Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 349



Trở lại Nam Thành thì trời đã chập tối, mưa cũng tạnh rồi. Trong không khí ẩm ướt lại thoang thoảng mùi cỏ xanh.

Màn đêm bao phủ xuống, Lương Hạnh khoác áo vest của Triệu Mịch Thanh xuống xe. Cả đoạn đường, hai người đều im lặng, không ai nói thêm câu nào.

Dì giúp việc đứng ở cửa nhìn xung quanh rất lâu. Sau khi nghe được tiếng động cơ, bà ta vội vàng mở cổng ra, lại nhìn thấy hai người một trước một sau bước vào với sắc mặt đều không tốt lắm.

“Chào ngài, chào bà chủ. Buổi chiều hai cụ có tới, vẫn luôn chờ hai người.”

Dì giúp việc đóng cổng lại, đi theo phía sau hai người qua hành lang. Bọn họ còn chưa vào trong phòng đã nghe được tiếng cười thoải mái của mẹ Lương kèm theo tiếng kêu to “ê a” của đứa trẻ.

Sau khi vào phòng khách, bọn họ thấy mẹ Lương đang bế An Khê ngồi trên sofa, hai tay giơ lên thật cao với ánh mắt đầy yêu thương. Ba Lương ngồi trên xe lăn, cơ thể dựa sát phía sau lộ vẻ yếu ớt, ngay cả quay đầu cũng tốn sức, mắt cứ nhìn chằm chằm vào An Ngôn đang nằm trong xe đẩy cho bé bên cạnh mà không rời mắt, chẳng bao lâu cũng cười theo.

Lương Hạnh lấy áo vest trên người xuống, tiện tay treo trên giá áo. Mẹ Lương đang bế đứa trẻ nghe được tiếng động thì đứng dậy, lập tức sa sầm mặt: “Hai con bận gì mỗi ngày vậy? Con cái thì ném ở nhà cả một ngày. Biết rõ hôm nay đầy tháng chúng nó còn đi muộn thế này mới về.”

Đôi mắt Lương Hạnh đầy mệt mỏi. Cô nghe vậy vẫn cố cười, giơ tay đón lấy con và ôm trong lòng, nhìn gương mặt nhỏ nhắn hồng hào này, cảm giác buồn bực trong lòng cũng bớt đi rất nhiều.

“Mẹ Mịch Thanh bị bệnh, bọn con qua thăm.” Cô vừa đùa với con vừa trả lời như đang kể một chuyện vặt không đáng nhắc tới, gương mặt dần tươi cười.

Mẹ Lương nghe vậy thì sắc mặt gượng gạo, nhìn ba Lương trên xe lăn: “Bà ấy có làm khó con không?”

Lời này vọng vào trong tai Triệu Mịch Thanh vừa bước tới gần, kích thích một cảm xúc khó hiểu trong lòng người đàn ông. Anh vô thức nhìn về phía Lương Hạnh, chỉ nhìn thấy nửa bên mặt cô thoáng cười và lắc đầu.

“Không có đâu, mẹ yên tâm đi.”

Dì giúp việc đang bận rộn trong bếp, chẳng bao lâu bưng lên một bàn đầy thức ăn. Mùi thức ăn bay qua. Sau khi đặt chén canh cuối cùng lên bàn, người phụ nữ ra khỏi nhà ăn: “Thưa ngài, bà chủ, có thể ăn cơm rồi.”

Cả nhà ngồi xuống trước bàn ăn. Mẹ Lương cứ nhất quyết đòi đặt đứa trẻ ở bên cạnh, lúc ăn cơm thỉnh thoảng lại nhìn qua, dường như nhìn mãi vẫn không đủ.

“Hai đứa trẻ này thật ngoan, ngoan đến mức làm người ta đau lòng.” Còn chưa ăn cơm xong, mẹ Lương đã rút hai phong lì xì từ trong túi ra, nhét vào dưới gối của hai đứa trẻ.

Bà thấy đứa trẻ chớp chớp mắt nhìn mình lại không khỏi thở dài, lau khóe mắt và than thở: “Nhà người ta mà sinh ra hai đứa trẻ đáng yêu thế này thì hận không thể để láng giềng họ hàng đều biết đến, tiệc đầy tháng còn phải làm thật lớn. Khổ cho hai bảo bối nhà chúng ta…”

Lúc này, tình trạng của ba Lương không tốt, thời gian mơ mơ màng màng thì nhiều, thời gian tỉnh ít. Thấy hai mắt ông ta trống rỗng, không có phản ứng gì với lời mẹ Lương nói, cũng biết ông ta lại không tỉnh táo rồi.

Lương Hạnh thấy cảnh tượng này, còn vì một loạt chuyện xảy ra hôm nay cộng thêm lời mẹ vừa nói, trong lòng cảm thấy khó chịu. Cô cúi đầu ăn thức ăn, lại gắp vài miếng vào bát của mẹ Lương.

“Mẹ, sao mẹ cứ phải làm ầm lên thế? Đứa trẻ bình an là được rồi. Mấy lễ tiết không thực tế kia có tác dụng gì đâu, chỉ toàn làm khổ đứa trẻ thôi.”

