Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 346



Người phụ nữ hít sâu một hơi: “Hôm nay tôi đi siêu thị mua thức ăn nhớ ra mợ chủ nói muốn chuẩn bị thêm hai bình sữa mang theo đến trường học, thế là đi lên tầng hai xem thử, sau khi lên tầng hai phát hiện hình như có một người phụ nữ luôn đi theo tôi, tôi nhớ đến lời mợ chủ nói nên cũng không mua gì nữa, lại đi xuống tầng một.”

Lương Hạnh nghe vậy, đáy lòng chợt lạnh, sắc mặt cũng lập tức sầm lại, thốt ra hỏi: “Vậy sau đó thì sao?”

“Sau đó người phụ nữ kia ngăn tôi lại, nói trong nhà có trẻ sơ sinh cần uống sữa bột nhưng không biết mua loại nào mới tốt, muốn tôi xem giúp cô ta, nói rồi nhét một triệu năm trăm nghìn này vào trong tay của tôi, tôi bị cô ta kéo đi dạo một vòng, nói thì cũng thật giống như là muốn mua sữa bột, nhưng tôi thấy cô ta đang muốn lôi kéo tôi.”

Dì nói xong thì xoa xoa tay, đưa một triệu năm trăm nghìn này ra: “Đây là tiền người phụ nữ kia cho tôi.”

Lương Hạnh chậm rãi dựa người vào thành ghế, không để ý đến động tác trong tay bà ta, chỉ hỏi: “Dáng vẻ người phụ nữ kia như thế nào?”

Dì nhíu mày: “Khí chất vô cùng tốt, nhưng đeo một cái kính râm rất to, không thấy rõ ràng khuôn mặt thế nào, nhưng tôi thấy cô ta giống như người có tiền, cũng không giống như phụ nữ từng sinh con.”

Lương Hạnh nghe xong, năm ngón tay vô thức cuộn chặt thành nắm đấm, móng tay cắm vào da thịt nhưng cũng không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy máu nóng đang chảy khắp người.

Trong lòng mơ hồ xuất hiện một cái tên, khi nói chuyện âm thanh lạnh lẽo cứng rắn: “Có phải cô ta hỏi thăm dì là trong nhà có trẻ nhỏ, đúng không?”

Dì hơi sững sờ, lập tức gật đầu: “Đúng vậy, nhưng mà tôi cũng nói như mợ chủ dặn, không tiết lộ chuyện gì.”

Lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn, ánh mắt vừa vặn đối diện với tiền bị nắm chặt trong tay dì, khóe môi cũng cong lên: “Tiền này là dì nên được, mua chút thực phẩm dinh dưỡng cho cháu trai đi.”

Nói xong cầm sách trên bàn trà rồi đứng dậy, đi về phía phòng Bảo Bảo, khi đi đến cửa thì dừng bước, quay người căn dặn: “Sau này dì sẽ còn gặp cô ta, chú ý một chút là được rồi.”

Dì vội vàng đáp lại một tiếng, thấy cô mở cửa phòng, sau khi tiến vào, cửa cũng từ từ khép lại.

——

Cuối tuần, Triệu Mịch Thanh đi Tấn Thành công tác, Lương Hạnh lười biếng ngồi ở nhà ôn bài, hai tiếng trôi qua, cảm thấy đầu óc như sắp trương lên.

Khép sách lại, tiện tay cầm điện thoại di động, sau khi mở ra thì thấy có tin nhắn gửi đến từ một tiếng trước, trong lòng hơi sững sờ, lập tức xốc chăn xuống giường, vừa đi ra khỏi phòng ngủ vừa nói với dì đang lau nhà: “Tôi ra ngoài một chuyến, không cần làm cơm trưa.”

Không lâu sau ngoài sân vang lên tiếng động cơ, xe con lao nhanh cuốn đầy bụi bặm, dì vội vã đuổi theo, trong tay cầm một chiếc ô.

“Mợ chủ, thời tiết không tốt, mợ…”

Vội vàng đuổi theo, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng xe đang lao nhanh rời đi.

Hơn mười phút sau, xe con dừng lại trước cửa một tiệm trà, lúc này tiệm trà rất vắng vẻ, Lương Hạnh vừa vào cửa đã nhìn thấy bóng hình đang ngồi cạnh cửa sổ.

