Triền Miên Không Lối Thoát

Chương 47: Chúc anh hạnh phúc.



Quá rõ ràng!

Anh là người đã tàn nhẫn với tôi trước, vậy tại sao lại còn muốn dây dưa với tôi?

Đột nhiên tôi thấy một bóng người lao đến ôm anh, còn cười nói với anh.

“Anh Thời Tư, anh chờ em có lâu không?”

Nhưng khi cô ta quay lại nhìn thấy gương mặt tôi, nụ cười trên môi cô ta cứng ngắc. Có lẽ cô ta không ngờ tôi xuất hiện ở đây, còn vác theo cả bụng bầu nữa.

Có lẽ cô ta đã làm được, giống như lời cô ta nói, thành công cướp được Hứa Thời Tư trở về.

Mà cũng không phải.

Tôi nhìn cô ta, cười khiêu khích:

“Chúc mừng Lâm tiểu thư đã thành công cướp được người trong lòng. Người đàn ông này dù sao tôi cũng đã ngủ chán rồi, nhường cho cô đó.”

Hứa Thời Tư nhìn tôi vô cùng tức giận. Lâm Linh chột dạ đến mức đôi môi run lên, nắm chặt lấy cánh tay của Hứa Thời Tư như thể sợ anh sẽ chạy ngay lập tức về phía tôi.

Chắc cô ta nghĩ hôm nay tôi đến để cướp Hứa Thời Tư lại, cho nên mới có bộ dạng giữ chặt anh ta không buông.

“Cô đến đây làm gì? Cô còn đủ tư cách xuất hiện trước mặt tôi và anh Thời Tư sao?”

Cô ta mân mê chiếc nhẫn kim cương trên tay. Hình như nó cũng từng là của tôi, lồng ngực tôi có chút đau như bị ai đó khoét vào.

Thì ra chẳng có ai là không thể sống được nếu thiếu ai.

Thì ra chẳng có ai là không thể thay thế được cả.

Anh mất đi một cô dâu, anh lại có thể tìm ngay một người khác để đeo nhẫn cưới.

Hứa Thời Tư, tôi nhìn lầm anh rồi.

Tôi cởi chiếc nhẫn kim cương trên tay và ném chiếc nhẫn về phía Hứa Thời Tư.

“Quà tôi tặng hai người. Chúc mừng đám cưới, chúc cho Hứa gia con đàn cháu đống, sống lâu trăm tuổi.”

Tôi đã lập tức kéo Kiều Chấn Huy rời khỏi đó.

Hứa Thời Tư đứng hình, chiếc nhẫn kim cương mà cô từng làm nũng đòi anh mua cho bằng được, giờ bị cô vứt nằm lăn lóc dưới sàn.

Thì ra thứ quý giá đến đâu khi con người ta không cần nữa thì cũng chẳng khác nào một miếng rác mà vứt đi.

Lâm Linh khẽ lay gọi anh, nhưng bị Hứa Thời Tư lạnh lùng hất ra.

“Biến đi!”

Anh lạnh lùng chạy theo tìm bóng dáng của Sầm Sơ nhưng cô đã leo lên xe của Kiều Chấn Huy chạy mất hút.

Hứa Thời Tư ôm đầu, gục khóc nức nở.

Khi leo lên xe tôi có hơi hối hận vì hành động bốc đồng ban nãy của mình. Đó là chiếc nhẫn kim cương 18 cara mà tôi khó khăn lắm mới có được.

Cho dù nhịn ăn nhịn mặc cũng không dám tiêu. Nếu bán ra, nó cũng đủ để tôi nuôi bé con đến lúc đi học.

Sao tôi lại ngu ngốc mà đem ném trả lại thế không biết?

Đúng là giận quá mất khôn mà.

“Có sao không?” Kiều Chấn Huy trầm giọng hỏi.

Tôi nhìn anh, mỉm cười lắc đầu: “Vẫn tốt.”

Đột nhiên tôi ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt của Kiều Chấn Huy không được tốt cho mấy.

Có lẽ là vì lời nói trong lúc nóng giận lúc nãy của tôi đã kéo anh vào một mớ hỗn độn không đáng có.

“Anh... có trách em không?”

“Chuyện gì?”

Rồi như anh chợt hiểu ra, trong mắt thoáng ý cười.

“À, chuyện em bảo tôi là tác giả của cái thai trong bụng em sao?”

Rồi anh lại bật cười ngặt nghẽo. “Tôi biết là tin đồn về tôi không tốt. Không ngờ tôi còn chưa có bạn gái, còn chưa hôn môi em nữa mà đã làm cha của một đứa trẻ. Còn là đứa trẻ của Hứa Thời Tư nữa chứ?”

