Đôi mắt Tri Dao long lên sòng sọc, nàng ta cười điên cuồng, đ.â.m chiếc trâm vào tim ta, nhưng sau khi đ.â.m xuyên qua lớp y phục lại không thể tiến thêm được nửa phân.
Nàng ta bị người hầu khống chế, ta chậm rãi từ tốn lôi chiếc gương đồng ngay vị trí tim mình ra.
“Muội muội tốt, cùng một sự tổn thất, sao ta có thể chịu được đến hai lần chứ?”
Tri Dao nhìn chiếc gương đồng trong tay ta hồi lâu, rồi đột nhiên cười lớn, ánh mắt không còn tỉnh táo nữa.
“Ha ha ha, lần này ta là dưỡng nữ, ta là nhị tiểu thư, ta muốn quản lý việc làm ăn, ta muốn chấp chưởng Châu gia!”
Nàng ta phát điên rồi.
12
Sức khỏe của lão phu nhân ngày một yếu đi.
Đại phu khéo léo nhắc nhở rằng chất độc còn sót lại rất khó loại bỏ, tốt nhất nên sớm chuẩn bị việc hậu sự.
Sau khi tiễn đại phu đi, ta nhìn thấy người đã đợi ta rất lâu, Lâm thị Thu Vãn.
Nàng ấy đã ngừng uống thuốc, sắc mặt đã lấy lại được chút sắc hồng, dáng người không còn gầy gò yếu ớt nữa.
Nàng ấy nhìn ta cười: “Tri Hành, bây giờ Châu gia do cô làm chủ, theo thỏa thuận của chúng ta, ta sẽ trở về quê nhà.”
Ta gật đầu, nói ra nghi vấn trong lòng: “Độc mà Châu Diệp chuẩn bị là Nhất kiến phong hầu, kế hoạch của chúng ta là đổi một loại độc khác nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.”
“Hiện tại lão phu nhân trúng độc rất nặng.”
Lâm Thu Vãn nhếch môi cười: “Bà già kia đối với cô có thể còn có ơn tương ngộ, nhưng đối với ta, bà ta là một ác nhân đã hủy hoại cả cuộc đời ta, bà ta đáng bị như vậy. Hơn nữa, nếu bà ta khoẻ lại, trong vòng mười năm cô cũng không thể tiếp quản Châu gia, ta không thể lãng phí thời gian ở đây thêm nữa.”
Ta cụp mắt gật đầu, không ngờ đôi quân mẫu nữ tế này lại tích lũy hận thù sâu sắc như vậy.
Giữa quân mẫu và nữ tế, mạnh yếu thắng thua chưa biết chừng một lúc nào đó sẽ đổi chỗ cho nhau.
Trước khi Lâm Thu Vãn rời đi, nàng ấy nhẹ nhàng ôm ta.
“Tri Hành, cảm ơn.”
Thiết Mộc Lan
“Sau này nếu cô rảnh rỗi thì ta Giang Nam tìm ta, cửa hiệu đồ cổ làm ăn tốt nhất nhất định sẽ là của ta, tuy chúng ta qua lại với nhau chỉ là quan hệ hợp tác, nhưng ta muốn làm bạn với cô.”
Ta ôm lại nàng ấy.
“Thu Vãn, lên đường thuận buồm xuôi gió, nghe nói Giang Nam hiện đang là thời điểm tốt, cứ xem mọi thứ ở đây như một cơn ác mộng đi.”
13
Những ngày tỉnh táo của lão phu nhân ngày một ít đi, nhưng một ngày nọ, bà ta đột nhiên tràn đầy tinh thần.
Triệu tập các thành viên trong tộc, ghi tên ta vào gia phả, ta chính thức được đổi thành họ Châu, gọi là Châu Tri Hành.
Còn giao cho ta thứ tử do một người thiếp ở hậu viện của Châu Diệp sinh ra, nhờ ta giáo dục nó thật tốt.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, bà ta yếu ớt nằm trên sạp quý phi, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta không chịu buông.
“Tri Hành, ta muốn con thề, cả đời không gả, đời này phải bảo vệ tốt cho Châu gia!”
Ta gật đầu: “Nữ nhi thề với tổ tiên Châu gia, ta, Châu Tri Hành, cả đời không gả, luôn bảo vệ Châu gia.”
Khóe môi khô khốc của lão phu nhân nở ra một nụ cười, ánh mắt dần trở nên rời rạc, đưa tay về phía hư không, giọng điệu giống như thiếu nữ mười sáu, mang theo chút ngượng ngùng:
“Châu Cẩn ca, huynh đến đón Yến Nhi à?”
“Yến Nhi đã không phụ sự ủy thác của huynh, mọi chuyện đều đặt Châu gia lên hàng đầu, dùng cả cuộc đời bảo vệ Châu gia, hiện tại lại tìm được một người mạnh mẽ quyết đoán làm chủ Châu gia, Yến Nhi đã cố gắng hết sức rồi…”
Vừa dứt lời, đôi bàn tay khô héo vàng vọt của bà vô lực buông thõng.
Không còn hơi thở.
14
Ta trở thành gia chủ trẻ nhất Châu gia.
Việc kinh doanh của Châu gia dưới bàn tay ta trở nên ngày càng hưng thịnh, thậm chí gấm còn được dâng làm cống phẩm trong cung, trở thành hiệu buôn to lớn tiếng tăm lừng lẫy.
Khi đang đi tuần tra điền trang, ta nheo mắt nhìn kỹ hơn phần thân trên để trần của một nô lệ chăn ngựa trẻ tuổi cách đó không xa, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn đầy cường tráng.
“Đi hỏi thăm xem tên nô lệ chăn ngựa đó đã có hôn phối chưa, nếu chưa thì hãy điều hắn đến phủ, dạy ta cưỡi ngựa.”
A Lê nhướng mày: “Tiểu thư, như thế không tốt đâu, nếu người muốn học cưỡi ngựa, chúng ta có thể tìm một nữ sư phụ về dạy, cô đã thề cả đời không gả, lỡ phát sinh tình cảm thì sao?”
Ta xoa đầu A Lê: “Nha đầu ngốc, ta họ Tri, tổ tiên nhà họ Châu quản ta làm gì, hơn nữa, ta đã hứa cả đời sẽ không gả, nhưng ta có nhiều tiền như vậy, tại sao phải gả cho người ta, ta có thể kén rể mà!”
Ánh nắng ngày xuân chiếu lên thân thể ướt đẫm mồ hôi của tên nô lệ chăn ngựa, làm hiện lên một tầng ánh sáng long lanh.