Cô tỉnh dậy trong mơ hồ, ban nãy cô còn ngồi đợi Kiệt Giai, mở mắt ra đã thấy nằm trong phòng,
"Ôi, mình lại ngủ quên nữa sao?"
Cô mệt mỏi đi xuống dưới lầu, là vì sao mà cô lại buồn ngủ đến vậy, tay cô chưa dụi mắt được lâu, có gì đó cấn cấn ở cổ, rốt cuộc là cái gì được đeo ở cổ của cô vậy?
"Cái gì đây? Cái vòng này, tại sao nó lại ở trên cổ mình."
Cô tìm đủ mọi cách cố gắng tháo chiếc vòng ra khỏi cổ, nhưng đều thất bại.
"Mọi người ơi, tôi.. tôi không thể gỡ chiếc vòng này ra! Nó là cái gì vậy?"
Không khí dưới tầng trệt lúc này đằng đằng sát khí, khác lạ quá, chỉ mới một ngày mà nhiều vấn đề xảy ra, khiến mọi người ai ai cũng nghi ngờ lẫn nhau. Khung cảnh trước mắt cô, nó là khung cảnh gì vậy, Mặc Danh đang chĩa súng vào Trạch Nhiên, còn Kiệt Giai đang bị Trạch Nhiên kề giao vào cổ.
"Mọi người, mọi người làm sao vậy?"
Tình Vương từ đâu xuất hiện đằng sau lưng cô, kề một vật thể lạnh gần sát chiếc vòng, bỗng chiếc vòng trên cổ cô càng ngày càng siết chặt lại, khiến sự hô hấp của cô càng ngày càng khó khăn.
"Anh.. anh đang làm.. tôi khó thở quá đó.. khụ.. khụ.."
Lý Thành lúc này chạy đến đẩy Tình Vương ra xa, xem xét chiếc vòng đang phát sang tin hiệu đỏ trên cổ của Tây Y Hà.
"Chiếc vòng cổ này, sao nó lại xuất hiện trên người cô?"
Cô rưng rưng nước mắt, chầm chậm thở đều, hai tay nắm chặt lấy cánh tay của Lý Thành khiến hai bên áo của anh nhăn nhúm lại.
"Tôi.. tôi không biết.. tôi vừa mới từ trung tâm thương mại trở về."
Lý Thành quay sang nhìn Khang Manh với đôi mắt chất vấn "Anh đi với cô ta vậy mà vẫn còn lơ là cảnh giác?"
Khang Manh giơ hai tay chéo nhau làm dấu phản đối, rồi ánh mắt mỹ nam liếc về phía Kiệt Giai.
"Là tôi đi với em ấy!" Kiệt Giai lên tiếng, Trạch Nhiên bực bội, hắn ném thẳng con dao về phía Khang Manh.
Chuyện, chuyện này là sao? Tất cả mọi người ai cũng mang theo trong lòng tâm trạng lo lắng, Mặc Danh vẫn giữ nguyên cây súng chĩa về phía Trạch Nhiên
"Trong chúng ta, có một kẻ đang phản ông trùm!"
Mặc Danh khẳng định, cô nghe xong cón bất ngờ, ông trùm là ai, là cái người có chữ CT được viết trên tấm thiệp mà cô cầm trên tay sao?
"Cậu đi quá giới hạn rồi đó, Mặc Danh." Tình Vương sau cú đẩy ngã từ Lý Thành, anh đứng dậy ôm lấy bả vai trái, quát lớn.
"Tôi chắc chắn, nhìn đi, hai người đi cận kề cô ta, tại sao chiếc vòng sinh học đó lại được cài vào cổ cô ta lúc nào không hay? Chuyên nghiệp mà vẫn bị dính bẫy, đùa tôi chắc?"
Mặc Danh tức tới mức anh không thể kiểm soát được lời nói mà mình vừa nói ra, lời nói đó ảnh hưởng như thế nào đối với những đang đứng ở đây.
"Được rồi, các anh dừng lại hết cho tôi, tôi đã chịu đựng quá đủ rồi đấy!"
Tây Y Hà hét lớn, hai tay cô bịt hai tai lại, như không muốn nghe thêm bất cứ điều gì, Mặc Danh tức giận bắn phát súng về phía cô, Lý Thành nhanh chóng ôm cô nép vào phía sau góc tường, Tây Y Hà cô bị dọa sợ đến nổi ngất lịm trong lòng Lý Thành, tất cả đều tức giận nhìn về phía Mặc Danh, hành động của anh ta, quá quắt lắm rồi.
