Ngoài ý muốn là, căn mật thất đầu tiên bên dưới là căn phòng đầy rượu.
Mùi rượu vừa nồng vừa đậm, nền đất ẩm ướt đọng thành một lớp nước, nhưng vò nào cũng được bịt kín.
Bách Lý Qua bị khơi lên hứng thú, mở một vò gần nhất, dùng muôi múc lên uống thử, không khỏi gật gù: “Rượu ngon!”
Mùi rượu rất đậm, xen lẫn là vị cay nồng cùng hương trái cây ngọt ngào, ngửi thôi cũng đã làm người ta chảy nước miếng, hương thơm quyến luyến.
Bùi Vân Thư ngửi hương rượu, nhìn thấy Bách Lý uống vui vẻ như vậy, bèn lấy trong túi trữ vật ra hai bình sứ múc đầy rượu. Chúc Vưu cũng rất thích uống rượu, vừa hay có thể mang cho hắn nếm thử.
Chờ y vừa xong xuôi, hai con sâu rượu là Hoa Nguyệt với Bách Lý Qua đã ngất ngây ngã vào trong vò rượu rồi.
“?” Bùi Vân Thư quay đầu nhìn về phía Thanh Phong công tử, “Hai người họ làm sao vậy?”
Thanh Phong công tử bịt miệng mũi mình lại, mặt đã bị rượu hun đến ửng đỏ, hắn bước lên trước nhìn xem hai con hồ ly, “Rượu này mạnh quá, nên hai tên này say rồi.”
Hắn nói như vậy, làm Bùi Vân Thư cũng cảm thấy hơi chóng mặt, cảm giác này rất quen thuộc, không khác gì cảm giác sau khi say rượu. Y vội vàng ăn một viên thanh tâm đan, cũng bịt miệng như Thanh Phong công tử, kéo Hoa Nguyệt và Bách Lý Qua trong vò rượu ra.
“Lần trước Bách Lý uống cả trăm chén với Chúc Vưu cũng chưa từng say, ” Bùi Vân Thư rất ngạc nhiên, “Mà bây giờ chỉ mới nếm thử một chút thôi, hắn đã say đến ngã gục vào vò.”
Y lại cười, “Nếu Chúc Vưu ở đây chắc cũng đã say ngất rồi, may là không có hắn, không thì sẽ rắc rối lắm.”
Sau khi Thanh Phong công tử nghe được câu này, nét mặt trở nên không kiên nhẫn, hắn lạnh lùng nói: “Nay Tần mai Sở.”
Bùi Vân Thư không biết nên giải thích như thế nào, chỉ có thể ngậm miệng, cùng Thanh Phong công tử cho hai con hồ ly uống đan dược giải rượu, Hắc Long nằm nhoài kế bên nhìn thấy Bùi Vân Thư bận việc, chỉ cần nghe được hai chữ Chúc Vưu từ trong miệng Bùi Vân Thư, thì sẽ vui vẻ nheo hai mắt lại.
Thần trí của nó lúc này không được rõ ràng, chỉ còn lại bản tính hung tàn, tất cả mọi lý trí phụ thuộc vào lời nói của Bùi Vân Thư, dành hết cho y mọi kiên nhẫn.
Lúc rồng bạc đi đến, thì thấy nó đang dính trên người kẻ tu sĩ, cơ thể quấn hờ lấy người Bùi Vân Thư, giữ người thật chặt.
Rồng đen nhạy cảm nhận ra có một con rồng đực khác đang đến gần, lập tức nhè hàm răng sắc nhọn ra ngoài, phát ra tiếng gầm nhẹ uy hiếp.
Ngân long lại một lần nữa khuyên bảo không có kết quả, không khỏi hừ lạnh một tiếng. Toàn bộ rồng cái Thần Long bí cảnh mà không bằng một tên tu sĩ, tuy nó có tức giận, nhưng sau khi lùi một bước, mặc dù huyết thống của trứng rồng mà hắc long dựng dục với tên tu sĩ này không thuần thì nó cũng chấp nhận, chỉ cần Long tộc có thể tiếp tục duy trì là được, nhưng mà qua nhiều ngày như vậy, nó vẫn chưa nghe được chút mùi vị nào của trứng rồng trên người tên tu sĩ đó.
