Lương Hạnh thoáng đỏ mặt, mặc cho Triệu Mịch Thanh đẩy ra khỏi phòng trẻ con. Thượng Điền đúng lúc nhìn về phía này, dường như nhìn ra được điều gì nên cười khẽ: “Hình như tôi ở đây đã làm phiền đến hai người.”
Lương Hạnh được Triệu Mịch Thanh đỡ ngồi xuống bên bàn ăn với vẻ mặt thờ ơ: “Sao tôi nghe như anh đang trách chúng tôi tiếp đón không chu đáo vậy?”
Cô vừa nói vừa dựa người về phía lưng ghế, lộ ra một bụng tròn vo dưới bàn: “Phụ nữ có thai thật sự bất tiện, chờ sinh cục cưng ra, tôi và Mịch Thanh chắc chắn sẽ tới nhận lỗi.”
Cho dù trong lòng cô không thích gặp Thượng Điền, nhưng dù sao cũng phải để ý tới thể diện của Triệu Mịch Thanh. Cô nói năm ba câu lại nhắc tới từ “cục cưng” như vậy, là có tâm tư riêng muốn xem thử phản ứng của anh ta.
Giống như trong dự đoán, ánh mắt anh ta trước sau vẫn bình thản, không để lộ chút cảm xúc nào đáng nghiên cứu.
Dường như anh ta hoàn toàn không để ý tới chuyện mình cũng sắp thành ba.
Cô nghĩ đến Tống Nhiễm, ít nhiều cũng thấy đáng tiếc thay cho cô ta.
Thượng Điền khẽ gật đầu: “Chờ sau khi Phong Thụy và Long Đằng hợp tác, chúng ta sẽ còn nhiều cơ hội gặp mặt. Nếu các người thật lòng muốn nhận tội, không bằng để cục cưng nhận tôi làm ba nuôi?”
Lương Hạnh sửng sốt và bất giác kháng cự, trong ánh mắt hiện lên chút cảnh giác. Thượng Điền thấy vậy thì cười nhạt, rõ ràng đã hiểu được ý của cô còn cố ý phản công ngược lại.
Triệu Mịch Thanh gắp thức ăn vào bát của Lương Hạnh, nghe vậy cũng không ngẩng đầu đã tiếp lời: “Có ba ruột là tôi ở đây, còn cần ba nuôi làm gì chứ? Dù sao bây giờ danh tiếng của ba nuôi cũng không quá êm tai.”
Anh nói dứt lời mới ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của anh ta, nhếch mép nói: “Con người tôi luôn tương đối mẫn cảm trên chuyện chủ quyền cá nhân.”
“Tôi hiểu.” Thượng Điền không để ý lắm, mỉm cười ăn tiếp.
Trong tiếng bát đũa va chạm vào nhau, dì giúp việc lại đi từ trên tầng xuống, còn cầm theo điện thoại của Triệu Mịch Thanh vẫn luôn rung không ngừng.
“Thưa ngài, điện thoại của ngài.”
“Xin lỗi, tôi rời đi một lát.” Triệu Mịch Thanh nghe vậy thì xin lỗi và đứng dậy, nhận lấy điện thoại rồi vòng về phía phòng khách.
Trên bàn ăn bên này chỉ còn lại hai người Lương Hạnh và Thượng Điền. Mắt người đàn ông chợt sáng lên, quan sát Lương Hạnh đang cúi đầu ăn cơm.
“Hình như cô rất bất mãn với tôi. Tôi nghĩ mình cũng chưa từng làm chuyện gì gây hại cho cô.” Anh ta quen hoạt động trong giới kinh doanh, hiếm khi chọn chủ đề rõ ràng như vậy.
Lương Hạnh đang ăn chợt dừng lại, nhưng rất nhanh lại ăn tiếp. Cô vừa ăn vừa bác bỏ suy đoán của anh ta: “Không thể nói là bất mãn được. Dù sao bây giờ tổng giám đốc Thượng dã không còn liên quan tới công việc của tôi. Tôi cùng lắm chỉ là thích hay không thích anh mà thôi.”
Cô thu lại vẻ sắc bén, cũng cố gắng giữ hơi thở ổn định, ung dung ứng phó.
“Ồ?” Anh ta có vẻ hứng thú: “Vậy cô thích sao?”
Cô ngập ngừng một giây: “Không thích.”
Cô đưa bát canh cho dì giúp việc và ra hiệu về nồi canh gà phía xa, đồng thời giải thích: “Tôi chỉ thích người đàn ông của mình. Cho dù tổng giám đốc Thượng tuổi trẻ tài cao, nhưng không phải dành cho tôi yêu thích.”
Cô lại không khỏi nghĩ đến Tống Nhiễm. Cô nhận lấy một bát canh đầy, thuận tiện ép những nghi ngờ trong lòng xuống. "Cô ấy không giống cô." Không ngờ anh ta đột nhiên nói tới cô ta rồi để đũa xuống, đồng thời rút khăn giấy ra đau miệng, tất nhiên đã không còn muốn ăn cơm nữa. Trong Hạnh tưởng mình bị ảo giác. Cô vừa ngước mắt lên, đúng lúc lại nghe thấy anh ta nói thêm một câu: "Cô ta sẽ không thích bất kỳ ai." Anh ta nói xong thì khôi phục lại vẻ mặt hờ hững, đứng dậy giờ tay nam đồng hồ như muốn rời đi: “Hôm nay cảm ơn đã tiếp đó..." Anh ta còn chưa nói dứt lời, chợt nghe có tiếng bước chân vội vàng từ phía phòng khách vọng tới. Sắc mặt Triệu Mịch Thanh nặng nề, nắm chặt điện thoại "Sao vậy?" Lương Hạnh vừa nhìn đã nhận ra được vẻ khác thường của anh, trong lòng chợt thấy bất an.