Tôi cụp mắt xuống không dám nhìn anh.

“Lúc đó chỉ là em quá nóng giận cho nên mới nói năng lung tung vậy thôi. Nếu như sau này có xảy ra tin đồn gì đó không hay, em sẽ lên tiếng đính chính cho anh.”

Anh vội xua tay, hít một hơi thật sâu như có điều gì đó muốn kìm nén.

“Không sao, tôi không giận, tôi còn cảm thấy hạnh phúc nữa. Nếu sau này đứa bé này ra đời, không có cha ruột, em có thể cho tôi làm cha nuôi của nó không?”

Tôi ngạc nhiên nhìn anh. Không ngờ một công tử ăn chơi nhất Biện Kinh lại có lúc muốn chịu trách nhiệm với một đứa trẻ không phải của mình.

“Bạn gái anh không ghen sao?”

“Tôi đã nói là tôi không có bạn gái rồi kia mà.”

Sau đó anh lại nhỏ giọng.

“Nhưng tôi có thích một người, nhưng cô ấy đã thích người khác rồi, còn có con với người đó nữa. Chỉ tiếc tôi đến muộn một chút.”

Khi anh đưa tôi và mẹ Tịnh Vân đến bệnh viện, trước khi đi, Kiều Chấn Huy đã tặng cho tôi một viên kẹo nho, giọng anh nghiêm túc như chưa bao giờ nghiêm túc hơn được nữa.

“Nếu như Hứa Thời Tư không cần em nữa, quay đầu lại nhìn tôi một chút có được không?”

“Bác sĩ, em bé sao rồi?”

Tôi lo lắng nhìn bác sĩ nhưng mẹ Tịnh Vân lại nhìn tôi mỉm cười.

“Không sao đâu con. Để bác sĩ khám kỹ một chút?”

Tôi gật đầu.

“Bào thai đang phát triển rất khỏe mạnh. Thai phụ chú ý ăn uống và nghỉ ngơi đúng giờ thì em bé sẽ phát triển tốt. Tôi sẽ bổ sung thêm Vitamin và canxi để cho thai phụ bổ sung thêm chất.”

Mẹ Tịnh Vân vỗ về tôi, “Phải đó, có thai đừng suy nghĩ nhiều, thèm ăn gì thì để mẹ mua cho.”

Tôi nhìn chấm nhỏ đang dần thành hình trong hình siêu âm, một cảm giác lạ thường trào dâng.

Tôi muốn bảo vệ đứa trẻ này, muốn để cho nó được vui vẻ, hạnh phúc và bình an trải qua kiếp này. Không muốn nó giống như mẹ của nó, phải sống cô độc và tự mình chịu đựng mọi thứ.

Tôi muốn sinh đứa trẻ này ra, không cho cha cũng được. Tôi tin tôi sẽ có thể cho nó những điều tôi chưa từng được trải qua.

Tôi mỉm cười gật đầu bước theo bà ấy ra khỏi hành lang. Hoàn toàn không hề phát hiện ra phía sau có người đang theo dõi mình.

Cô ta nhìn thấy tôi bước ra từ phòng khám thai, ngay lập tức chặn y tá lại.

“Cô cho tôi hỏi người phụ nữ mới bước ra là đang đi khám thai?”

“Đúng vậy.”

Cô ta dúi một tờ tiền vào tay y tá, muốn moi một chút thông tin về tôi.

“Cô ta có thai mấy tháng rồi?”

“Hình như là được sáu tháng rồi.”

Lâm Linh tính nhẩm, nếu như thực sự là sáu tháng, vậy thì đứa trẻ chắc chắn là con của Hứa Thời Tư rồi.

Cô ta nhớ đến thái độ lạnh lùng lúc nãy của Hứa Thời Tư dành cho cô ta. Chỉ hận không thể giết chết tôi ngay lập tức.

Cô ta tuyệt đối không thể để cho Hứa Thời Tư biết tôi mang thai con của anh ấy càng không thể để tôi thành công sinh đứa trẻ này ra, cướp mất Hứa Thời Tư của cô ta.

Người có đủ tư cách làm vợ của Hứa Thời Tư là cô ta. Người có đủ tư cách sinh con cho Hứa Thời Tư cũng chỉ có thể là cô ta mà thôi.

Cô ta nghiến hàm, một âm mưu thâm độc đã được cô ta lên kế hoạch trong đầu.

“Sầm Sơ, là do cô tự chuốc lấy. Cô nên biến mất đi, như vậy anh Thời Tư mới vĩnh viễn thuộc về tôi.”