Quay đầu lại, thấy Tống Nhiễm còn đang đứng ở cửa, vẫy tay gọi cô lại, “Thất thần làm gì? Mau vào đây đi.”
Tống Nhiễm hoàn hồn, đi vào.
Phòng rất lớn, giường cũng rất lớn.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, cư nhiên lại có hai chiếc giường???
Tối hôm qua Tống Nhiễm nói chuyện điện thoại cùng với Lưu Linh. Nghe cô nói muốn cùng Lục ca ca ra ngoài chơi mấy ngày, Lưu Linh còn nhắc nhở cô, ra ngoài chơi mà buổi tối còn ngủ cùng một giường rất dễ xảy ra tai nạn.
Cô còn nghĩ, nếu Lục ca ca thật sự muốn làm gì cô. Có lẽ, cô cũng sẽ không từ chối. 2
Thế nhưng, giờ phút này nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì quả thực có chút dở khóc dở cười.
Lục ca ca đây là đang đề phòng cô, hay là đang đề phòng chính bản thân mình?
“Thời gian không còn sớm nữa, đi tắm rửa đi, sáng sớm ngày mai, chúng ta vào núi chơi.” Lục Mộ Trầm ngồi xổm trên mặt đất, giúp Tống Nhiễm đem hành lý mở ra, sau đó rất quen thuộc, giúp cô đem đồ dùng rửa mặt lấy ra, tiếp đến lại giúp cô lấy áo ngủ, đưa cho cô.
“Em đi tắm trước đi, anh đem hành trình ngày mai sắp xếp lại một chút.”
Tống Nhiễm vươn tay cầm lấy áo ngủ, nhưng không nhúc nhích, đôi mắt nhìn thẳng anh, bộ dáng muốn nói lại thôi.
Lục Mộ Trầm cảm thấy có chút khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy? Còn muốn lấy gì khác sao?”
Tống Nhiễm gật đầu, “Nội y.”
Lục Mộ Trầm sửng sốt, ngay sau đó xấu hổ mà ho vài tiếng, “Ừ......Vậy em tự mình lấy đi.”
Nói xong, liền chuẩn bị nhường chỗ cho Tống Nhiễm.
Nào biết, còn chưa kịp đứng lên lại đột nhiên nghe cô nói: “Anh lấy cho em nha.”
Lục Mộ Trầm hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Tống Nhiễm nghiêm túc, chỉ vào tấm lưới nhỏ bên cạnh hộp, nói: “Chỉ là cái túi nhỏ, anh lấy ra cho em đi.”
Thân thể Lục Mộ Trầm có chút cứng đờ, nhìn Tống Nhiễm, biểu tình phảng phất: “???”
“Anh lấy cho em nha.” Tống Nhiễm lại tiếp tục nói, biểu tình trên mặt cười như không cười mà nhìn chằm chằm Lục Mộ Trầm.
Lục Mộ Trầm: “……”
Nội y của Tống Nhiễm được đựng trong cái túi nhỏ, kỳ thật cũng không có gì.
Lục Mộ Trầm do dự một hồi, rốt cuộc cũng mở khóa kéo của tấm lưới nhỏ, lấy cái túi nhỏ của Tống Nhiễm ra.
Ở miệng túi có cái quai xách, Lục Mộ Trầm cầm lấy quai xách, đưa đồ cho Tống Nhiễm.
Tuy là như thế, nhưng lại có chút không được tự nhiên.
Tống Nhiễm vừa nhận lấy chiếc túi,vừa cúi đầu xuống nhìn mặt Lục Mộ Trầm mà không khỏi có chút buồn cười.
Ý cười trong mắt lại có đôi phần sâu xa. Đôi mắt đen huyền không hề chớp mà nhìn chằm chằm vào Lục Mộ Trầm.
“Làm sao vậy?”
Lục Mộ Trầm bị ánh mắt của Tống Nhiễm nhìn chằm chằm như vậy có chút không được tự nhiên, theo bản năng muốn né tránh.
Vừa bước ra được một bước, đã bị Tống Nhiễm ôm chầm lấy.
Thân thể anh cứng đờ, cúi đầu nhìn cô.
Đôi tay Tống Nhiễm ôm lấy eo anh, ngửa đầu nhìn anh. Đôi mắt cong thành một khe, âm thanh mềm mại, ngọt ngào như mật nói: “Lục ca ca, anh đỏ mặt nha.”2
Lục Mộ Trầm: “……”
Ý cười trong mắt Tống Nhiễm càng ngày càng sâu, giơ tay nhẹ nhàng nắm lấy cằm Lục Mộ Trầm, cười hì hì hỏi: “Lục ca ca, sao anh lại rụt rè như vậy?”
“……”
“Lục ca ca, anh đừng ngại.”
“……”
“A, mặt anh càng đỏ hơn kìa Lục ca ca!”
“Tống Nhiễm!” Lục Mộ Trầm rốt cuộc cũng bị Tống Nhiễm nháo đến không chịu nổi, trực tiếp đè bả vai cô lại, đẩy người hướng về phía phòng tắm, “Em đi tắm đi, nhanh lên, đừng lề mề nữa!”
Tống Nhiễm cười ha ha, quay đầu lại trêu chọc anh, “Anh gấp gáp như vậy, muốn làm gì?”
Lục Mộ Trầm một tay đem Tống Nhiễm đẩy đến phòng tắm, một tay kéo cửa phòng tắm ra cho cô, ‘phanh’ một tiếng, cửa phòng tắm đóng lại.
Lục Mộ Trầm xoay người, đối mặt với phòng, rốt cuộc thở phào một hơi.
Tiểu nha đầu này, đến tột cùng từ đâu mà có nhiều chiêu như vậy.
Anh đứng tại chỗ một lát, tầm mắt không tự giác mà rơi xuống cái hộp của Tống Nhiễm, nhớ tới cái túi đồ nội y vừa rồi……
Anh bất đắc dĩ vuốt trán, bỗng nhiên trong lòng có một linh cảm không giải thích được.
Tống Nhiễm bước ra từ phòng tắm, mặc bộ đồ ngủ màu trắng, ống tay áo dài và chiếc quần dài, cổ áo cùng cổ tay được trang trí bằng ren mỏng hình lá sen rất đẹp.
Áo ngủ là mẹ Lục mua cho, đặc biệt có phong cách thiếu nữ.
Tóc Tống Nhiễm dài, mềm mại được thả trên vai, khi cô bước ra từ phòng tắm, ánh sáng từ trong phòng chiếu vào người cô.Toát lên một loại mị hoặc đến kì lạ.
Ngay lúc đó, Lục Mộ Trầm nhìn cô, tim của anh đập lỡ một nhịp.
Anh ngơ ngẩn nhìn cô, thẳng cho đến khi Tống Nhiễm gọi,anh mới đột nhiên lấy lại tinh thần.
“Anh cũng mau đi tắm đi, em ngủ trước” Tống Nhiễm một bên nói, một bên liền leo lên giường, chui vào trong chăn.
Khách sạn tuy có máy sưởi, nhưng trong chăn vẫn ấm áp hơn.
Lục Mộ Trầm thấy Tống Nhiễm bò lên giường rồi, rốt cuộc cũng cầm lấy áo ngủ, nhấc chân đi tới phòng tắm.
Trong lúc tắm, anh lại không kìm được nhớ tới khoảnh khắc cô vừa bước ra từ phòng tắm, trong lòng lại dâng lên một hồi xúc động, thầm nghĩ: May mắn là mùa đông, nếu là mùa hè……