Là do tên tu sĩ có yêu đan không đẻ được, hay là tại con rồng đen này không chịu cố gắng!
Tất cả long hồn trong bí cảnh đều đang chờ sinh mệnh mới chào đời.
Bọn nó thật sự rất gấp, khi mà nhìn được tia hi vọng, thì dù là chỉ chờ thêm một ngày thôi cũng thấy dài đằng đẵng.
“Ngươi quay lại cơ thể ngay cho ta,” Ngân long nói, “Để ta nhốt ngươi với tên tu sĩ này lại cho hai ngươi ở chung với bảy bảy bốn chín ngày, ta không tin là đến lúc đó mà còn không có trứng được.”
Ngân long vừa dứt lời, hắc long lập tức bị một sức hút kéo đi.
Sợi râu của ngân long lướt nhẹ qua, nó híp mắt nhìn Bùi Vân Thư, vuốt rồng khẽ động.
Vành tai Bùi Vân Thư giật nhẹ, y quay lưng nhìn ra sau, chợt thấy một vò rượu không biết đã bị mở ra từ lúc nào, mùi rượu trong vò nhạt hơn vò mà Bách Lý Qua đã mở, còn mang theo một luồng hương ngọt ngào, Bùi Vân Thư bước đến xem thử, thấy bên trong là chất lỏng màu đỏ như quả nho chín mọng, rất trong.
Tuy đã dùng khăn che mũi nhưng vẫn có thể nghe được vị ngọt của rượu, trong lòng Bùi Vân Thư thoáng động, từ giữa không lấy ra một bình sứ múc rượu vào.
Rồng bạc đang bay lơ lửng hài lòng gật gật đầu.
Tất cả vò rượu trong phòng đều là trân phẩm, mỗi vò có một tác dụng đặc biệt riêng. Thụ yêu co thể sinh cao, nên nó cho rằng tên nhân tu này chắc cũng có năng lực như của thụ yêu, loại rượu đỏ này có tác dụng xua đi mệt mỏi tăng thêm thể lực, một lần mây mưa với rồng, cũng phải mất chừng bốn chín ngày, có rượu này rồi, tên tu sĩ này có thể gắng gượng qua được.
Nó đúng là lao tâm khổ trí vì cái con rồng đen đó mà.
Sau khi đổ đầy bình rượu, Bùi Vân Thư cũng chợt nảy sinh hiếu kỳ với những vò rượu khác, nhưng rượu ở đây đậy kín như vậy, làm y không dám tùy ý mở ra.
Bùi Vân Thư thu bình rượu vào trong túi trữ vật, vừa mới cúi xuống lau đi rượu dính trên tay mình, lúc ngẩng đầu, mắt thấy cảnh sắc xung quanh đã thay đổi.
Không ngờ chỉ nhoáng cái đã đứng trong một cung điện, trên vách tường là rong rêu mọc lan tràn, Bùi Vân Thư cất khăn tay đi, lui về phía sau vài bước, nhìn thấy trên tòa cung điện là một tấm bảng rất to, trên đó viết bốn chữ lớn: Thần điện Long tộc.
Bùi Vân Thư đăm chiêu.
Y vẫn còn ở dưới đáy biển, không biết có phải đã vô tình chạm đến trận pháp gì hay không, mới bị truyền tống tới nơi này.
Bùi Vân Thư đẩy cánh cổng trước mắt ra, lại nhìn thấy Chúc Vưu đang ngồi trong điện.
Chúc Vưu nhắm hai mắt, dường như đang ngủ say, yêu văn trên mặt hắn trải rộng xuống cỗ, ngồi thẳng không nhúc nhích, tuấn mỹ như yêu quái trong nước.
