Sau đó A Lê cầm một tách trà mỏng ta, đặt vào tay ta: “Cầm lấy.”
Rồi đổ nước vừa đun sôi vào.
Hơi nóng thấm qua thành cốc mỏng, châm chích khiến lòng bàn tay đau đớn.
“Trời lạnh, trà rất dễ nguội, phải dùng tay hơ ấm. Muội muội đừng trách, đây là cách chúng ta phục vụ lão phu nhân.”
Tay của A Lê quả nhiên cũng có vết bỏng.
Ta nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt tách trà, không nói một lời.
Nữ tử kia kinh ngạc nhướng mày, giọng nói lạnh lùng uy nghiêm của lão phu nhân vang lên:
“Không nóng ư? Vì sao không hét lên?”
“Có kêu cũng vô ích, miễn phải kinh động đến người.”
“Thế tại sao không buông tay, ném chiếc cốc đi như bọn họ?”
Ta ngước mắt nhìn thẳng vào lão phu nhân: “Tỷ tỷ đã nói, hầu hạ người uống trà đều như thế này, nên Tri Hành phải làm quen càng sớm càng tốt.”
Loại khó khăn này còn chịu không được, thế thì nhất định còn nhiều khó khăn khác cần phải gánh chịu.
Lão phu nhân nghe xong nhìn chằm chằm ta một lúc lâu, mãi đến khi trà không còn tỏa ra hơi nóng, bà mới chợt mỉm cười.
“Ha ha ha, thật thú vị, lâu rồi ta chưa gặp một đứa trẻ thú vị như vậy, còn thú vị hơn cả bọn nha đầu A Lê nữa.”
Nói đoạn, bà ấy lấy từ trong tay áo ra một chiếc bình sứ nhỏ, tự tay đưa cho ta.
“Đây là thuốc trị bỏng, cầm lấy dùng đi.”
Ta vội quỳ xuống cảm tạ.
Lúc đứng dậy, ta nhìn thấy nắm tay siết chặt của A Lê và khuôn mặt tràn đầy sự đố kỵ.
4
Hầu hạ lão phu nhân thực sự rất khó, không cẩn thận một chút là sẽ bị ăn đại bản, kêu càng lớn, khóc càng to thì bị đánh càng nặng.
Buổi ta còn phải theo các ma ma học xem sổ sách, gảy bàn tính một canh giờ.
Nếu mất tập trung, buồn ngủ hay làm gì sai sót, làn da sẽ được cây roi trực tiếp hỏi thăm.
Lúc về đến phòng nghỉ ngơi cũng đã nửa đêm, ta mệt mỏi bò lên giường, phát hiện ra chăn gối của mình đã ướt đẫm.
A Lê cầm đầu một nhóm các dưỡng nữ đứng phía sau ta, nhìn ta cười như có như không.
“Tiểu thư Tri Hành của chúng ta sao lại chưa ngủ vậy? Cần chúng ta hầu hạ nhà ngươi à?”
“Đúng vậy, được lão phu nhân khen mấy câu, thưởng một bình thuốc liền tưởng mình là tiểu thư rồi chắc?”
“Chỉ mình ngươi khác người, chỉ mình ngươi không ăn vụng, biết lấy lòng lão phu nhân thôi nhỉ!”
Vừa nói, vừa mỗi người một tay đẩy ta vào chiếc chăn ẩm ướt hôi hám.
Không được, nếu lần này để bọn họ bắt nạt thì sau này bọn họ sẽ được nước lấn ta, sự bắt nạt sẽ không bao giờ dừng lại.
Thiết Mộc Lan
Ở đâu có người thì ở đó có tranh giành đấu đá, ta không đi kiếm chuyện nhưng cũng không sợ rắc rối.
Ta rút cây trâm trên đầu xuống, hét lên rồi khua loạn trong không trung.
Mọi người sợ hãi hét lên rồi lùi lại.
“Các tỷ tỷ bình tĩnh chút đi, ta không có ý làm khó các tỷ, nhưng nếu các tỷ cứ nhất quyết làm như vậy, thì ta cũng không sợ làm to chuyện đâu. Cùng lắm, chúng ta cùng nhau bị bán đi, ở Câu Lan Ngõa Xá* còn có bạn đồng hành!”
(*)Câu Lan Ngõa Xá: nơi hát múa và diễn kịch mua vui thời Tống Nguyên ở Trung Quốc.
Bọn họ bị ta dọa sợ, căm hận giải tán.
Ta giật chăn nệm khô ráo sạch sẽ của A Lê trải ra, rồi ném lọ sứ đựng thuốc bỏng cho nàng ta.
A Lê hừ lạnh một tiếng.
Dường như có bóng dáng Triệu ma ma, người bên cạnh lão phu nhân, lướt ngang qua cửa sổ.
Hôm sau lúc đang làm việc, Triệu ma ma nói với ta rằng về sau ta chỉ làm việc vào buổi sáng, chiều và ta lão phu nhân sẽ đích thân dạy ta quản lý sổ sách.
Ta cười thầm.
Ta biết ngay mà, lão phu nhân này sẽ không buồn chán vô vị đến mức lấy danh nghĩa nhận dưỡng nữ chỉ để mua một nha hoàn.
Mỗi một phần việc, hình phạt, phần thưởng ở trong viện này đều là để sàng lọc và khảo nghiệm.
…
Lúc gặp lại Tri Dao, nàng ta đã được Châu Diệp nâng lên thành di nương, mồng một và mười lăm hàng tháng có thể đến viện của lão phu nhân để khấu đầu thỉnh an.
Nàng ta mặc xiêm y gấm Thục trị giá ngàn vàng, châu ngọc đầy đầu, toàn thân toát lên phong thái phi phàm, sắc mặt có chút tái nhợt, lại càng quyến rũ đọng lòng người tựa Tây Thi.
Nàng ta vẫy tay với ta, chìa ra một chân trong chiếc giày thêu.
“Lại đây, lau sạch giày cho bổn di nương.”
Ta lôi chiếc khăn tay ra, cẩn thận lau bóng loáng đôi giày không dính một hạt bụi của nàng ta.
“Tỷ tỷ, cảm giác làm nha hoàn thế nào? Những tháng ngày bị lăng nhục, không phải bị đánh thì cũng bị mắng không dễ sống đúng không?”
Ta thu lại khăn tay, đứng sang một bên: “Cuộc sống có tốt hay không là do con người quyết định, tháng ngày làm di nương thực sự tốt vậy sao?”
Tri Dao nghe vậy thì chấn kinh, sắc mặt ngày càng trắng bệch.
Cơ thể chính thê của Châu Diệp ốm yếu lắm bệnh, không thể quản lý hậu viện. Thiếp thất thông phòng của Châu Diệp lại rất đông, kiếp trước, vừa bước vào viện của Châu Diệp, ta đã bị một di nương khác hạ thuốc tuyệt tử cực mạnh.