Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 35



Lương Hạnh còn chưa đáp lời thì Hướng Hoành Thừa đã ngẩng đầu nhìn cô mỉm cười: "Có điều, bây giờ con bé cũng rất thích em."

Cô ngẩn ra, nhất thời có cảm giác mất tự nhiên, quay sang nhìn Xuyến Chi, giả vờ không hiểu ý tứ sâu xa của anh: "Em cũng rất thích con bé, em hy vọng con bé cũng giống như những đứa trẻ bình thường khác. Nếu sự giúp đỡ của em có hiệu quả với Xuyến Chi thì em cũng bằng lòng dành chút thời gian để ở bên cạnh con bé."

"Hạnh, cảm ơn em." Hướng Hoành Thừa nhìn cô chăm chú.

Lương Hạnh mỉm cười ngượng ngùng: "Đàn anh, không cần cám ơn em, không phải chúng ta đã nói rồi sao, anh giúp đỡ em nhiều như vậy, em chăm sóc Xuyến Chi cũng là chuyện nên làm, hơn nữa em là thật lòng mong muốn con bé sống tốt."

Bất cứ chuyện gì cũng không quan trọng bằng chuyện con cái, cho dù quan hệ của hai người đó ra sao cô cũng không thể bỏ mặc con bé.

Hướng Hoành Thừa nhìn cô, mấy lần muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng chỉ cười, không nói nhiều lời.

Hai người lại hàn huyên một hồi, sau đó Hướng Hoành Thừa thấy thời gian cũng không còn sớm mới đứng dậy nói: "Vậy anh và Xuyến Chi về trước đây, em nghỉ ngơi sớm đi."

Lương Hạnh gật đầu đứng dậy: "Ừm, để em tiễn hai người."

Hướng Hoành Thừa nhìn con gái nói: "Xuyến Chi, chúng ta về nhà nào."

Cô bé nhìn chằm chằm vào tập tranh, Hướng Hoành Thừa gọi vài tiếng cô bé mới ngước mặt lên nhìn anh, sau đó chớp mắt, chậm rãi lắc đầu.

Hướng Hoành Thừa ngẩn ra: "Lắc đầu? Con không muốn về nhà?"

Xuyến Chi nhìn anh một hồi, sau đó lại quay đầu nhìn Lương Hạnh, cuối cùng hơi gật đầu.

Hướng Hoành Thừa nhất thời dở khóc dở cười, bước tới muốn ôm cô bé lên: "Nhưng bây giờ đã trễ rồi chúng ta nên về nhà thôi, để cho dì nghỉ ngơi, hôm khác chúng ta lại đến chơi nữa, được không?"

Xuyến Chi ở trong lồng ngực anh lắc đầu nguầy nguậy, khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu tủi thân, sau đó giơ tay nắm áo Lương Hạnh, trề môi.

"Đừng khóc..." Hướng Hoành Thừa hơi bất lực, xoa đầu cô bé dỗ dành: "Nếu con muốn xem tập tranh, chúng ta sẽ lấy tập tranh này theo, trên đường đi con có thể xem, được không?"

Lương Hạnh cũng mỉm cười vuốt ve má cô bé: "Dì tặng tập tranh này cho con nhé?"

Hướng Hoành Thừa gật đầu chào Lương Hạnh: "Anh về đây, em không cần tiễn đâu, nghỉ ngơi cho sớm."

Lương Hạnh tiễn hai ba con tới cửa, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nằm trên bờ vai của Hướng Hoành Thừa, cô vừa muốn vẫy tay chào con bé, ai ngờ cô nhóc bỗng nhiên thay đổi nét mặt, sau đó bật khóc nức nở, nước mắt tuôn rơi như hạt châu đứt dây.

Cô sợ hết hồn: "Đàn anh."

Hướng Hoành Thừa nghiêng đầu cũng vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng này, anh nhíu mày hỏi: "Xuyến Chi, con sao thế?"

Cô bé không nói gì cũng không biết cô bé khó chịu chỗ nào.

Lương Hạnh nhìn cô nhóc khóc như uất nghẹn, khóc không thành tiếng, nhất thời không đành lòng, cô đi tới trước mặt anh, bế cô bé từ trong lồng ngực Hướng Hoành Thừa ra nói: "Cho con bé ở lại đây đi, tối nay em sẽ chăm sóc nó."

"Như vậy sao được? Em là phụ nữ có thai, ngày mai còn phải đi làm, không thể để cho con bé ầm ĩ đến em, anh dẫn con bé về nhà dỗ dành một hồi là được rồi."

Lương Hạnh nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé, mỉm cười nói với Hướng Hoành Thừa: "Không sao đâu, em làm không được thì còn có mẹ em nữa mà. Bà ấy chắc chắn có kinh nghiệm dỗ trẻ con hơn em."

Hướng Hoành Thừa lập tức xoa mi tâm, đau đầu nói: "Con nhóc này..."

Lương Hạnh nhíu mày, cười trêu nói: "Không phải anh ghen với cả em nữa đấy chứ? Cứ cho con bé ở lại đây một đêm đi, sáng mai em sẽ trả con bé lại cho anh."

Mỗi ngày hai ba con như hình với bóng, đi đâu cũng đưa theo, đột nhiên một ngày không có đứa bé bên cạnh, nếu là cô, cô cũng không nỡ.

Hướng Hoành Thừa bị lời nói của cô khiến cho không biết phải làm sao: "Nếu em thích con bé thì mỗi ngày giúp anh chăm sóc nó cũng được."

"Thôi vậy, tối nay phiền em chăm sóc con bé thay anh, sáng mai lúc đi làm anh sẽ tới đón con bé."

Lương Hạnh gật đầu: "Ừ."

