Trên Những Áng Mây

Chương 45: Kết Thúc Câu Chuyện (Hoàn)



Nhiều năm nay, Diệp Hi đi rồi lại dừng, cô như một cơn gió, không bao giờ dừng chân cố định ở một nơi quá lâu. Ngoài bố mẹ Trì Hướng Noãn, những người khác về cơ bản là cả năm không nhìn thấy cô.

Khi nhắc tới cô, mọi người sẽ luôn nói về những chuyện cô từng làm khi còn nhỏ và bồng bột, kể về những thành tựu đạt được trong lĩnh vực toán học sau khi cô trở thành một nhà toán học nữ trẻ tuổi, khi nói không thể tránh đề cập đến Trì Hướng Noãn.

Thế là thổn thức, cảm thán, thương tiếc.

Ngày cưới của Hà Mạn Mạn và Vu Phong, Phùng Ngọc Thanh khoác tay Diệp Hi xuất hiện trong hôn lễ. Hà Mạn Mạn mặc váy cưới vừa ngạc nhiên vừa vui mừng ôm lấy Diệp Hi, kích động đến suýt nữa bật khóc.

Diệp Hi nhàn nhạt mỉm cười: "Cẩn thận kẻo lem trang điểm."

Đám cưới lần này, cô để mọi người nhìn thấy mình một lần rồi lại biến mất trong một khoảng thời gian rất dài, ngược lại, rất nhiều người hỏi thăm Hà Mạn Mạn phương thức liên lạc của Diệp Hi.

"Sức quyến rũ không thua gì năm xưa", Phùng Ngọc Thanh nói.

Khi Diệp Sanh bị thương trong quá trình quay phim và phải nhập viện, Diệp Hi lại quay trở về một lần. Đêm đó, Diệp Sanh đăng tải một tấm ảnh chụp chung của hai người lên Weibo.

#ChịgáiDiệpSanh đứng đầu bảng xếp hạng hot search.

Lúc này, bí mật Diệp Sanh thích Diệp Hi đã được công khai. Là một trong những cổ đông của công ty giải trí, Phùng Ngọc Thanh chứng kiến sự si mê của Diệp Sanh đối với Diệp Hi, khiến mẹ của Diệp Sanh, Lưu Thục Diễm tức tới suýt chết.

Sau khi Diệp Sanh xuất viện, Diệp Hi lại đi, nghe nói đã đến Provence. Diệp Noãn nghe tin thì vội vội vàng vàng mua vé máy bay đến Provence, lang thang suốt một tuần vẫn không gặp được cô, cuối cùng vẻ mặt thất vọng mà trở về.

Cô ấy mặc kệ sự phản đối của Diệp Đức Thịnh, khăng khăng mở một phòng khám tâm lý, làm ăn ế ẩm, cả ngày mặt mày cau có. Lần này sau khi về nước, cô gái vốn thích cười lại có khuôn mặt buồn bã suốt ngày.

Diệp Đức Thịnh nộ kỳ bất tranh [1], biểu cảm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chê cười cô ấy: "Diệp Hi không muốn để ý đến con, con có thể ổn định một chút, có khí phách một chút có được không hả?"

[1] Nộ kỳ bất tranh: Tức giận vì người nào đó không biết tranh giành, cố gắng

Diệp Noãn trợn trắng mắt nhìn ông ta, không vui nói: "Chẳng biết là ai, sau khi chị Hi của con đoạt giải, một ngày gọi điện cho chị ấy 10 cuộc, người ta đã đưa bố vào danh sách đen rồi mà vẫn cố chấp lấy điện thoại của con mà gọi. Khí phách gớm!"

Trên mặt Diệp Đức Thịnh ngập tràn phẫn nộ, hai cha con trừng mắt nhìn nhau.

Một lát sau, Diệp Đức Thịnh hoài niệm nói: "Dáng vẻ chua ngoa này của con, khá giống Diệp Hi lúc đó."

Tết Trung thu, mọi người tưởng Diệp Hi sẽ không về, thế nên gia đình ba người của Diệp Đức Thịnh xách một hộp bánh trung thu lớn đến chỗ ở của Trì Hữu Tín. Hai vợ chồng già đầu tóc bạc trắng, không ngừng kéo Diệp Noãn đến hỏi tới hỏi lui.

Đôi vợ chồng này gần 40 tuổi mới sinh Trì Hướng Noãn, lúc này họ đã già lắm rồi, dẫu cho thân thể khỏe mạnh nhưng lưng đã không thể duỗi thẳng.

