Lương Hạnh cúp máy, rồi ngồi dậy khỏi ghế sofa, một mình đi tới trước bệ cửa sổ, sau đó ngồi xuống xích đủ ngắm nhìn mặt biển u ám ở trước mặt, thở dài.
Hôm nay người hiếm khi đăng facebook như cô bỗng đổi mới nội dung, cô đăng bức ảnh mình mới nhận được, kèm dòng caption: “Kiếp sau vẫn muốn làm bà Triệu.”
Chỉ trong tích tắc, cô đã nhận được rất nhiều lượt like và bình luận, Châu La La tức giận lên án: Thật vô lý, rõ ràng đây là hôn lễ của tớ.
Tầm 10 phút sau, Triệu Mịch Thanh cũng lướt tới nội dung này, trước đây anh không chơi mấy trò này, nên trang cá nhân cũng trống trơn, nhưng hôm nay anh vẫn nể mặt bình luận.
Lương Hạnh mở ra xem, cô nhìn chằm chằm nhãn dán giơ tay đó, rồi xoay người hỏi người đàn ông đang ngồi trên sofa: “Bình luận này có nghĩa là gì?”
Triệu Mịch Thanh cúi đầu nghịch điện thoại, như đang nghiên cứu điều gì đó có độ khó cao, lông mày cũng khẽ nhíu lại.
Nghe Lương Hạnh hỏi thế, anh liền đáp: “Có nghĩa là anh chính là ông Triệu.”
Cô nhíu mày, bỗng cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, cô gác cằm lên lưng ghế xích đu, nghiêm túc hỏi anh: “Lỡ kiếp sau anh không mang họ Triệu thì sao?”
“Dù anh không mang họ Triệu, thì em cũng là vợ anh.”
Anh gần như chẳng suy nghĩ trả lời ngay.
Lương Hạnh hơi quở trách lườm anh, rồi tiện thể mở trang cá nhân của anh ra xem, giờ cô mới nhìn thấy ảnh bìa vốn trống trơn đã được anh đổi thành bức ảnh ban nãy.
Ngoài bình luận của Triệu Mịch Thanh, thì còn có lượt like của Tống Nhiễm làm Lương Hạnh hơi cảm thấy hơi kỳ lạ.
Nó xen lẫn vào vô số lượt like nên chẳng hề bắt mắt.
Giờ Tống Nhiễm đã nằm trên sofa chuẩn bị đi ngủ, cô chỉ lướt điện thoại một tý, thì bị động thái này của Lương Hạnh hấp dẫn.
Cô mở bức ảnh ra xem, cảm xúc cuộn trào ở đáy mắt nhanh chóng lắng xuống, rồi trái tim đó chẳng còn xao động nữa.
Mặc dù cô chẳng liên quan gì đến tình yêu của Lương Hạnh, nhưng trong lòng cũng chúc phúc.
Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, trên đời này, người có thể may mắn gặp được, đồng thời giữ chặt Triệu Mịch Thanh chỉ có mình cô ấy.
Nhập từ khóa tìm kiếm…
Nghĩ đến đây, cô tắt điện thoại, nhắm mắt đi ngủ.
Nhưng chưa được chốc lát, tiếng chuông phiền phức lại vang lên.
Tống Nhiễm nhíu mày, cực kỳ thản nhiên tiếp nhận hiện thực mình chẳng hề may mắn như Lương Hạnh, thế là cô ngắt điện thoại, cho vào danh sách đen, rồi tắt điện thoại đi ngủ.
Hôm đó trên đường trở về từ công viên trò chơi, cô đã nói rất rõ những lời mình nên nói rồi, cô nghĩ Đan Nhiêu cũng không ngốc, có thể nhìn ra xích mích không bình thường giữa cô và Thượng Điền.
“Tôi thừa nhận anh rất xuất sắc, nhưng Tống Nhiễm tôi chẳng cần đến anh.”
Hôm đó trước khi xuống xe, cô đã nói như vậy với anh.
Giọng nói của cô cực kỳ lạnh nhạt, rồi cô đóng cửa xe lại, tiếng bước chân của cô cũng dần trở nên không chân thực.