Anh tạm thời không trả lời câu hỏi của Lương Hạnh, nhìn thẳng vào mắt của Thượng Điền: “Tổng giám đốc Thượng, tôi đột nhiên có chút việc gấp cần phải xử lý, chỉ có thể chờ tới đâm sau lại khoản đãi anh. Thượng Điên híp mắt, sắc mặt không đổi đi về phía cổng: “Vừa khéo, tôi cũng đang tính về. Nếu anh gặp phải rắc rối gì thì có thể nói ra, biết đâu tôi sẽ giúp được." Mười ngón tay Lương Hạnh siết chặt, dường như đoán được điều gì "Không cần." Gương mặt Triệu Mịch Thanh vẫn bình thản: “Chi là chút chuyện vặt trong nhà thôi. Nếu cần nhờ tổng giám đốc Thượng, tôi chắc chắn sẽ không ngại mở miệng." Thượng Điền đã đoán được anh sẽ có phản ứng như thế. Sau khi nghe vậy, anh ta cũng không kiên trì nữa, thản nhiên rời và bước ra khỏi cổng. Mãi đến khi lên xe, nụ cười mới hoàn toàn biến mất. Chiếc xe vòng qua một hồ nhân tạo. Trợ lý vừa lái xe quan sát vẻ mặt Thượng Điểm qua gương chiếu hậu. “Tổng giám đốc Thượng, vẫn thuận lợi chứ?”
Gương mặt Thượng Điền tối tăm, nghe vậy chỉ “Ừ” một câu cực kỳ phiền muộn.
Không thể nói là có thuận lợi hay không. Lần này anh ta tới đây vốn không tính đàm phán gì, cùng lắm chỉ có thể nói là thăm dò. Bây giờ đại khái xem như đã có thể thăm dò được tình hình, cho nên không thể nói là không thuận lợi.
Trợ lý mím môi, do dự một lát rồi vẫn nói: “Bên phía Hanh Thông từ chối yêu cầu cho vay của chúng ta. Mấy nhà đào được từ Long Đằng trước đó cũng bị từ chối.” Trang trên hình có tất cả truyện hot nhé cả nhà! Cả nhà vào trang đọc khích lệ team ra đều mỗi ngày nhé!
Anh ta nhéo mi tâm, cả người lộ vẻ ủ rũ, không thấy bất ngờ trước tin tức này.
“Quay về khách sạn.” Anh ta hờ hững nói.
Chiếc xe vòng nửa vòng thì giảm tốc độ, chẳng bao lâu đã hòa vào dòng xe trên con đường đông đúc, bình yên tiến vào hầm để xe của khách sạn. Trợ lý mở cửa xe chờ anh ta xuống.
Người đàn ông đỡ trán như đang mải suy nghĩ, lát sau mới trầm giọng nói: “Tới quán bar gần đây, tôi muốn uống vài ly.”
Người phụ nữ hơi kinh ngạc, đôi môi hồng khẽ mở ra như nghe được chuyện gì lạ. Nhưng sự chuyên nghiệp hàng ngày ép cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại. Cô ta đóng cửa xe phía sau và quay lại ghế lại, khởi động xe.
Chờ chiếc xe đỗ lại ở một quán bar cao cấp gần đó, trợ lý của Thượng Điền đã đặt được phòng trước. Hai người một trước một sau bước xuống. Cô ta đưa chìa khoá cho người giữ cửa và đi theo tổng giám đốc nhà mình vào trong.
Bất kể quán bar có cao cấp hay không, trong sàn nhảy luôn ồn ào náo nhiệt. Một đám nam nữ lắc đầu loạn đang cố giết thời gian. Thượng Điền chưa bao giờ lưu luyến những nơi như vậy. Thời gian của anh ta rất quý giá.
Bỏ thời gian cho một gia đình mà anh ta còn ngại lãng phí thời gian.
Nhưng lần này anh ta đi qua sát sàn nhảy thì bất giác ngừng lại.
Trợ lý dừng lại theo, ánh mắt chậm rãi dao động, và chợt kinh ngạc khi nhìn thấy được bóng người ở chính giữa, đôi mắt cũng trợn tròn.
“Sao có thể như vậy được?” Cô ta hơi híp mắt lại, nhìn người đàn ông đã hơn năm mươi tuổi đang đứng giữa đám đông chậm rãi quay mặt lại, ánh mắt chợt căng thẳng.
“Tổng giám đốc Thượng?” Cô ta hơi hoảng loạn, quan sát vẻ mặt Thượng Điền.
Con ngươi Thượng Điền thâm trầm một cách đáng sợ. Kết hợp với chuyện vừa xảy ra ở nhà Triệu Mịch Thanh lúc gần đi, anh ta lập tức hiểu ra.
Anh ta nhếch môi cười, ánh mắt vẫn nhìn ông già đang luống cuống chân tay, bóp ngón tay suýt khóc trong sàn nhảy. Sau đó anh ta bấm số gọi đi.
“Tổng giám đốc Triệu, người anh muốn tìm đang ở quán bar Tây Hải.”
Anh ta cúp máy, ánh mắt càng lạnh hơn, đảo mắt nhìn quanh một vòng nhưng không phát hiện ra có gì khác thường.
“Bảo vệ người cẩn thận, đưa vào phòng của tôi.” Anh ta lạnh giọng dặn dò rồi rời đi.