"Anh điên rồi!" Kiệt Giai chạy lại phía cô, kiểm tra xem cô có bị thương ở đâu không, mọi thứ đều ổn ngoại trừ việc viên đạn bay xuyên qua váy khiến chân váy cô bị rách một mảng lớn, gã cau mày, lấy áo khoác che phần thân dưới của cô, nhìn Lý Thành rồi lắc đầu.
"Cậu mang em ấy lên phòng đi, mọi chuyện ở dưới này để chúng tôi lo."
Vừa nói dứt lời, Kiệt Giai rút hẳn con Colt M1911 chĩa thẳng về phía Mặc Danh, nhắm trúng bả vai phải của anh mà bắn liền hai phát.
"Hai cậu thôi đi, mọi việc đã đủ rắc rối rồi! Làm ơn đi!" Trạch Nhiên phóng con dao găm nhỏ ở tay áo chặn đường đạn của Kiệt Giai, đến nổi con dao bị bẻ ra làm đôi do tác động vật lý giữa đầu đạn. 45 ACP với thành dao.
"Tối nay, chúng ta nên ăn nói sao với ông trùm đây?" Kiệt Giai giận dữ, sự an toàn của cô luôn phải đặt lên hàng đầu, vậy mà chiếc vòng cổ đó.
"Các anh cũng biết, những người bị gắn vòng cổ thiết bị sinh học Y, đều không qua khỏi trong hai tháng. Có rất nhiều trọng án giết người liên hoàn về chiếc vòng cổ đó, và vấn đề, người đã đeo vòng vào cổ cho cô ta, mới là người có thuốc giải, chỉ cần để viết thuốc vào hộp nhỏ trong chiếc vòng, tự khắc chiếc vòng sẽ rơi ra." Trạch Nhiên ngồi tựa ghế sofa, tay cầm quyển sách lật qua lật lại.
"Có rồi, đây là hình ảnh về viên thuốc, các anh xem." Cậu dùng phóng 3D từ điện thoại sao chép hình ảnh của quyển sách lên không trung cho mọi người cùng xem.
"Màu xanh lục bảo? Chỉ cần viên thuốc này là cứu được em ấy ồi." Kiệt Giai và Khang Manh cùng nhau nói một câu y chang, những người khác hiểu hai chàng trai này có tình ý với cô rồi.
"Viên thuốc này đó giờ thủ phạm không bao giờ để lộ bất kì thông tin gì ngoài tấm hình này, rất khó để chúng ta tìm ra." Trạch nhiên lắc đầu, thở dài.
"Coi như ca này vô vọng rồi." Cậu gấp cuốn sách vào rồi bước đến chỗ Mặc Danh.
"Anh bình tĩnh lại đi, trước hết chúng ta nên để cô ta choàng áo khoác che cổ lại, tránh để ông trùm nhìn thấy."
Tình Vương gật đầu đồng ý với ý với ý kiến của Trạch Nhiên, nhưng Khang Manh lo lắng.
"Thường vào cửa sẽ có nhân viên hỏi cất áo khoác, mặc bộ váy nào cao cổ, che được chiếc vòng là được."
"Hừm anh nói đúng đó."
Kiệt Giai đồng tình với ý kiến mà Khang Manh đưa ra, mọi người cũng thấy ý kiến đó được, may thay chiếc váy sáng nay cô và gã chọn cũng là váy cổ cao.
"Kế hoạch như đã bàn, còn lại nhờ cậu đấy!" Tình Vương vỗ vai Kiệt Giai.
Tây Y Hà cô bị đánh thức bởi giọng nói trầm ấm quen thuộc, là anh chàng tóc đỏ, gã ta khẽ vén tóc cô, rồi vuốt ve lọn tóc.
"Kiệt Giai, anh.. tôi.."
Nhìn gương mặt bơ phờ của cô, gã có chút buồn, gã đỡ cô ngồi dậy.
"Mọi chuyện không sao rồi, thay đồ rồi đến bữa tiệc thôi."
"Ừm, tôi thay đồ rồi xuống sau."
Tây Y Hà sau khi thay trang phục xuống lầu, tất cả mọi người đều ngơ người nhìn cô gái trước mắt, đẹp, một nét đẹp đặc trưng của riêng cô, sự ngây thơ thuở ban đầu của một thiếu nữ mới lớn, thực tại cô chỉ mới vừa tròn hai mươi.
"À, Kiệt Giai.. tôi.." cô cầm chiếc dây chuyền trên tay đưa về phía gã.
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
"Tôi.. tôi không mắc móc xích của dây vào với nhau được, anh.."
Chưa đợi cô nói hết, gã cầm lấy sợi dây chuyền, vén mái tóc màu nắng của cô sang một bên đeo vào cho cô.
