Châu Diệp nắm lấy tay Tri Dao: “Cũng nhờ có Dao Nhi nhắc nhở, nếu không, thân thế của ta vẫn còn bị giấu kín, cũng không thể biết được ý định của bà.”
Lão phu nhân tái mặt, ngón tay run rẩy chỉ vào Châu Diệp và Tri Dao, không nói nên lời.
Châu Diệp cười lạnh: “Mẫu thân đừng chỉ ta, là dưỡng nữ tốt của bà đã hạ độc hại bà, sau khi bà chết, ta lập tức khiến nàng ta đền mạng cho bà.”
Tri Dao mỉm cười ghé sát vào tai ta: “Tỷ tỷ, xem ra tỷ không thể làm chủ mẫu của Châu gia được rồi, chung quy tỷ vẫn là chậm một bước, cùng xuống hoàng tuyền với bà già kia đi!”
Lão phu nhân đột ngột ngã lên người ta, không biết gì nữa.
Ta lắc đầu, lắng nghe tiếng ồn ào huyên náo ngày một gần hơn.
Châu Diệp cau mày: “ m thanh gì thế?”
Ta ân cần đáp: “Là quan binh đang ra.”
Châu Diệp nhìn Tri Dao: “Nàng báo quan sao?”
Tri Dao lắc đầu nguầy nguậy: “Không có.”
Giọng nói yếu ớt của Lâm thị vang lên: “Là ta báo quan, ngươi g.i.ế.t mẫu thân của mình, lẽ nào không nên báo quan để bắt ngươi sao?”
Châu Diệp hung ác nhìn Lâm thị: “Đồ đàn bà thối, đợi ta tính sổ rõ ràng với ngươi, các ngươi có báo quan phủ cũng vô dụng thôi, lão thái bà đã c.h.ế.t rồi, ngươi đoán xem quan phủ tin rằng đứa dưỡng nữ lai lịch không rõ ràng kia g.i.ế.c bà ấy hay là nghĩ rằng nhi tử ruột thịt như ta đã g.i.ế.c mẫu thân?”
Lâm thị bật cười, như nụ hàn mai nở rộ xinh đẹp động lòng người.
“Đồ ngốc, Phật nhảy tường của các ngươi sớm đã bị ta đánh tráo, trong canh có độc nhưng không chí mạng, lão phu nhân sẽ không chết.”
Vừa dứt lời thì quan binh đến.
Dù lão phu nhân vẫn nôn ra m.á.u tươi nhưng hơi thở vẫn còn đó.
Sắc mặt Châu Diệp và Tri Dao như tờ giấy vàng, run như cầy sấy, ánh mắt suy sụp, vô lực ngã ngồi xuống ghế.
Lâm thị nhìn thấy cảnh tượng này, ngửa mặt lên trời cười lớn, cười rồi lại khóc.
11
Khuê danh của thiếu phu nhân Lâm thị là Thu Vãn, vốn là con gái của một gia đình thương gia ở Giang Nam.
Thời thiếu nữ nàng thông minh, giỏi giang, sinh ra đã xinh đẹp, đáng yêu.
Tình cờ, nàng bị Châu Diệp du học ở Giang Nam để mắt đến, lão phu nhân lại nghe nói nàng giỏi lo liệu việc làm ăn nên đã ra một cái giá rất lớn, cưỡng ép cưới nàng về.
Sau tân hôn chưa đầy một tháng, bản chất thật của Châu Diệp lộ ra, bắt đầu ăn chơi đàng điếm, lão phu nhân không quản chế mà ngược lại còn đay nghiến tức phụ, nói nàng không giữ được chân trượng phu.
Thu Vãn bắt đầu uống thuốc khiến cho cơ thể suy nhược, giả bệnh để tránh mặt đôi mẫu tử kia.
Dù sao nàng ấy cũng là một nữ tử xuất chúng, trông có vẻ như không màng thế sự, nhưng mọi việc ở trong viện của Châu Diệp được nàng sắp xếp hết sức cẩn thận, mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của nàng.
Thế nên lần này nàng ấy mới có thể giúp ta đánh bại bọn họ.
…
Thiết Mộc Lan
Sau khi được đại phu chẩn trị, lão phu nhân mơ hồ tỉnh lại, xác định được hung thủ, liền lạnh lùng nhìn Châu Diệp và Tri Dao đang quỳ trên mặt đất.
Châu Diệp đập đầu như giã tỏi, nước mắt chảy dài trên mặt.
“Xin mẫu thân minh giám, hài tử nhất thời bối rối, bị tiện nhân này mê hoặc nên mới làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, xin người tha thứ cho hài tử một lần!”
Tri Dao ngơ ngác nhìn Châu Diệp: “Châu Diệp, lúc đầu ngươi nói đợi sau khi Lâm thị c.h.ế.t sẽ đưa ta lên làm chính thê, ta mới hao tâm vì ngươi trù tính mọi chuyện, sao ngươi có thể vô lương tâm như vậy?”
Châu Diệp cười lạnh: “Ta chỉ là tùy tiện dỗ dành ngươi mà thôi, ngươi chỉ là thứ thiếp thất được mua về để chơi đùa, lại còn vọng tưởng muốn làm chính thê của ta? Có chính thê nhà nào lấy sắc hầu rượu không? Có chính thê nhà nào ở trước mặt mọi người múa điệu diễm vũ phóng đãng kia không? Ta khinh!”
Tri Dao nhìn Châu Diệp sửng sốt, ngã ngồi ra đất, đôi mắt trống rỗng vô hồn.
Lão phu nhân chán ghét nhắm mắt lại, xua tay với bọn họ: “Châu Diệp phạm tội sát mẫu, giao cho quan phủ xử lý.”
Châu Diệp nghe được lời này mở to hai mắt, toàn thân run rẩy, thân dưới bốc ra một mùi hôi nồng nặc.
Triều đại này đặt chữ hiếu lên hàng đầu, sát mẫu sẽ bị lăng trì.
Châu Diệp bị người của quan phủ kéo đi, tiếng kêu cứu vang vọng đến tê tâm liệt phế.
Lão phu nhân liếc nhìn Tri Dao vẫn còn đang ngơ ngẩn: “Thứ này, đánh một trận rồi bán đi, bất kể được bao nhiêu bạc, cứ đưa cho người môi giới là được.”
Triệu ma ma biết rõ, bán đi bằng cách này, chắc chắn không thể vào được một gia đình trong sạch, hay nơi tốt đẹp gì.
Tri Dao đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy sự căm hận mãnh liệt, thoát khỏi sự khống chế lao về phía ta, trong tay là cây trâm cực kì sắc nhọn.
“Ta không phục! Dựa vào cái gì mà ta lại là công cụ mua vui? Dựa vào cái gì mà tỷ có thể cao cao tại thượng như vậy? Ta không phục!”