Hôm ấy, Diệp Noãn cô ý nhuộm tóc thành màu nâu, búi thành búi sau đầu, cặp kính gọng mỏng bằng kim loại màu bạc cũng được được thay thế bằng kính gọng vàng, tám phần tương tự biến thành chín phần.

Diệp Hi một nắng hai sương xách bánh trung thu mở cửa bước vào, sững sờ đứng ở cửa.

Hứa Đào và Diệp Đức Thịnh cũng sững sờ.

Sáu người quây quần quanh bàn ăn một bữa cơm vô cùng gượng gạo, bố mẹ Trì Hướng Noãn không cảm nhận được dòng nước ngầm cuộn trào mãnh liệt, khá tự tại. Còn về những người khác—— Gương mặt lạnh lùng ngàn năm bất biến của Diệp Hi, Diệp Đức Thịnh sau khi suy nghĩ đắn đo lại muốn nói nhưng thôi, Hứa Đào lúng túng lại không thất lễ mỉm cười, Diệp Noãn ở giữa đứng ngồi không yên.

Một lời khó tả xiết Tết Trung thu này.

Hứa Đào ngồi ở ghế phụ chua chát nói: "Diệp Hi thật sự xinh đẹp tỏa sáng, lại còn là con gái anh, khó trách anh lại thiên vị như thế."

Diệp Đức Thịnh mơ hồ, bối rối hỏi: "Hai cái đó thì có liên quan gì? Hay ý em là Noãn Noãn xấu?"

Diệp Noãn ngồi ở ghế sau lớn tiếng hắng giọng.

Năm tháng cứ thế trôi qua, Diệp Hi dần trở thành một người sống trong truyền thuyết, đi đến đâu cũng có đông người theo đuổi, nam có, nữ có, già có, trẻ có, chưa cần gia đình bạn bè làm mai giới thiệu mà đã muôn hình muôn vẻ đến không đếm được.

Đã nhiều năm trôi qua, cũng chưa từng thấy cô liếc nhìn ai.

Nhất là nhân gian không chứa được. Chu nhan từ kính hoa từ thụ [2]. Ở tuổi 30, khóe mắt Diệp Hi đã có một đường nếp nhăn mờ nhạt, vách tường của ngôi nhà đất nông thôn cũng đã sụp đổ.

[2] Chu nhan kính hoa từ thụ: Năm tháng chảy trôi cuốn theo dung mạo như hoa

Đã rất lâu rồi không có người tới nơi này, làng trên xóm dưới đều là nhà gạch đỏ sáng ngời, sân nhà nào nhà nấy được chăm sóc chỉnh tề. Chỉ có khoảng sân nhỏ này cỏ dại mọc thành bụi, vách nát tường xiêu.

Diệp Hi đẩy cổng bước vào trong sân, nhìn thấy một con mèo cam ốm nhom nằm trên tảng đá xanh trước ngôi nhà đất, đang lười biếng vẫy đuôi tắm nắng.

Bà chủ nhà hàng xóm xách bình tưới ra tưới hoa trong sân, bà nhìn thấy Diệp Hi thì kinh ngạc, cảm khái nói vọng qua hàng rào: "Cô lại tới đấy à? Căn nhà này đã bị bỏ hoang nhiều năm rồi, ngoài con mèo đó ra, tôi còn tưởng là sẽ không còn ai chịu tới nữa."

Diệp Hi hỏi: "Mèo?"

Bà hàng xóm chỉ vào con chỉ vào con mèo cam nhỏ đang nằm phơi nắng: "Chính là con mèo nhỏ đó đó, ở đây được hai năm rồi, cứ nằm bò ở cửa. Con mèo này không nhát người, nhưng không theo người, cũng không cho ai chạm vào. Mùa đông năm ngoái, tuyết rơi dày, nó nằm ở cửa bị tuyết vùi đến nửa người, tôi thấy thương nên đem nó về nhà, mùa xuân vừa tới thì nó lại về đây, ngày ngày quanh quẩn ở cổng, mưa gió cũng thế. Giống như đang đợi ai ấy."

Ánh mắt Diệp Hi nhất thời thất thần, cô lẩm bẩm nói: "Vậy à? Hai năm trước đã như vậy rồi sao? Vẫn luôn ở đây đợi ai đó à?"