Mang theo vài phần quen thuộc trong trí nhớ, nhưng lại gầy gò hơn so với người trong trí nhớ.

Giày cao gót dẫm lên sàn nhà vang lên tiếng ‘cạch cạch’ khiến cho người đàn ông bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm vào nhau, Lương Hạnh không tự chủ dừng bước, tay Mục Điệp đang đưa ly trà lên cạnh môi cũng dừng lại.

Trong chớp mắt ấy, trong không khí đột nhiên xuất hiện một loại cảm giác khác thường không nói rõ được.

Bình lặng mà bén nhọn.

Chậm rãi cong môi, tiếp tục đi đến bàn vuông ở cách đó không xa, cuối cùng ngồi xuống trước mặt người đàn ông, tiện tay đặt túi xuống, thấy anh ta cầm bình trà lên rót cho cô một ly.

“Lâu rồi không gặp.”

Đầu ngón tay của cô khẽ chạm vào ly trà, cảm giác ấm áp từ từ truyền vào trong lòng bàn tay.

“Cũng chừng một tháng thôi.”

Mục Điệp cười nhạt, bây giờ anh ta đã không thể cố gắng giả vờ trưng ra dáng vẻ cởi mở rực rỡ kia rồi, cả người quanh quẩn hơi thở lạnh lẽo vắng lặng, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát vẻ hờ hững.

Lương Hạnh rủ mắt, hiểu rõ đây mới là Mục Điệp chân chính.

Nhớ lại trước kia, khóe môi không nhịn được nở một nụ cười yếu ớt, ngước mắt nhìn anh ta, ý muốn tìm một chút cảm xúc khác thường trong mắt anh ta.

“Tôi từng hẹn cậu hai lần, đều bị cậu tự chối, dù sao cũng từng là đồng nghiệp, tại sao phải trốn tránh tôi như vậy?” Giọng nói của cô chậm rãi dịu dàng, lại không mang theo độ ấm.

Giữa chân mày không thể kiềm chế khẽ toát ra vẻ ác độc, lại phát hiện người đàn ông vẫn cứ cong môi đối mặt với cô, không mảy may bộc lộ chút sơ hở nào.

“Gầy đây chuyện trong công ty quả thật rất bận rộn, chẳng phải vừa rảnh rỗi tôi đã đến nhận lỗi với chị rồi sao.”

Nói xong thở dài một hơi, nụ cười trên mặt càng rõ ràng hơn, dựa người vào thành ghế, nhún nhún vai.

Lương Hạnh thu lại ánh mắt, nâng ly trà lên khẽ nhấp một ngụm, vị trà đắng chát đột nhiên trôi xuống cổ họng khiến cô hơi nhíu mày.

Đặt ly trà xuống: “Tôi đã nghe nói rồi, gần đây tin tức liên quan đến việc cậu bán thông tin nội bộ của công ty cũng đã truyền khắp Nam Thành.”

Người đàn ông cười tự giễu, dường như cũng không để ý cho lắm.

Lương Hạnh lại giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc: “Sau này có dự định gì không?”

Lời vừa hỏi ra, chỉ thấy người đàn ông nghiêng đầu ra ngoài cửa, hơi nheo mắt lại, trong ánh mắt hẹp dài phun trào cảm xúc khó mà nắm bắt được: “Như người nào đó mong muốn, rời khỏi Nam Thành chứ sao.”

Ngay sau đó thu lại ánh mắt, cong môi nhìn cô: “Nếu không thì còn có thể làm thế nào?”

Lương Hạnh hơi rủ mắt, từ chối cho ý kiến.

“Tôi biết cậu không phải người như vậy, nhưng chẳng phải làm sai thì nên chịu trừng phạt sao, dù sao ở nơi khác thì cũng phải trả giá thôi.” Lòng bàn tay vô thức xoa xoa ly trà ấm áp, bây giờ cuối cùng cũng không che giấu nữa, trầm giọng như đang cảnh cáo, lại như đang khuyên nhủ: “Mục Điệp, hi vọng sau này cậu đừng tự cho là thông minh.”

Sắc mặt Mục Điệp cũng sầm lại, dường như chìm vào trong cảm xúc phức tạp nào đó. Đề tài nói chuyện của hai người cách một lớp cửa sổ giấy trong suốt, ai cũng không đâm thủng, nhưng trong lòng lại đều hiểu rõ.