Chúc Vưu vẫn còn y như lúc bên bờ Đông Hải, đến cả y phục cũng chẳng đổi, nhưng Bùi Vân Thư chợt cảm giác như đã lâu lắm rồi không được thấy Chúc Vưu.
Y ngẩn ngơ nhìn Chúc Vưu hồi lâu, mới chợt hồi thần lại, hai tai ửng hồng, ho nhẹ một tiếng, vờ như không có chuyện gì xảy ra đóng lại cửa điện đằng sau.
“Chúc Vưu?” Y giấu đầu hở đuôi đứng bên cạnh cửa điện, cách Chúc Vưu xa xa, “Sinh hồn của ngươi trở về cơ thể rồi sao?”
“Về rồi.”
Có người thì thầm bên tai Bùi Vân Thư.
“Hắn sinh hồn còn đang giao hòa với thân thể, một thân thể nắm giữ long hồn,” Giọng nói tham lam đầy ác ý, “So với thân thể của sư tổ ngươi còn hợp với ta hơn.”
“Vật nhỏ à, bước lên trước để ta ngắm nghía cẩn thận cơ thể đó đi.”
Bùa chú mà Thanh Phong công tử vẽ trên trán Bùi Vân Thư chợt sáng lên.
Ma khí từ trong nhẫn tuôn ra, quanh người Bùi Vân Thư hiện lên một luồng khói đen, nhưng y lại không phát hiện ra, cất bước liền đi về phía Chúc Vưu.
Thanh Việt kiếm bay lên, thân kiếm rung rung chắn trước mặt Bùi Vân Thư, phát ra từng tiếng kiếm reo lanh lảnh, đâm nhói tai.
Bùi Vân Thư ngừng bước chân, y xoa trán, “Lúc nãy sao ta lại…”
Nét mặt y thoáng ấm ức, khẽ cau mày, chợt hạ mắt nhìn xuống chiếc nhẫn trên tay.
Bình tĩnh nhìn chiếc nhẫn một lúc, mặc dù Bùi Vân Thư không muốn thừa nhận là ma khí có thể ăn mòn được tâm trí mình, tuy y tự cảm thấy là mình đang rất thanh tỉnh, nhưng sâu trong đáy lòng y đang dần gấp gáp lên.
Lấy giấy phù và bút viết trong túi trữ vật ra, Bùi Vân Thư cắn lên đầu ngón tay mình, chấm lấy máu tươi, tỉ mỉ vẽ phù để trấn áp ma khí.
Đa phần tu sĩ đều mang tâm thái e ngại và căm ghét đối với tâm ma, Bùi Vân Thư mài giữa trong tâm ma mấy trăm năm, trừ mấy chục năm cuối gần như điên cuồng kia ra, thì quá trình tu luyện trong tâm ma đã giúp Bùi Vân Thư trưởng thành hơn rất nhiều.
Khi tuổi tác tăng lên, thì hiểu biết cũng tăng lên theo, vẽ phù là học được trong tâm ma.
Bùi Vân Thư vẽ rất cẩn thận, phù chú vô cùng phức tạp, nhưng động tác của y lại rất lưu loát như nước chảy mây trôi. Chúc Vưu đang ngồi im bỗng nhiên mở mắt ra, trong con ngươi đen bóng là ánh sáng lạnh lẽo nặng nề, nhưng khi tầm mắt chạm đến Bùi Vân Thư, thì ý lạnh mới chầm chậm dịu xuống.
Sau khi linh hồn bị rút ra, bạt miêu trợ trường (đốt cháy giai đoạn), thành long hồn rồi nhét lại vào thân giao, mạnh mẽ thúc đẩy cơ thể phát triển hơn, cảm giác đau đớn như bị xé rách truyền từ sau tai, lý trí của Chúc Vưu vừa mới trở lại, đã sắp phải thay da lần nữa rồi.
Qua lần lột da này, hắn sẽ trở nên rất nhỏ, lần sau nhỏ hơn lần trước, mãi đến khi nhỏ bằng một đứa trẻ ba tuổi, mới có thể chính thức hóa thành rồng.
