúc Chúc Vưu hóa thành Vân Tiêu.
Bùi Vân Thư nói: “Sao ngươi lại vào được?”
Thấy là Chúc Vưu, y liền buông lỏng một chút, nhưng lại rất nhanh đã phát hiện ra có gì đó không đúng, vì lúc này y nhìn thấy Chúc Vưu, trong lòng y lại không còn cái cảm giác rung động kia nữa.
Mạch đập vững vàng, hơi thở bình thản, không một chút xấu hổ nào, tựa hồ tầm mắt nhìn về phía Chúc Vưu lúc này, cũng chỉ như đang nhìn về phía những người khác.
Bột phấn mất đi hiệu lực rồi sao?
Đột nhiên trong lòng Bùi Vân Thư tràn lên mấy phần thất vọng và mất mát.
Ánh mắt của Chúc Vưu cố định trên người y, không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng lại không hình dạng nguyên bản, chỉ có đôi con ngươi đen láy vẫn là sâu sắc, từ bên mặt y chậm rãi lướt xuống đến cổ.
Bùi Vân Thư dưới cái nhìn này của hắn rợn hết cả da gà, y không được tự nhiên lặn vào trong nước, sau khi cằm đã đụng mặt nước, thấp giọng vội vàng nói với Chúc Vưu: “Ta đang tắm rửa, nếu như ngươi đang có chuyện, thì chờ ta ra ngoài lại nói sau.”
Da trắng như ngọc, tóc đen tung bay.
Thuỷ châu trượt nhẹ dưới màn sương mù, chắc là do nước nóng, nên trên mặt cũng nhuộm lên nhiệt ý mà ban ngày chưa từng được thấy.
Dù cho trong mắt y đầy cảnh giác, cũng mang sắc hồng như bông hoa vậy.
Chúc Vưu khẽ cong môi lên cười, hắn nhẹ giọng kêu: “Vân Thư sư huynh, sư đệ chà lưng cho huynh được không?”