Đáy mắt anh ta toát vẻ đắc ý: “Tôi cũng không cho rằng mình tự cho là thông minh, ít nhất trước mắt tôi vẫn được coi là rút lui an toàn.”

Tự thỏa mãn bất chợt xuất hiện này rơi vào trong mắt Lương Hạnh lộ ra vô cùng chói mắt, ly trà vô thức đập xuống bàn gỗ, nước trà bên trong tràn ra.

“Ngài Mục, mặc dù không biết nguyên nhân ân oán giữa cậu và ba tôi do đâu, nhưng bây giờ dùng mạng hai đứa bé bồi thường đã coi như là giải mối hận trong lòng cậu rồi, chỉ là…”

“Chỉ là từ nay về sau tôi sẽ nhìn chằm chằm cậu, đến khi tống cậu vào ngục trả lại tội lỗi giờ khắc này mới thôi.” Cô hơi dừng lại, lạnh lùng cắn răng, dường như giữa răng môi tỏa ra mùi máu tươi nhàn nhạt.

Trong nháy mắt đó Mục Điệp hoảng hốt có loại ảo giác, cảm xúc phức tạp vẫn luôn quanh quẩn siết chặt trái tim gần một tháng qua lại không tiếng động tràn vào trong lòng, nhưng bên ngoài sắc mặt anh ta lại không thay đổi, chỉ sững sờ nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mắt.

Nếu như cô không phải con gái của Lương Thiệu Khôn thì tốt biết bao.

Cố ép thu lại tâm trạng phức tạp này, chậm rãi cong môi nói: “Mỏi mắt mong chờ.”

Không biết từ khi nào thời tiết bên ngoài cửa sổ trở nên âm u, lúc này trên đường phố, gió lớn thổi mạnh khiến lá cây bay loạn khắp nơi, đôi khi còn có tiếng sấm ‘đùng đoàng’ truyền đến.

Cảnh tượng trước mắt lặng lẽ tối sầm xuống, sau đó nghe thấy ‘cạch’ một tiếng, ánh đèn trong tiệm chợt sáng lên, khiến cho tất cả sáng rõ như ban đầu.

Trước khi đứng dậy khẽ hỏi: “Bọn họ không thể không chết sao?”

Nói rồi đột nhiên cúi đầu tự giễu bật cười, phảng phất như đang cười nhạo chính mình, ngẩng đầu cong môi nói tiếp: “Không cần nói, tôi học được một đạo lý từ chỗ ngài Mục, có đôi khi lòng dạ độc ác của một con người không có điểm mấu chốt, dùng nhận thức của bản thân đi đoán giới hạn của người khác là hành vi rất ngu xuẩn.”

Nói xong đứng dậy, thu dọn túi ở bên cạnh đeo lên vai, một loạt động tác gọn gàng dứt khoát, rủ mắt thoáng nhìn người đàn ông bên cạnh: “Vì vậy ngài Mục cũng đừng tùy tiện coi thường phòng tuyến cuối cùng của tôi.”

Sau đó sải bước ra khỏi tiệm, vừa mở cửa ra, một cơn gió lốc cuốn đến, trong không khí xen lẫn bụi đất khiến người ta nhất thời không mở mắt ra được.

Người đàn ông sau lưng đuổi kịp, sóng vai đứng ở cửa ra vào với cô, ánh mắt nhìn về nơi xa: “Chị nói không sai, không thể đoán được phòng tuyến cuối cùng của người bên cạnh. Buổi sáng tôi mới từ Tấn Thành trở về, gặp hai người trong bệnh viện, có lẽ chị sẽ cảm thấy hứng thú.”

Nói xong đưa ô trong tay qua: “Thân thể chị vẫn còn yếu, chú ý giữ ấm.”

Lương Hạnh vẫn đang suy nghĩ ý nghĩa trong lời nói của anh ta, anh ta đã nhét ô vào trong tay cô, ngay sau đó sải bước đi lên con phố âm u, bên trong đám người đang rối rít tránh mưa thì bước chân anh ta lại đặc biệt vững vàng bình thản.

Lương Hạnh cúi đầu nhìn chiếc ô trong tay, lại nhìn thấy thùng rác ở bên cạnh, tiện tay nén luôn vào.

Dáng vẻ lạnh lẽo, không hề có chút ấm áp nào.
— QUẢNG CÁO —