Tống Nhiễm chớp chớp mắt, nghiêm trang mà nói: "Nói chuyện cùng cô gái xinh đẹp, không cảm thấy vui vẻ sao?"
Tống Nhiễm vừa dứt câu, Lục Mộ Trầm không kịp chuẩn bị sặc một cái, anh vội vàng quay mặt đi, tay nắm thành quyền, để ở bên miệng ho khan một tiếng.
Sau một lúc lâu, mới lại nghiêng đầu, "Cậu vừa mới...... Nói ai?"
Vẻ mặt của Lục Mộ Trầm lộ ra biểu tình khiếp sợ.
"......" Tống Nhiễm bĩu môi, tỏ vẻ có chút bi thương.
Biểu tình khó có thể tin kia là có ý gì?
Cô không xinh đẹp sao???
Đáng ghét.
Tống Nhiễm gục đầu xuống, có chút mất mát.
Lục Mộ Trầm đem tâm tình nhỏ của cô để trong mắt, khóe miệng không tự giác mà hơi cong một chút. Biểu tình trôi qua trong một cái chớp mắt, chính anh cũng không có phát hiện.
"Bạn học, mũi của em không có vấn đề gì a." Cô y tá kiểm tra nửa ngày rồi đưa ra kết luận.
Tống Nhiễm vội giả vờ vô tội: "Thật không? Thật sự có chút đau nha.
Cô y tá kì quái nhìn Tống Nhiễm một cái, do dự trong chốc lát rồi nói: "Vậy cô đưa cho em chai xịt mũi, mỗi ngày phun hai lần, nếu còn cảm thấy đau thì đến đây kiểm tra lại một chút."
Tống Nhiễm vội gật đầu, "Được được được, cảm ơn cô a."
Tiền thuốc, hai mươi mấy tệ.
Tống Nhiễm chuẩn bị đưa một tờ một trăm tệ in hình Mao gia gia.
Tống Nhiễm dẫn anh đến phòng y tế kỳ thật chỉ muốn nhân cơ hội ở chung với anh một chút, thật sự không có ý ăn vạ nha.
Cô cong cong mắt cười, che dấu cảm giác chột dạ của mình.
Từ phòng y tế đi ra, hai người đi đến khu dạy học.
Tống Nhiễm tâm tình thực tốt, lùi lại một bước, cười hì hì nhìn Lục Mộ Trầm: "Bạn học Lục, cảm ơn cậu nha."
Cô vừa nói, vừa vỗ túi thuốc trong tay.
Lục Mộ Trầm " ân " một tiếng, không nói nào nữa.
Tống Nhiễm một lần nữa đi đến bên người anh, cao hứng bừng bừng giới thiệu mình: "Tớ tên là Tống Nhiễm, chính là Nhiễm gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn."
Lục Mộ Trầm gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
"Còn cậu? Cậu tên là gì?"
"Lục Mộ Trầm? Là hai chữ trong hoàng hôn trầm trầm sao?"
Lục Mộ Trầm có chút kinh ngạc cô thế nhưng đoán đúng rồi, khó được nói nhiều hai chữ: "Thông minh."
Tống Nhiễm cười khanh khách, kiêu ngạo mà nâng cằm: "Tớ rất thông minh sao, ha ha ha."