Đường Thanh im lặng không nói gì, cậu không khóc nữa, chỉ là hơi thở vẫn còn run, chưa bình tĩnh lại ngay được.
Trần Vũ cũng im lặng, hắn che mắt Đường Thanh một lúc lâu, đến khi nước mắt Đường Thanh khô thì hắn mới bỏ tay ra.
Đường Thanh nhắm mắt lại không nhìn hắn.
Trần Vũ nhìn cậu vài giây, thấy Đường Thanh vẫn nhắm mắt không nói chuyện, hắn khẽ thở dài rồi cúi xuống hôn lên đuôi mắt Đường Thanh.
Hắn hôn rất nhẹ, rất chậm, hôn từ đuôi mắt ra đến thái dương rồi đến vành tai.
Đường Thanh rụt cổ lại, tai cậu rất nhạy cảm.
Trần Vũ cười khẽ, hắn lè lưỡi liếm vành tai của cậu rồi cắn và mút nó, chỉ một lát mà người Đường Thanh đã mềm nhũn, tê rần hết cả.
Giọng Trần Vũ trầm khàn, hơi thở nóng rực phả vào tai cậu: "Đau không?"
Đường Thanh không nói chuyện.
Trần Vũ tiếp tục thì thầm bên tai cậu: "Trẫm liếm cho em nhé?"
Đường Thanh cắn môi quay mặt đi.
Trần Vũ bám theo, hắn ngậm vành tai trắng nõn của cậu vào miệng mút liếm một lúc làm Đường Thanh rụt người, vô thức rên lên: "Ưm..."
Giọng đàn ông khàn khàn, cực kỳ gợi cảm: "Em muốn trẫm mút hột le cho em mà?"
"Trẫm sẽ bú lồn em cho đến khi em đái ra như lần trước được không?" Vừa nói hắn vừa cắn tai cậu.
Đường Thanh rùng mình, hơi thở bất ổn, mặt đỏ ửng nhưng cậu vẫn nhắm chặt mắt không nói gì.
"Nếu em muốn thì mở chân ra." Nói xong Trần Vũ đứng dậy.
Đường Thanh nằm im đó vài giây rồi giơ hai tay lên che mặt lại, yên lặng mở chân ra.
Cậu muốn.
Dù vừa bị hắn đánh đau nhưng giờ cậu vẫn muốn dạng chân ra cho hắn bú lồn, mút le của mình.
Trần Vũ ngồi xuống, kéo mông Đường Thanh ra sát mép bàn, tuy lúc nãy Trần Vũ tức giận đánh cậu một trận nhưng hắn vẫn kìm lực lại chứ không ra tay quá nặng. Lồn Đường Thanh chỉ đỏ và hơi sưng chứ không bị bầm.
Trần Vũ nhìn hai mép lồn đỏ rực, hắn lè lưỡi ra, dịu dàng liếm hai mép lồn trước như một con thú đang liếm vết thương cho bạn tình.
Hắn liếm một lát cảm giác nóng rát ở hai mép lồn dịu hẳn đi, đồng thời chỗ khác cũng thấy ngứa ngáy hơn.
Đường Thanh cắn môi, cậu nhấc hông, uốn éo để lưỡi của hắn chạm vào hột le của mình, ý bảo hắn hãy mút hột le của mình nữa.
Nhưng Trần Vũ làm như không hiểu, hắn vẫn liếm hai mép lồn sưng múp, lúc lưỡi chạm vào hột le hắn sẽ liếm một cái rồi lập tức quay sang liếm mép lồn ngay.
Sự trêu chọc như có như không làm Đường Thanh rất khó chịu nhưng cậu vẫn không chịu mở mắt hay mở miệng rên tiếng nào.
Nước lồn cứ ứa ra, giờ đến cả cửa lồn cũng ngứa.
Lúc này Trần Vũ mới nói: "Bỏ tay ra, mở mắt nhìn trẫm, nói trẫm nghe xem em muốn trẫm làm gì. Không thì trẫm không biết đâu."
Đường Thanh cắn môi, cậu bỏ tay ra ngồi nhỏm dậy, cậu nhìn khuôn mặt đẹp trai giữa háng mình.
Đôi mắt cậu đỏ như mắt thỏ vì vừa khóc xong, gò má và chóp mũi ửng đỏ, nửa giận nửa thẹn nói: "Thánh thượng vừa nói sẽ... sẽ bú lồn em đến khi em đái ra như lần trước cơ mà."
"Hửm? Thì trẫm đang làm đây?"
"Ngài... ngài chỉ liếm mỗi mép lồn thì em sẽ không sướng đến mức đái ra được đâu."
Trần Vũ nhướng mày, hắn nhếch mép cười: "Ồ? Thế trẫm phải liếm ở đâu?"
"Hột le, em muốn thánh thượng liếm hột le của em."
