Triệt Sắc Tây Y Hà

Chương 25



Phía bên Tây Y Hà, Khang Manh và Kiệt Giai, cả ba cùng rời đi, có một nhóm người mặc áo đen cùng đi theo Khang Manh, chỉ có mỗi Kiệt Giai là đi theo Tây Y Hà, lúc này cô mới thấy, thật đúng đắn khi để Kiệt Giai đi cùng cô. Một mình cô thân là con gái lại đi cùng một người đàn ông mà sau anh ta lại là một đám đàn ông khác, khác nào cô đang dâng mình vào hang cọp, lỡ như Khang Manh đổi ý thì đám người kia cũng thế mà áp giải cô về ổ địch thì lại hẻo cho cô quá.

"Anh xin lỗi!"

Vừa đến chỗ phòng khách cảu một ngôi biệt thự gần ven song, Khang Manh, nắm lấy tay của Tây Y Hà, quỳ gối xuống như kiểu cầu hôn rồi hôn lên tay cô một cái để bày tỏ tấm lòng của anh. Kiệt Giai đứng kế bên ngứa mắt không thôi, anh chỉ muốn đấm tên phản bội trước mắt, cái tên đã gián tiêp gây nên căn bệnh quái đản cho Tây Y Hà, ngược lại còn cố cứu lấy cô như một trò đùa. Nhiêu đấy chuyện hắn và Trạch Nhiên làm ra mà chỉ một câu xin lỗi là xong sao?

"Hừ, anh đừng giả ngây giả ngô nữa, Lý Thành đã điều tra ra tất cả rồi."

Khang Manh khựng lại vài giây, ngước mắt nhìn Tây Y Hà rồi cười mỉm với cô, nụ cười mà cô từng thấy đẹp nhất nơi anh, nhưng bây giờ ở Tây Y Hà, nụ cười đó giờ đã không còn là gì nữa, với cô, nó trống rỗng, không có ý nghĩa gì.

"Tại sao, ngay từ đầu anh tiếp cận em, em đã rõ rồi."

Tây Y Hà dứt khoát giật tay về, cô đứng dựa vào Kiệt Giai, ánh mắt nhìn anh như muốn cầu cứu, Kiệt Giai nắm lấy bàn tay đang còn run run của cô, thẳng thắn tuyên bố với Khang Manh chuyện của cả hai người. Khang Manh không nói gì, anh sai ha ite6n áo đen bắt Tây Y Hà vào một căn phòng khác, tách cô khỏi Kiệt Giai, phía bên Kiệt Giai bị vây lại bởi một nhóm đông tên áo đen, bọn họ chỉ có nhiệm vụ là giữ chân Kiệt Giai cho đến khi Khang Manh và cô nói chuyện xong.

"Anh làm gì, buông tôi ra!"

Tây Y Hà giãy giụa, cô không thể thoát khỏi cái ôm ghì chặt của Khang Manh, cô cố gắng nhìn ra phía cửa chính như trông ngóng Kiệt Giai vào cứu lấy cô khỏi anh.

"Em nghe anh giải thích, mọi chuyện không như em nghĩ đâu."

Cô lắc đầu, từ chối gần gũi đến mức mặt chạm mặt với Khang Manh, anh cứ thế tới tấp hôn cô những nụ hôn mà cô không hề muốn.

"Ngay cả bản thân anh còn không biết anh có yêu tôi hay không, thì anh lấy gì để chắc rằng thời gian qua là anh thật lòng với tôi?"

Tây Y Hà nói một câu khiến Khang Manh bất chợt đẩy cô ra, anh lấy hai tay ghì chặt lấy đôi vai nhỏ run bần bật của cô, trán Khang Manh cũng vì thế mà bắt đầu đổ mồ hôi hột, anh tự suy nghĩ lại về những việc anh và cô đã từng trải qua. Nói tóm lại, vẫn là cô thật lòng yêu anh hơn là cả anh tin vào tình yêu mà anh dành cho cô. Bởi lẽ, trong lúc bắt đầu mối quan hệ, anh đã rất tính toán và còn sợ rằng cô sẽ biết được việc anh tiếp cận cô bởi vì muốn nghiên cứu và tìm ra phương thuốc giải cho chất kịch độc trong chiếc vòng cổ mà cô đang đeo.



