Hắn vốn là hoàng tử nhỏ nhất của nước Nam, là em út của vị Vua đời trước. Năm hắn lên bảy thì nước Nam thua trận, ngoài việc phải cắt đất đền bù và cống nạp hàng năm thì nước Nam còn phải cử một hoàng tử sang nước Bắc làm con tin.
Hắn chính là vị hoàng tử xui xẻo đó.
Lúc đi hắn mới bảy tuổi nên không có ai lấy tên tự cho hắn. Lúc về hắn đã hai mươi, bấy giờ cũng chẳng còn ai đủ tư cách để đặt tên tự cho hắn nữa.
Thực ra sau khi lên ngôi, vì kỵ húy nên tên thật của hắn đã bị vứt vào một xó, tất nhiên tên tự cũng thành thứ dư thừa. Có cũng được mà không có thì cũng chẳng sao.
Sáu năm trước hắn lên ngôi, lấy niên hiệu là Lăng Vân, người đời gọi hắn là Vua Lăng Vân và tôn xưng là thánh thượng.
Ngay cả lão Lưu cũng vậy, năm dài tháng rộng, dường như hắn cũng sắp quên mất cái tên "Trần Vũ" của mình.
Mãi cho đến mấy ngày trước, lúc hắn xuống ngục giam "thăm" Đường Từ Ôn, nghe Đường Từ Ôn gọi to hai chữ "Trần Vũ" mà mắng chửi thì hắn mới nhớ ra mình vẫn còn một cái tên như thế.
Lúc đầu hắn định chu di tam tộc của nhà họ Đường. Sau rồi không biết vì sao hắn lại đổi ý, chỉ phán lưu đày chứ không giết.
Hắn híp mắt hỏi Đường Từ Ôn: "Bình An vương đã nói cho nhà ngươi biết bí mật của trẫm à?"
Chuyện hắn có một cơ thể dị dạng là bí mật của hoàng thất. Xét theo vai vế thì Bình An vương là cháu của hắn, rất có thể tiên hoàng đã nói cho hắn ta biết. Rồi Bình An vương lại nói cho Đường Từ Ôn, để Đường Từ Ôn đưa Đường Thanh đến sỉ nhục hắn.
Lần đầu tiên nhìn thấy cơ thể khác thường của Đường Thanh, Trần Vũ sửng sốt vì kinh ngạc rồi tức giận tột độ.
Khá khen cho cháu trai của hắn, khá khen cho Đường Từ Ôn. Thế mà bọn chúng lại dám dùng cách này để sỉ nhục hắn.
Trần Vũ đã hạ độc tất cả những người biết bí mật của hắn, chỉ cần người đó có suy nghĩ muốn nói bí mật của hắn ra thì sẽ ho ra máu. Nếu còn không dừng lại thì bọn chúng sẽ chết vì thất khiếu đổ máu trước khi bọn chúng kịp viết hay nói ra điều này.
Lúc trước có ba cung phi chết thảm là vì thế. Những ả đàn bà dốt nát không biết lượng sức muốn tuồn tin cho gia tộc.
Mấy năm nay thế lực của Trần Vũ ngày càng lớn mạnh, dù bây giờ bí mật của hắn có bị bại lộ thì hắn vẫn có cách xử lý. Vậy cho nên Trần Vũ không xử lý Đường Thanh mà để cậu ở lại bên cạnh mình, hắn muốn xem xem cha con Đường Từ Ôn và thằng cháu của hắn sẽ giở trò gì.
Đường Từ Ôn mắng đến mức khản giọng, bị tra tấn nhiều ngày nên ông ta đã kiệt quệ vì đau đớn và đói khát.
Nghe Trần Vũ hỏi, ông ta ngơ ngác hỏi lại: "Bí mật gì... đúng! Đúng! Ta đã biết bí mật của ngươi rồi, mau thả ta ra nếu không ta sẽ chiếu cáo cho cả thiên hạ biết!"
Trần Vũ híp mắt, hắn búng tay, một viên thuốc bắn thẳng vào họng Đường Từ Ôn.
Đường Từ Ôn trợn trừng mắt, há mồm nôn ọe, ho khan: "Ọe... khụ! Khụ! Khụ! Ọe... ngươi cho ta ăn cái..."
Mười giây sau, đôi mắt của Đường Từ Ôn đã mất đi tiêu cự. Nước bọt chảy giàn giụa.
Trần Vũ trầm giọng: "Ngươi có biết bí mật của trẫm không?"
Đường Từ Ôn đáp một cách máy móc: "Không biết."
"Bình An vương có tiết lộ bí mật gì với ngươi không?"
"Không có."
"Vậy sao ngươi lại đưa Đường Thanh vào cung? Ngươi không sợ trẫm chém đầu ngươi vì tội khi quân ư?" Đường Thanh vào cung làm nam phi của hắn, nếu cơ thể có dị dạng thì cả Đường phủ sẽ bị chém đầu chứ chẳng chơi.
Nếu Đường Từ Ôn không biết gì mà lại dám đưa Đường Thanh vào cung thì không biết phải nói ông ta ngu đần hay không sợ chết nữa.
Đường Từ Ôn đáp: "Trong phủ không có người đi, không thích Đường Thanh. Khi quân?"
Hình như Đường Từ Ôn không hiểu ông ta chỉ đưa một đứa con trai mà mình không thích cho Vua thôi thì sao lại mắc tội khi quân.
Lúc trước đám bè phái của Bình An vương làm Trần Vũ bực mình quá nên hắn mới đưa ra vụ tuyển nam phi để dằn mặt bọn chúng. Lúc ấy hắn giữ lại Đường Thanh chỉ vì... Đường Thanh rất giống một loài chim quý mà hắn từng thấy ở nước Bắc.
Sau khi phát hiện ra thân thể khác thường của cậu thì hắn mới nghĩ theo hướng âm mưu của cháu hắn và Đường Từ Ôn.
Hình như hắn đã sai từ lúc đầu.
Trần Vũ hỏi: "Ngươi không biết Đường Thanh là song tính?"
Đường Từ Ôn đờ đẫn: "Song tính? Không biết."
Trần Vũ giận quá hóa cười: "Không biết thằng anh của trẫm phải ngu đến mức nào mới có thể để một kẻ như ngươi leo lên đến chức thượng thư của Lễ bộ."
Trần Vũ búng tay, Đường Từ Ôn gục đầu xuống, từ giờ ông ta sẽ là một kẻ ngu thật sự.
Trần Vũ ra khỏi ngục giam, ngày mai người nhà họ Đường sẽ bị áp giải đi lưu đày. Bây giờ hắn muốn đi gặp Đường Thanh.
Không ngờ khi Trần Vũ đến nơi thì lại thấy nam phi của hắn đang ôm ấp một cung nữ.