Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 594



Nhưng bé Mèo lại chẳng hay biết, cô bé kể lại đầu đuôi chuyện tình cờ gặp mặt Cố Thời ở sâu trong con hẻm nhỏ, vào buổi tối Halloween năm ngoái, năng lực biểu đạt của cô bé rất trọn vẹn, dù kể lại một lần nữa, vẫn chọc ông cụ Cố cười không ngớt.

Ông cụ vỗ đầu cô bé: “Chuyện này là do chú Cố của cháu vô lý, lát nữa ông sẽ dạy lại chú ấy.”

Có người phụ nữ đi đâu cũng được chiếu sáng đang ở đây, cộng thêm bé Mèo ngoan ngoãn đáng yêu giúp đỡ, nên cô Bao vốn lần đầu tới thăm bề trên, theo lý mà nói sẽ được chú trọng chăm sóc, lại bất giác trở thành người ngoài cuộc.

Nhưng cô vẫn duy trì vẻ mặt dịu dàng lễ phép, cười nói về những đề tài thú vị giữa bạn trai mình và người phụ nữ khác.

Dù người ngốc đến đâu, thì tới đây cũng có thể đoán được đại khái thái độ mà ông cụ ngồi trên ghế chủ nhà kia đối với mình.

Tất nhiên là không hài lòng rồi.

Trong lòng cô Bao biết rõ, so với Cung Kì thì cô có quá nhiều khuyết điểm, nên từ lần đầu tiên gặp mặt cô ta, trong lòng cô đã có phòng bị.

Cô đã cố gắng ngăn cản mối quan hệ giữa người phụ nữ này với Cố Thời như vậy, nhưng không ngờ chuyện cô lo lắng ban đầu vẫn xảy ra không thể tránh khỏi.

Nhìn thì có vẻ Cung Kì vô tình xuất hiện trong một dịp quan trọng như vậy đối với cô, rồi phá hỏng toàn bộ cuộc gặp gỡ lần này.

Ánh mắt cô hiện lên vẻ căm hận, dù cô có thể ngấm ngầm chịu đựng đến đâu, thì đến giờ cũng vô thức siết chặt nắm đấm, gần như muốn nghiến nát răng hàm.

Nhất là khi nhìn thấy bé Mèo nghe ông cụ Cố nói vậy thì nhíu mày ngẫm nghĩ, rồi lén liếc nhìn Cung Kì ở bên cạnh, sau đó nói ra một thông tin động trời.

“Ông nội Cố, chuyện này đã trôi qua rất lâu rồi, mẹ đã không còn giận nữa, giờ mẹ càng giận chuyện chú Cố Thời hôn trộm mẹ hơn.”



“Hôn trộm?” Mắt ông cụ nhất thời sáng rỡ, tưởng mình đang nghe nhầm.

Ông cụ vừa kinh ngạc thốt lên, thì trên bàn ăn cũng vang lên tiếng dao nĩa va vào dĩa, Cung Kì ngừng hành động hờ hững cắt thịt, không quên ngước mắt lườm người đàn ông ngồi đối diện.

Tai anh vốn bị nhéo đến đỏ, thì giờ càng đỏ đến cổ, nhưng vẫn làm bộ như người không liên quan, anh cố gắng cắt bít tết, rồi đẩy dĩa thịt đã cắt nhỏ tới trước mặt cô bé: “Bé Mèo, cháu mau ăn đi.”

Giọng anh hơi khàn khàn run rẩy, so với ánh mắt chất vấn mà người bên cạnh đang nhìn anh, thì trong lòng anh càng không muốn nhìn thẳng người phụ nữ ở phía đối diện.

Thế là anh cúi đầu, tiếp tục há miệng ăn rau cải.

Đầu óc quay cuồng lại hiện lên ký ức hôm đó.

Hôm đó Cung Kì xuất viện, cô Bao lại té bị thương trong bồn hoa trường học, đến khi anh lo liệu xong vết thương cho cô ta rồi chạy tới bệnh viện, thì người đã đi rồi.

Dù anh gọi điện cô cũng không nghe, nên anh lái thẳng đến bên dưới chung cư của cô, anh vừa tắt máy thì thấy một lớn một nhỏ đang xuống xe taxi.

Anh đi qua đó định giải thích, nhưng cô chỉ khẽ cười ngước mắt nhìn anh: “Anh cứ yên tâm, gần đây anh biểu hiện rất tốt, chuyện tai nạn xe đã qua rồi, tôi sẽ không bám lấy anh không buông nữa, để anh đi lo cho cô Bao của anh.”

Nghe Cung Kì nói thế, rồi lại nhìn vẻ mặt thản nhiên của cô, Cố Thời cũng không thể giải thích tại sao, mà chỉ cảm thấy tim mình đang thắt lại.

Anh cố gắng bình ổn hơi thở của mình, nhắc nhở bản thân đừng trêu chọc người phụ nữ này, một lúc anh mới dịu lại, cực kỳ phối hợp cười nói: “Vậy thì tốt.”