"Anh xin lỗi, nhưng bây giờ, là anh rất thật lòng với em!"

Tây Y Hà chỉ biết cười khổ nhìn người con trai mà cô từng rung động, người con trai mà cô từng yêu, mến mộ, thậm chí còn tin tưởng anh ta hết mực, lại nói với cô một câu đến đau lòng. Bây giờ sao? Mãi cho đến bây giờ Khang Manh mới thật sự có tình cảm với cô và xem cô như người yêu của anh ấy thật sự? Chĩ một câu nó khẳng định của người đàn ông đang đứng trước mặt cô khiến cô phải rơi lệ mà hỏi lại.

"Đến tận bây giờ ư? Anh đúng là tên khốn mà!"

Cô chả hiểu sao nước mắt cứ thế tuôn dài trên má, cô không kiểm soát được cảm xúc ngay lúc, cơn đau thấu tận tim là như thế này sao, suốt bao tháng qua Khang Manh có thật sự cảm nhận được tình yêu mà cô đã trao cho anh, hay chỉ là anh đang xem cô như một vật thí nghiệm không hơn không kém, đến tận bây giờ. Ngay tại thời điểm dầu sôi lửa bỏng này, anh lại thừa nhận với cô một câu khiến lòng cô lại suy sụp đến vậy.

"Tôi hiểu rồi. Cảm ơn anh đã giải đáp thắc mắc trong lòng tôi bấy lâu nay!"

Nói rồi cô bỏ đi, để lại Khang Manh không hiểu chuyện gì xảy ra đứng ngây ở giữa phòng, anh cũng không níu cô lại nữa, vì cô đã nói quá đúng, đúng đến mức đến cả bản thân anh còn cảm thấy anh tồi tệ với cô như thế nào, hay ngay cả việc yêu một người anh cũng không xứng đáng có tư cách để thực hiện. Nỗi lòng này của anh, và cả Tây Y Hà, đều hiểu rõ ngay từ hai ngày trước, cái ngày mà cô cùng Kiệt Giai nắm tay ra ngoài, Khang Manh cười khổ, đến tận bây giờ anh mới biết, đó chính là lỗi của anh hay đó là lỗi của lòng tham thống trị một thời của bọn tội phạm mà anh đang bắt tay cùng.

"Anh xin lỗi."

Đó là câu cuối cùng mà anh có thể nói với cô, tại thời điểm này, Khang Manh nhìn vào hộp nhẫn trong túi áo, có lẽ, sự lựa chọn hay nói cách khác là cách thể hiện tình yêu của anh không đúng mực với một người con gái như cô, khiến cô phải chịu nhiều tổn thương, để rồi cách tốt nhất cho cả hai được yên lòng lại là việc cô rời bỏ anh.

Tây Y Hà chạy ra, cô nắm tay Kiệt Giai, tay còn lại cô lau nước mắt, anh thấy cô đau khổ bước ra, Kiệt Giai vội vàng nhìn từ tên xuống dưới cô, anh như chỉ muốn quay lại hỏi cho ra nhẽ rốt cuộc Khang Manh có động tay động chân gì vớ cô không.

"Em không sao, em ổn, chỉ là câu trả lời mà em nhận được từ anh ta nó khiến em đau lòng quá thôi. Mình đi thôi anh!"

Nói rồi cô nắm lấy tay Kiệt Giai rời khỏi căn biệt thự, Kiệt Giai không nghĩ ngợi gì nhiều, vì anh tin tưởng cô tuyệt đối nên anh không hỏi thêm bất cứ điều gì về chuyện giữa cô và Khang Manh, hai người vừa bước ra, cảnh tượng trên cây cầu khiến hai người kinh ngạc, chỉ có vọn vẹn mười lăm phút hơn từ lúc họ bước vào căn biệt thự và đi ra, ở đó đã là đám hỗn loạn, có cả cảnh sát và công tố viên, cả những mấy xe cứu thương liền một lúc ồ ạt kéo đến.

"Có chuyện gì vậy? Nguyệt Nhi, em ấy!"