"Nếu tối nay Xuyến Chi vẫn còn khóc quấy thì em cứ gọi cho anh."

"Được."

Hai người ở cửa nói thêm một hồi sau đó Hướng Hoành Thừa đành về nhà một mình.

Xuyến Chi ở lại, mẹ Lương cực kỳ vui vẻ, có đứa trẻ ở trong nhà, bầu không khí cũng náo nhiệt hơn một chút. Ngược lại bà cũng không nói gì nhiều, nhưng mọi biểu hiện của bà, Lương Hạnh đều thấy rõ ràng.

Chờ lúc cô rửa mặt xong, bước từ phòng tắm ra thì Xuyến Chi đã nằm trong lòng mẹ Lương ngủ say sưa rồi.

"Con nhìn này, con bé này thật là đáng yêu, haiz chỉ tiếc là không biết nói chuyện, đúng là khiến người khác đau lòng mà."

Lương Hạnh mặc áo ngủ, đứng bên cạnh sô pha cúi đầu nhìn cô bé, không biết nghĩ gì lẩm bẩm nói: "Con bé còn nhỏ, sẽ tốt dần thôi."

Mẹ Lương ngẩng đầu lên nhìn kỹ cô, lát sau bà nghiêm túc nói: "Con có thể suy nghĩ cậu Hoành Thừa này, mẹ cảm thấy cậu ấy đúng là không tệ, là một người đàn ông sống hiền lành lại chu đáo, gia đình và sự nghiệp đều xử lý thỏa đáng."

Lương Hạnh im lặng một hồi, ngồi xuống sô pha, tựa lên vai mẹ Lương khẽ nói: "Mẹ, con đang suy nghĩ nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được, mẹ đừng tham gia vào."

Vẻ mặt mẹ Lương cứng ngắc, tiếp theo đó hơi chột dạ bĩu môi: "Mẹ nào có tham gia gì đâu, mẹ cũng chỉ bảo họ đến đây ăn một bữa cơm thôi mà? Người ta giúp đỡ chúng ta nhiều lần như vậy, chỉ nói cảm ơn thôi thì coi sao được. Tình cảm có thể bồi dưỡng từ từ, con lại không ghét cậu ta mà người ta lại có vẻ rất thích con đấy."

Dù sao bà cảm thấy hiện tại Hướng Hoành Thừa là ứng cử viên thích hợp nhất, chỉ sợ con gái bỏ qua cậu ta thì sau này sẽ hối hận.

Lương Hạnh ngẩng đầu lên nhìn bà, vẻ mặt không có cảm xúc nói: "Con bồi dưỡng tình cảm ba năm với Triệu Mịch Thanh cũng không có kết quả gì. Anh ta không ghét con, con cũng rất thích anh ta nhưng bây giờ bọn con cũng đi đến bước này, nếu tiếp tục ly hôn nữa thì con gái của mẹ sẽ kết hôn ba lần rồi."

Mẹ Lương mắc nghẹn nói không nên lời.

Lương Hạnh sợ bà ở nhà một mình suy nghĩ lung tung cho nên cô không dám nhiều lời, bảo bà đi ngủ sớm một chút, sau đó ôm Xuyến Chi đi vào phòng ngủ.

Cô nằm trong chăn gởi tin nhắn cho Hướng Hoành Thừa, vừa chuẩn bị tắt điện thoại đi ngủ thì có điện thoại gọi tới, sợ làm ồn đến Xuyến Chi cho nên cô lập tức nhấn nút nghe, cũng không nhìn rõ là ai gọi đến.

"A lô."

"Em còn chưa ngủ?"

Lương Hạnh nghe được giọng nói quen thuộc của người đàn ông, vẻ mặt cô thay đổi: "Anh có chuyện gì không?"

Từ sau phiên tòa lần trước, khoảng gần một tháng nay, hai người không liên lạc với nhau, cô cho rằng anh đã nghĩ thông suốt rồi, sau này cũng sẽ không liên hệ với cô nữa.

Nghe được giọng nói cực kỳ đè thấp của cô, người đàn ông bên kia đầu điện thoại nhíu mày: "Em không tiện nghe điện thoại sao?"

Lương Hạnh ngồi dậy, chỉnh lại mép chăn cho Xuyến Chi ở bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Không sao, có chuyện gì anh cứ nói thẳng đi, trễ quá rồi tôi còn phải đi ngủ."

Câu nói này của cô khiến cho Triệu Mịch Thanh ở bên kia đầu điện thoại tưởng tượng đủ kiểu.

Cô sắp đi ngủ rồi, nhưng bên cạnh còn có người khác, không dám nói chuyện lớn hẳn là sợ làm ồn đến anh ta, nếu người kia đã ngủ rồi vậy thì bọn họ ở chung một phòng sao?

Không biết tại sao trong đầu anh bỗng vọt ra nhiều suy đoán như vậy nhưng Triệu Mịch Thanh rất rõ ràng lúc này tâm trạng của anh cực kỳ rối loạn, lồng ngực bỗng nhiên như thể bị cái gì đó đâm vào, không đau không ngứa nhưng rất khó chịu.

"Triệu Mịch Thanh anh còn nghe máy không? Rốt cuộc anh có chuyện gì vậy?" Lương Hạnh thấy bên kia chậm chạp không có động tĩnh thì không khỏi nhíu mày, cô còn cho rằng tín hiệu điện thoại có vấn đề cho nên cúi đầu nhìn xuống màn hình, phát hiện cũng không có gì khác lạ.

"Triệu Minh..."

Lúc cô gọi tên anh lần thứ hai thì điện thoại ở đầu bên kia bị cắt ngang.

Cô sững sờ khó hiểu nhìn chằm chằm điện thoại.

Lẽ nào anh ta gọi nhầm rồi sao?