"Chúng ta đi được chưa?" Kiệt Giai chìa bàn tay đỡ lấy bàn tay của Tây Y Hà, họ cùng nhau rời đi trước sự chứng kiến của năm người con lại.
"Anh có nghĩ đến việc Kiệt Giai phải lòng cô gái đó không?" Tình Vương quay sang hỏi Khang Manh, vẻ mặt lúc này của anh ta không khác nào bị người khác cướp mất món đồ ưu thích của anh ta đi mất.
"Chúng ta cũng xuất phát thôi." Lý Thành chuẩn bị xong đồ đạc cùng rời đi với Trạch Nhiên.
Đêm tối, bầu trời đầy sao lấp lánh phản chiếu xuống đèn đường vàng ấm, cứ như là một khúc ngẫu hứng láp lánh ánh vàng, khung cảnh nhộn nhịp của xe cộ tấp nập qua lại, đó gọi là khung cảnh về đêm của đô thị bậc nhất Ichihaga. Tây Y Hà ngồi tựa lưng, ngoái đầu ngắm nhìn khung cảnh sắc vàng lung linh nơi phố thị, trong lòng cô lại nhớ tới đứa em Nguyệt Nhi. Đi gần hai tiếng, chiếc Audi A8L màu đen đậu trước sảnh của một dinh thự trang hoàng sắc trắng, đúng với tên gọi của bữa tiệc, mọi người ai cũng trang bị một chiếc mặt nạ khác nhau. Sau khi trình báo thư mời cho bảo vệ, cặp đôi đó mới được phép vào trong, cảnh vệ xung quanh đếm trên dưới một ngàn người trải dài từ cổng vào đến sảnh. Quả là CT, không làm người khác thất vọng về độ chịu chi của ông trùm.
"Tôi.. váy tôi kẹt phải góc giày cao gót thì phải.." cô khoác tay Kiệt Giai cùng đi vào bữa tiệc, gã ngồi xuống chỉnh lại tà váy cho cô rồi dẫn cô vào trong.
"Cảm.. cảm ơn anh."
Sự xuất hiện của cả hai khiến kháng phòng trở nên ồn ào, ai ai cũng tấm tắt khen ngợi cô và gã đẹp đôi, cô bận trên mình một chiếc váy hồng đính đá kim cương từ viền cổ tới eo, phần dưới được làm bằng vải cao cấp, thêu những bông hoa hồng huyết tinh xảo, không quên kèm theo bộ trang sức mà Khang Manh đã mua cho cô. Tạo nên một tổng thể vô cùng hoàn hảo. Kiệt Giai khoác trên người bộ suit đắt đỏ màu trắng với họa tiết tinh xảo là huy hiệu hoa hồng đen đến từ thương hiệu vest đắt nhất Ichihaga. Điểm tô cho cả hai là mặt nạ đôi gắn đá ruby huyết hồng công phu đến từ nhà thiết kế Khang Manh.
"Trông họ đẹp đôi thật!"
"Nhìn màu tóc của cô ta xem, đặc biệt quá, là màu nắng phải không?"
Tóc màu nắng rất hiếm, từ lúc cô còn nhỏ, mẹ cô là người luôn luôn chải tóc cho cô, mẹ cô hay bảo, những cô gái tóc nắng rất trầm tính nhưng tâm hồn họ rất dịu dàng, cô vẫn còn nhớ về câu nói đó của mẹ, cô nhìn lướt qua những người có trong bữa tiệc, tay cô bất chợt nắm chặt lấy cánh tay Kiệt Giai hơn.
"Đó không phải là con trai của nhà họ Kiệt sao, trông vệt sẹo cắt dài đó xem, đúng là cậu ta rồi.."
Những lời bàn tán một lúc mỗi nhiều, Tây Y Hà cô ngại ngùng, khoác chặt lấy cánh tay của Kiệt Giai, thấy cô lo sợ, gã nắm lấy bàn tay cô như an ủi.
"Không sao đâu, có tôi ở đây rồi! Chúng ta đến phòng gặp mặt thôi."
Tây Y Hà tin tưởng, gật đầu đi theo gã lên trên lầu. Căn phòng đặc biệt nằm cuối hành lang tầng hai, Tây Y Hà cô nắm chặt lấy bàn tay của Kiệt Giai, gã mở cửa bước vào.
"Chúng tôi tới theo yêu cầu của ông rồi đây!"
"Rầm!"
Tiếng cửa đóng lại một cách mạnh bạo, hai vệ sĩ to cao mặc vest đen đứng sau lưng họ như áp giải người đi về phía trước tiến tới chỗ ghế ngồi.