"Chỉ liếm thôi à?"
"Mút nó nữa."
"Nhẹ nhàng thế em có sướng không?"
Đường Thanh đỏ bừng cả mặt, đến giờ thì cậu cũng bất chấp: "Cắn nữa, em muốn thánh thượng liếm và cắn mút hột le của em."
Lúc này hột le của Đường Thanh đã sưng phồng lên vì nứng. Hột le tròn tròn, to bằng hạt lạc lồi ra trông rất bướng, nhìn chỉ muốn cắn cho một phát.
Trần Vũ cũng nhịn nãy giờ rồi, hắn nghe Đường Thanh nói xong là hưng phấn lao vào bú hột le ngay.
Tiếng mút chùn chụt vang lên.
Đường Thanh rùng mình, cậu rên khẽ: "Ưm... ư... a..."
"Thánh thượng mút hột le sướng quá... ưm..."
"Ưm... a... liếm nó... mút mạnh lên..."
Bú liếm một lúc Đường Thanh đã sướng tê lồn, nước lồn chảy ướt bàn chẳng ai húp.
"Lồn em tê quá... shh... ư... thánh thượng..."
Đường Thanh nũng nịu rên rỉ. Tiếng rên như đang van nài, mong muốn điều gì.
Trần Vũ mút mạnh một cái rồi nhả hột le ra, giờ nó sưng to, đỏ hồng ướt nước, trông rõ dâm.
Trần Vũ liếm răng nanh rồi lại ngậm hột le vào, hắn chợt cắn nó một cái.
"Á!" Đường Thanh ré lên. Cậu mềm nhũn nằm xuống bàn, đùi banh rộng hơn.
Hột le đã bị bú tê đột nhiên bị cắn, cơn đau thình lình xuất hiện như một dòng điện đánh vào cơ thể xua đi cảm giác cũ, sau cơn đau nhẹ, cơn sướng mãnh liệt ùa lên.
Trần Vũ bắt đầu vừa mút vừa cắn hột le của Đường Thanh, trước tiên hắn cứ liếm mút cho tê rồi lại cắn một cái, sau đó là hai cái, ba cái... hắn tăng dần tần suất cắn trong vòng tuần hoàn.
Đường Thanh sướng run, cậu nằm đó banh háng phơi lồn cho người ta bú. Nước lồn mỗi lúc một nhiều.
Cơn nứng trong người Trần Vũ tăng dần, hắn muốn nghe Đường Thanh khóc.
Thế là hắn đột ngột cắn mạnh!
"A! Đau... nhẹ chút..." Đường Thanh nức nở.
Trần Vũ mặc kệ, hắn tấn công hột le của Đường Thanh dữ dội.
"Đau... nhẹ thôi... thánh thượng... ư..."
"Hức... nhẹ thôi mà... đừng..."
"Thánh thượng... a a a... ngài cắn hư hột le của em mất... hu hu..."
"Đừng mà... đừng cắn... a a a..."
Đường Thanh không chịu nổi, cậu nức nở ngồi dậy đẩy đầu hắn ra, hai chân quẫy đạp lung tung.
Nhưng cũng như lần trước, sự phản kháng của cậu quá yếu ớt, cậu vừa khóc vừa kêu đau nhưng lại không đẩy mạnh hắn ra.
Cậu đau nhưng cũng sướng, cậu không nỡ đẩy hắn ra.
Tiếng khóc hòa cùng tiếng rên rỉ của cậu làm Trần Vũ nứng kinh khủng.
Hơi thở của hắn trở nên dồn dập, hắn cắn hột le rồi kéo nó ra ngoài.
Đường Thanh hét lên, người run bần bật: "Á! Đừng... đừng kéo hột le của em..."
"Đừng mà... đừng mà!" Đường Thanh khóc nức nở.
Trần Vũ không nghe, hắn cứ kéo hột le rồi nhả ra liếm vài cái rồi lại cắn nó rồi kéo ra tiếp.
"Thánh thượng! Thánh thượng!"
Đường Thanh kêu lên dồn dập, cậu chợt nắm chặt tóc hắn, hông giật nảy lên cao, hai đùi run bần bật, nước lồn phun ra làm ướt cả mặt Trần Vũ.
Trần Vũ thấy vậy thì há miệng ngậm lồn Đường Thanh uống nước lồn ừng ực.
Đường Thanh ra rồi, cậu mềm nhũn ngã xuống bàn, mặt mũi bần thần đỏ rực, hai chân dạng rộng, lồn co bóp run rẩy phun nước lồn cho vua uống.
Trần Vũ uống hết không chừa giọt nào, uống xong hắn còn liếm sạch lồn Đường Thanh.
Nhìn cái lồn đỏ hồng ướt nhẹp, hột le sưng to lồi hẳn ra ngoài, Trần Vũ rất hài lòng.