Bà hàng xóm đặt bình tưới xuống, nghiêng đầu nói: "Còn không phải sao? Nhà tôi theo Phật, tin nhất là nhân quả luân hồi. Cô có nghĩ con mèo này có lẽ nào là con gái nhà họ Trì chuyển thế đầu thai không. Ninh khả tín kỳ hữu, bất khả tín kỳ vô [3], vạn vật đều có linh."

[3] Ninh khả tín kỳ hữu, bất khả tín kỳ vô: Thà tin rằng một thứ gì đó có thật còn hơn là không

Diệp Hi độc thoại: "Nếu có thì tốt quá."

Cô quay đầu nhìn con mèo cam nhỏ, cô từ từ tiến về phía trước, ngồi xổm trước mặt nó. Đôi tai nhọn của mèo cam nhỏ cử động, nheo mắt nhìn Diệp Hi.

Con mắt màu hổ phách, đồng tử dưới ánh nắng ban trưa biến thành một cây kim mảnh, nó chuyển động cái đầu lông xù, hiếu kỳ quan sát Diệp Hi, không hề sợ hãi chút nào.

Diệp Hi thận trọng đưa tay sờ đầu nó, mèo cam nhỏ nghiêng đầu nhìn cô. Nhìn một lúc, nó giơ cái chân trắng đặt lên mu bàn tay Diệp Hi, móng vuốt giương ra rồi lại rút về, đệm thịt mềm mềm ấn hai lần vào mu bàn tay Diệp Hi, một đôi mắt mèo sáng long lanh nhìn cô.

Tim Diệp Hi khẽ động, ánh mắt này quen thuộc quá.

Cô ôm chân mèo nhỏ lắc lắc, kìm lòng chẳng đặng mà nhỏ tiếng gọi: "Hướng Noãn..."

Mèo nhỏ đặt cái chân còn lại lên tay cô, đứng dậy khỏi phiến đá, mở to đôi mắt sáng ngời, khoan khoái kêu một tiếng: "Meo", cái đuôi sọc cam trắng phía sau lắc qua lắc lại, chóp đuôi màu trắng sượt qua ngón tay Diệp Hi.

Trong lòng Diệp Hi đau xót vô cùng, cô sắc mặt u sầu bế mèo cam nhỏ lên, mèo cam nhỏ háo hức sáp lại gần, bộ ria trên mặt rung rung đang ngửi khắp mặt cô.

Diệp Hi là người không thích động vật nhỏ, ngay cả mèo ragdoll hiền lành và dính người nhất nhìn thấy cô cũng sẽ rúc đuôi vào gầm giường, không chịu ra ngoài. Con mèo cam nhỏ này là con vật nhỏ duy nhất chịu chủ động lại gần cô.

Đầu mèo cam nhỏ cọ vào lòng bàn tay cô, hai móng vuốt chân mèo ôm chặt cánh tay Diệp Hi không chịu buông.

Bà hàng xóm kinh ngạc nói: "Ôi chào, sao con mèo này thích cô thế? Có duyên thật đấy."

Vành mắt Diệp Hi đỏ lên, mỉm cười: "Chị ấy vẫn luôn đợi tôi."

Nữ hàng xóm cảm động, đặt bình tưới xuống, chắp hai tay: "Bồ Tát phù hộ."

Diệp Hi cúi đầu kề sát mặt mèo cam nhỏ, mèo cam nhỏ tiến tới thân mật li3m cằm cô. Diệp Hi lại nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Hướng Noãn?"

"Meo."

"Đi với em nhé?"

"Meo meo."

Diệp Hi phiêu bạt tứ xứ mang một con mèo cam nhỏ trở về Thượng Hải. Cô trở lại biệt thự hai tầng ở Lục Gia Chủy, từ khi cô rời đi, nơi này hoàn toàn để trống.

Cô sôi nổi sửa sang căn nhà, trên tầng dưới tầng đều có đủ loại nhà cây cho mèo.

Mèo cam nhỏ không thích nhà cây, nó kiên định với bàn phím máy tính, thích nhất là nằm trên bàn phím mà phấn khích quẫy đuôi.

Nó không thích ăn cá, nhưng lại đặc biệt yêu thích chiếc đ ĩa cá màu hồng, lần nào dùng chiếc đ ĩa cá đó để đựng thức ăn cho mèo, nó cũng sẽ thích thú mà ăn nhiều hơn một chút.