Đó là một quá trình dài dằng dặc.
Chúc Vưu nhắm chặt mắt lại, giả vờ như mình còn tỉnh.
Nếu như hắn bị thu nhỏ lại, vậy thì trước lúc đó, nhất định hắn phải có được Bùi Vân Thư.
Bóp chết hết mọi khả năng mà y không thuộc về hắn, cho dù hắn có nhỏ lại, Bùi Vân Thư cũng là của hắn.
Bùi Vân Thư vô cùng chuyên chú, hoàn toàn không biết Chúc Vưu từng mở mắt, y ngưng thần tĩnh khí, vẽ nét cuối cùng, khi đầu bút lông thu lại thì trên phù chợt có ánh kim quang loé qua.
Một tấm phù trấn ma mà Nguyên Anh tu sĩ dùng tinh huyết tỉ mỉ vẽ ra, tác dụng đương nhiên là vô cùng mạnh mẽ.
Bùi Vân Thư cầm phù chú kề sát lên mặt nhẫn, phù chú tự động quấn chặt lấy nhẫn, một tờ giấy vàng thật mỏng đặt trên viên bảo thạch màu đen đỏ, chì một thoáng nhấp nháy, hình vẽ trên tấm phù đã in lên mặt nhẫn, tờ giấy vàng đã biến mất không thấy.
Không biết có phải là do y đã suy nghĩ nhiều hay không, mà sau khi dán phù lên, tâm trí đúng là đã sáng sủa hơn rất nhiều.
Bùi Vân Thư thầm ghi nhớ chuyện này, lúc xoay người lại thì thấy Chúc Vưu vẫn còn đang say ngủ. w●ebtruy●enonlin●e●com
Y không biết nên làm gì nữa, bèn đi đến trước mặt Chúc Vưu, chờ hắn tỉnh lại.
Nhưng một lúc sau, Bùi Vân Thư lại bắt đầu thất thần.
Nếu Chúc Vưu không nói lời nào, chỉ ngồi im như vậy thôi, thật sự vô cùng đẹp, chỉ hai chữ “tuấn mỹ” thôi thì quá mức tầm thường.
Rất yêu dị, nhưng cũng không phải là yêu dị.
Tiếng nước bị cánh cửa ngăn cách, nơi này chỉ còn là tĩnh lặng, trong không khí có bụi mờ bay bay, ánh sáng le lói, nhưng lại rất thoải mái.
Yêu dị phi thường, nhưng lại cũng không phải là yêu dị.
Tâm tình vẫn luôn căng thẳng chợt thả lòng, lúc này Bùi Vân Thư mới nhớ ra là y đột nhiên biến mất, bọn Thanh Phong công tử nhất định sẽ rất lo lắng, nhưng Thanh Phong công tử rất nhạy bén, chắc sẽ không tự loạn trận cước, còn có thể lo được cho Bách Lý Qua và Hoa Nguyệt.
Qua một hồi, Chúc Vưu vẫn chưa tỉnh, nhưng Bùi Vân Thư thì sắp ngủ thiếp đi.
Y cố mở mắt ra, đứng lên đi vòng vòng xung quanh để tỉnh táo hơn, trên vách tường trong tòa đại điện này cũng có khắc bích hoạ, mấy chục con cự cong anh dũng mạnh mẽ được khắc trên tường, trông rất sống động, phảng phất như chỉ một khắc sau đã có thể từ trên tường bay ra vậy.
Bùi Vân Thư nhìn ngắm một vài bức, sau khi xem xong bích hoạ, vừa quay đầu lại, mắt lại không khỏi mở to.
Chúc Vưu vẫn đang ngồi ngay ngắn đằng sau, nhưng chẳng biết từ lúc nào mà y phục trên người hắn đã bị cởi ra, hai mắt hắn nhắm chặt, mặc cho ai làm gì thì làm hắn cũng sẽ không tỉnh lại.
Bùi Vân Thư chỉ nhìn lướt qua thôi, lập tức vội vàng quay người đi.