Nói thì nói vậy, nhưng cô trước sau không hề ngẩng đầu lên.

Sau khi Triệu Mịch Thanh ngồi vào bàn ăn, mãi không cầm đũa lên, nghe cô nói vậy thì híp mắt nhìn mẹ Lương, trong lòng càng nặng nề hơn.

Mẹ Lương nghe được trong lời nói của Lương Hạnh có phần không vui nhưng nén nhịn, bà lại lau khóe mắt và chuyển đề tài: “Hạnh Hạnh nói đúng, có lẽ mẹ già rồi, nói chuyện càng lúc càng không xuôi tai…”

Bà nói xong lại ngước mắt quan sát Triệu Mịch Thanh trước sau vẫn không nói một từ: “Nhưng dù sao mẹ cũng phải nói, đứa trẻ càng lúc càng lớn, tới lúc nào đó cũng phải làm giấy khai sinh chứ? Hai con không kết hôn thì phải đăng ký cho đứa trẻ vào đâu?”

Lương Hạnh đang ăn chợt dừng lại, trong lòng buồn bã vô cớ. Sau đó, cô giả vờ như chẳng nghe thấy gì, cầm bát canh rồi ngửa cổ uống “ừng ực” hết nửa bát.

Triệu Mịch Thanh ngồi thẳng tắp. Khi Lương Hạnh đặt bát xuống, anh bỗng nhiên nắm lấy cổ tay cô. Hai người lặng lẽ dùng sức chiến đấu một lúc, cuối cùng bàn tay trên mặt bàn kia vẫn không hề nhúc nhích.

Người đàn ông nhìn cô với ánh mắt thâm tình: “Mẹ yên tâm. Trước đây con không nhắc tới chuyện này là vì Hạnh Hạnh đang mang thai, sợ vất vả không tốt cho đứa trẻ, lúc đó cũng không tiện mặc áo cưới…”

Anh quay đầu nhìn mẹ Lương với ánh mắt kiên định: “Đám cưới sẽ mau chóng được tổ chức.”

Mẹ Lương nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm và thầm gật đầu, nhưng vẫn ngập ngừng nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

Bà không chú ý tới ánh mắt chịu đựng và vô cùng mệt mỏi của Lương Hạnh.

Sau bữa ăn tối, Triệu Mịch Thanh tiễn ba Lương mẹ Lương rời đi. Khi anh quay về, Lương Hạnh vừa cho con bú sữa, dỗ chúng ngủ xong. Cô vừa định ra ngoài thì thấy Triệu Mịch Thanh đẩy cửa bước vào.

Cô vô thức ra hiệu yên lặng và đẩy anh ra ngoài. Chờ sau khi đóng cửa phòng lại, cô mới khẽ thở hắt ra, cử động cánh tay tê dại.

Ánh mắt Triệu Mịch Thanh trầm xuống, nhìn chằm chằm vào Lương Hạnh. Anh thấy cô ngáp một cái rồi bước về phía phòng ngủ.

Bước chân của anh vững vàng theo sát phía sau. Lúc người phụ nữ giơ tay muốn đẩy cửa, anh chợt chặn lại, một tay tỳ lên trên cửa, nhốt người phụ nữ trong vòng tay: “Hạnh Hạnh, chúng ta kết hôn đi.”

Lời này tới quá bất ngờ, Lương Hạnh chớp chớp mắt, sự chấn động trong đôi mắt đã nhanh chóng biến thành lãnh đạm.

Cô giơ tay muốn đẩy anh ra, rũ mắt nói: “Anh đừng nói đùa nữa.”

Người phụ nữ vừa đẩy cánh tay đang tỳ cửa của anh ra, lại bị một bàn tay khác nắm lấy. Anh nghiêm túc nói: “Anh không nói đùa.”

Lương Hạnh nhìn chằm chằm vào bàn tay đang bị nắm lấy, kinh ngạc ngây người ra một lát mới cố rút tay ra, lạnh lùng ngước mắt nhìn thẳng: “Anh không nói đùa, nhưng cái giá cho việc kết hôn là mạng của mẹ anh đấy?”

Mặt anh lập tức lạnh xuống: “Có phải bà đã nói gì với em không?”

Lương Hạnh không giải thích nhiều, chỉ trả lời với vẻ kiên định lại hơi thất vọng: “Bà sẽ không đồng ý cho chúng ta kết hôn đâu.”

Cô nói xong thì trên tay dùng sức nhiều hơn, đẩy mạnh người đàn ông ra, mở cửa bước vào trong phòng. Chờ tới lúc người đàn ông bước vào theo, cô đã lấy quần áo vào phòng tắm.

“Rào rào.” Nước nóng xối xuống người, xua tan mệt mỏi. Lương Hạnh mặc cho nước xối xuống, vành mắt chậm rãi đỏ hoe. Trong lòng cô vẫn còn rất khó chịu, cố kìm lén cảm xúc bất giác lộ ra.
— QUẢNG CÁO —