Mỗi sáng thức dậy, mèo cam nhỏ vẫn đang ngủ, Diệp Hi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, mèo cam nhỏ ngái ngủ luôn mở hé mắt, ngoắc lấy ống quần cô.

Diệp Hi bế nó lên, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của nó, dịu dàng nói: "Một khắc chị cũng không muốn rời xa em à?"

Cái chân trắng của mèo cam nhỏ ôm lấy cô tay cô, đôi mắt màu hổ phách thân mật lại ỷ lại nhìn cô, vô cùng vui vẻ kêu lên.

Mọi người đều hỏi Diệp Hi vì sao lại đột nhiên ổn định, Diệp Hi luôn mỉm cười, nói: "Bởi khoảng trống trong lòng đã được lấp đầy."

Khi Trì Hướng Noãn vừa mới qua đời, toàn thân cô trống rỗng, linh hồn theo chiếc hũ đựng tro cốt nho nhỏ chìm trong lòng đất, cũng không còn nhìn thấy ánh sáng nữa. Khi cô tỉnh táo lại, trong tim lại trống rỗng, luôn nghĩ về những chuyện có sự hiện diện của Trì Hướng Noãn.

Đôi khi Diệp Hi sẽ mơ màng, cô cảm thấy Trì Hướng Noãn đã vĩnh viễn rời xa cô, nhưng có lúc sẽ cảm thấy chị dường như chị chưa bao giờ rời đi.

Cô luôn nhớ về ngày hôm ấy.

Hôm ấy, liên tục bị trầm cảm giày vò, cô cuối cùng quyết định không tiếp tục sống nữa. Trước giờ, cô luôn coi nhẹ sống chết. Sau khi đưa ra quyết định này, cô định leo lên đ ỉnh tòa nhà, sau đó nhảy xuống.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cuộc đời sẽ kết thúc vào ngày hôm đó.

Cô qua loa viết một lá thư tuyệt mệnh, sau đó đẩy mạnh cánh cửa, bất ngờ đụng phải một người.

Trì Hướng Noãn bị đụng ngã ngoài cửa bịt mũi, bên cạnh vương vãi những tờ rơi lòe loẹt, mê man ngước đôi mắt ngấn lệ nhìn cô.

Đây có lẽ là cái được gọi là uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo cả đời.

Sau một trận lăn lộn, cô đi học. Từ đó về sau sẽ luôn gặp được chị, lần nào Trì Hướng Noãn cũng sẽ ngốc nghếch chào hỏi cô, chưa nói gì mà mặt đã đỏ bừng, đặc biệt rất dễ bị dọa.

Một đêm nọ, cô lại quyết định kết liễu đời mình, đúng lúc nhìn thấy Trì Hướng Noãn bị chủ nhà đuổi ra đường, bước chân đi đến cái chết lại dừng lại.

Dẫu cho chị đến rất muộn, nhưng cuối cùng chị vẫn đến.

Đứa trẻ luôn chịu đau khổ đã được ăn kẹo, cuộc sống cuối cùng cũng dịu dàng với cô.

- ----------------------------Hoàn-----------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Khi viết chương cuối, trạng thái rất tệ, liền tù tì viết suốt 5 tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng viết xong rồi.

Đọc xong tôi cực kỳ đau lòng, cẩn thận nghĩ lại, tôi viết tệ đến thế sao?

Nhưng sau khi viết bộ truyện khiêm tốn này, tôi vẫn rất vui.

Có các bạn đồng hành, tôi vô cùng cảm động.

- --------------------------------------------------------------

Khi mình tìm được bộ này, mình đang hoàn thành nốt 10 chương cuối của Hạ Xưa nhưng thật sự là sau khi đọc xong, mình vô cùng ấn tượng. Đến nỗi mà mình đã lập tức đi des bìa và đăng tải văn án. Bây giờ mình đã hoàn thành xong Trên Những Áng Mây, mong rằng nó sẽ đến được với nhiều người hơn.

Mình hi vọng bộ truyện này sẽ trở thành niềm an ủi và khích lệ cho những tâm hồn đã và đang chịu thương tổn, hi vọng mọi người sẽ sớm tìm được cá ngần giữa biển đen của mình và tuyệt vời hơn nữa là sự ấm áp, chữa lành trong cuộc đời một ai đó.

Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng mình, Diệp Hi và Hướng Noãn, cảm ơn mọi người đã kiên cường đến ngày hôm nay, hãy tiếp tục kiên cường nhé!

Hẹn gặp lại mọi người trong thời gian sớm nhất!