Tầm mắt y lại rơi vào bích hoạ trước mặt, nhưng lại không nhìn rõ bất cứ thứ gì, đại não trống không, tay chân luống cuống.
Nhưng cũng đâu thể để Chúc Vưu cứ lõa người mãi như thế, trên người hắn không mảnh vải che thân, làm Bùi Vân Thư không dám quay đầu lại.
Bùi Vân Thư nhắm mắt, lần mò đi về phía Chúc Vưu, định mặc lại xiêm y cho hắn, muốn kết thúc tình cảnh khó xử này thật nhanh.
Nhưng khi y đã đi tới, rõ ràng phải đến gần Chúc Vưu rồi, mà y lại không chạm được vào Chúc Vưu.
Bùi Vân Thư muốn mở mắt ra nhìn.
Dù sao thì cũng đâu phải là chưa từng nhìn thấy Chúc Vưu lúc không mặc y phục đâu, đến ngay cả nguyên hình của hắn y cũng thấy rồi mà, còn phải sợ gì nữa?
Chúc Vưu đã nhìn thấy y lúc không y phục rồi, tại sao y không dám nhìn Chúc Vưu lõa thể cơ chứ?
Bùi Vân Thư thuyết phục mình xong, chỉnh biểu cảm của mình lại như không có gì xảy ra, nghiêm trang mở mắt ra. Lúc này mới phát hiện, thì ra đã đi qua chỗ Chúc Vưu ngồi rồi.
Bùi Vân Thư nhanh chóng xoay người lại, không lần lữ nhắm mắt nữa, nhân lúc chưa phải nhiều, nhặt y phục rơi trên đất, khoác lên đầu vai Chúc Vưu.
Đang định mặc lại cho hắn, nhưng cố tình ngay lúc này, dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng của Bùi Vân Thư, Chúc Vưu mở mắt ra.
Trong con ngươi đen Chúc Vưu lẳng lặng soi rọi bóng hình Bùi Vân Thư, rồi lại cụp mắt xuống nhìn bàn tay nắm y phục của hắn của Bùi Vân Thư.
Nếu như có người không biết đầu đuôi ở đây, nhìn thấy cảnh tượng này, tự nhiên sẽ cho là Bùi Vân Thư đã cởi y phục hắn ra.
Đương nhiên Bùi Vân Thư cũng biết, y sốt ruột giải thích: “Không phải là ta cởi ra đâu, là tại y phục bị rơi, ta muốn mặc lại cho ngươi.”
Nhưng điệu bộ này của hắn, rõ ràng là không tin mà.
“Coi như là không phải ta cởi y phục của ngươi, ” Bùi Vân Thư không nhịn được nói, “Thì ta cũng không có ý định nhân lúc ngươi ngủ mê làm chuyện bậy đâu.”
Chúc Vưu lại tùy ý gật đầu một cái.
Bùi Vân Thư chỉ cảm thấy như một quyền đánh vào bông, y từ bỏ buông tay, nhưng y vừa thả tay ra, y phục trên người Chúc Vưu lại lần nữa rơi xuống.
Lại là một lần nữa thản nhiên đối mặt nhau.
Bùi Vân Thư với Chúc Vưu nhìn nhau một hồi, Chúc Vưu đột nhiên nhếch khóe, hắn đưa tay ra, ôm Bùi Vân Thư vào trong ngực, lấp đầy lòng mình, lồng ngực này cứ như là trời sinh ra đã dành cho Bùi Vân Thư vậy.
Hắn cứ một câu lại một câu “nhớ ngươi”, lẩm bẩm quanh quẩn bên tai Bùi Vân Thư, ngậm lấy thùy tai Bùi Vân Thư, mút lấy như mỹ vị nhất đời.
Từng chữ từng chữ gõ vào lòng Bùi Vân Thư, cánh tay khước từ của Bùi Vân Thư dần dần thả lỏng, trong mắt y chợt mê man, che ngực mình, tùy ý để Chúc Vưu không ngưng hôn liếm lên cổ mình.