Dì giúp việc bưng tách trà đã pha xong ra khỏi phòng ăn, thấy bầu không khí hơi khác thường thì không dám nán lại lâu, vội vàng tìm cớ trốn xuống phòng bếp, để lại hai bà mẹ ngồi ở đó, cảnh tượng cực kỳ lúng túng.
Lần này mẹ Triệu tới, hiếm khi bày ra sắc mặt tốt: “Tôi cũng không có ý gì khác, đây đều là chuyện nhỏ nhặt, sau này chúng ta có thể bàn bạc lại, giờ chuyện của hai đứa nó mới là chuyện hệ trọng, bà nói xem có đúng không?”
Mẹ Lương bị lời nói “thông tình đạt lý” của đối phương làm cho nghẹn họng không thể phản bác lại được, cộng thêm lần này bà ta cố ý tới nhà thăm hỏi, nên bà không thể đuổi người đi, mà tiện đà xuống nước, liên tục đáp mẹ Triệu nói chí phải.
Đợi Lương Hạnh và Triệu Mịch Thanh về đến nhà, thì hai bà mẹ đã xóa bỏ hiềm khích lúc trước, giờ đang ngồi trên sàn nhà phòng khách chọc hai đứa trẻ vừa mới tỉnh ngủ, tiếng cười đùa vang lên không ngớt.
Đến nỗi Lương Hạnh vừa bước vào nhà chứng kiến cảnh tượng này, cũng hốt hoảng cho rằng mình vào nhầm nhà.
Cô xách đồ ăn đã mua xuống phòng bếp, dì giúp việc đang bận vo gạo cũng cảm thán: “Mẹ chồng cháu rất tốt đó, dì thấy bà ấy định tặng vòng tay vàng cho cháu, trông có vẻ rất nặng.”
Lương Hạnh nghe xong thì bật cười lắc đầu.
Cô lấy từng món đồ đã mua ra, bày lên bàn để dì giúp việc tính xem có thể nấu món gì.
Rồi cô xắn tay áo định nhặt rửa rau giúp dì giúp việc, dì thấy thế thì vội đẩy cô ra ngoài: “Cháu cứ giao phòng bếp cho mình dì là được, cháu đi trò chuyện với người nhà đi.”
Lương Hạnh ngẩng đầu liếc nhìn, hơi xấu hổ cầm bó cải xanh lên đáp: “Bên ngoài có Mịch Thanh ứng phó là được rồi, còn cháu sẽ ở đây phụ dì.”
Thật ra cô cho rằng, ở phòng bếp phụ nấu ăn còn dễ dàng hơn việc ứng phó với hai bà mẹ ở bên ngoài nhiều, chuyện lễ phép chào hỏi cứ giao cho anh Triệu là được.
Dì giúp việc nhất thời hiểu rõ tâm tư của cô nên mỉm cười, bảo cô mở vòi nước ở phía sau: “Vậy cháu rửa rau đi, để dì làm.”
Lương Hạnh đáp lại, rồi nhận lấy tạp dề mà dì giúp việc đưa, sau khi buộc xong thì bỏ rau vào bồn rửa, cô còn chưa rửa xong cải xanh, thì ngoài cửa phòng bếp bỗng vang lên gọng nói sắc bén của mẹ Triệu: “Sao cháu còn đứng đây phụ bếp?”
Lương Hạnh giật mình, nước trên lá rau bắn đầy mặt, cô híp mắt xoay mặt qua một bên, chỉ thấy mẹ Triệu gấp gáp đi tới, nắm lấy cổ tay cô.
Đến khi cô phản ứng lại, người đã đi tới phòng ăn, rồi bị mẹ Triệu ấn ngồi xuống ghế.
Lương Hạnh hơi hoang mang lau sạch nước trên mặt, cô nhìn xung quanh rồi mới hỏi: “Sao thế ạ?”
Mẹ Lương và Triệu Mịch Thanh nghe thấy tiếng động cũng chạy tới phòng ăn.
Mẹ Lương căng thẳng, tưởng Lương Hạnh bị thương ở trong phòng bếp, nên nhíu chặt mày nhìn cô từ trên xuống dưới, thấy cô không có vấn đề gì mới hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Có chuyện gì ư?” Mẹ Triệu nhíu chặt mày nói: “Chẳng phải trong nhà có dì giúp việc à? Giờ cơ thể con bé thế này, mà bà còn bảo nó xuống phụ bếp, bà không sợ cháu tôi bị sặc à?”
“Cháu ư?” Lương Hạnh và mẹ Lương đồng thanh, sau khi liếc nhìn nhau thì cùng nhìn về phía mẹ Triệu.
Mẹ Triệu chẳng hề hay biết, vì bà đang bận lo cho cháu của mình, bà cởi tạp dề trên người Lương Hạnh ra, rồi nhìn chằm chằm chiếc bụng vẫn còn phẳng lì của cô: “Giờ đang là thời điểm cần phải cẩn thận nhất, cháu đúng là hồ đồ mà.”
Lương Hạnh đã phản ứng lại, cô nhanh chóng khóa chặt Triệu Mịch Thanh đang nhàn nhã tựa vào khung cửa xem kịch, cô lén lườm anh, rồi định đứng dậy giải thích: “Bác gái, chuyện này…”