Trần Tiếu và gã đô con bước xuống xe chở tù. Không xa phía trước có một toà kiến trúc dạng như dãy phòng học ba tầng; lớp sơn trắng xám trên tường đã bong tróc đi ít nhiều, lộ ra bức tường gạch trát xi măng. Phía trước toà kiến trúc này là một khoảng sân không lớn, có ghế xích đu và cầu bập bênh, còn có cầu gôn bóng đá không to lắm.
"Trường tiểu học ư? Nghĩ xa quá rồi, là cô nhi viện!"- Trần Tiếu đoán thế.
Trong lúc này, có khá nhiều người ở bên ngoài cô nhi viện, khoảng trên dưới hai mươi người. Đa phần bọn họ mang áo khoác màu trắng, cũng có một số người mặc Âu phục màu đen và một vài cảnh vệ.
Những người này đều đang bận rộn quanh mấy thiết bị kiểu như máy tính cỡ lớn.
Trong nháy mắt, Trần Tiếu liền biết chuyện gì sắp xảy ra. Sau đó, hắn làm bộ dáng mắt cá chết, trong lòng nhộn nhạo một cách bất lực: "A... xét về tính khả thi, quả nhiên là đến làm chuột bạch mà!"
"Ngây ra đó làm gì, đồ vô dụng! Đi qua mau!"- Gã cảnh vệ đằng sau hung dữ quát, đồng thời dùng họng súng đẩy Trần Tiếu một cái.
"Mẹ nó, tao thật muốn cho mày ăn bạt tai mà!"- Thâm tâm Trần Tiếu rất bực tức.
Cứ thế, hai người họ tới gần đám đông trong tư thế bị súng chĩa vào. Trong khi đó, dường như mấy người kia chẳng chú ý gì tới bọn hắn, chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình trước mắt, hoặc là đeo tai nghe vào, sắc mặt căng thẳng, vội vàng xử lý công vụ.
Lúc này, một ông lão vừa gầy vừa nhỏ, mặc áo khoác trắng, đeo kính mắt đi tới. Vừa nhìn là biết ông ta thuộc kiểu trí thức. Tuy tấm lưng ông ta thẳng tắp, mặt cũng chẳng có nếp nhăn mấy, nhìn có vẻ rất trẻ, nhưng Trần Tiếu biết, chí ít ông ta cũng năm mươi tuổi rồi.
"Ố ồ... Cuối cùng cũng đến, chúng ta mau mau bắt đầu nào!"- Ông ta nói cứ như trọng trách nặng nề lắm. "Gọi luôn hai người kia đến đây!"
"Quả nhiên vẫn còn những người khác..."- Trần Tiếu nghĩ.
.......................
Một lát sau, bên cạnh Trần Tiếu và gã đô con có thêm hai người, đều là nam. Một người đeo mắt kính, chưa tới ba mươi tuổi, tóc hơi dài, bộ dạng có vẻ gầy yếu. Người kia là một ông chú trông rất bình thường, khoảng bốn mươi tuổi, hơi béo, cứ cười híp mắt; nhưng Trần Tiếu biết, gã ta thuộc kiểu biến thái vừa giết người vừa có thể cười hỉ hả.
Lúc này, người đàn ông mặc áo khoác trắng nói: "Chào mọi người! Mọi người có thể gọi tôi là Mr. Trâu, đương nhiên, đó chẳng phải tên thật của tôi đâu."
Ông ta nhún vai, tiếp tục nói:
"Các người có thể đứng ở đây, có nghĩa là, các người thuộc diện tử tù, tù chung thân, hoặc loại người cặn bã nào đó. Tôi không quan tâm những thứ này, nói ngắn gọn thì, bắt đầu từ giờ, các người có hai lựa chọn: Một là nghe theo tôi, xong việc rồi các người sẽ được tái sinh lần nữa. Hai là không nghe theo, các người sẽ bị xử tử ngay lập tức!"
Nói xong, ông ta hất hất cằm về phía gã cảnh vệ bên cạnh, mà gã cảnh vệ ấy cũng rất lạnh lùng lên đạn, bắn thẳng xuống đất một tiếng "Pằng".
Đất cát bay tứ tung, nhưng trừ gã đeo mắt kính trông có vẻ gầy yếu bị doạ cho run cầm cập, những người còn lại giống như chẳng có phản ứng gì mấy, nhiều nhất thì cũng chỉ nhăn mày nhíu mi.
Ông Trâu gật gật đầu, tỏ ra rất vừa lòng, lại nói:"Tiếp theo, các vị cần đeo tai nghe, sau đó tiến vào toà kiến trúc trước mặt. Việc các người cần làm chính là thông qua tai nghe báo cáo lại cho tôi toàn bộ những thứ nhìn thấy được trong đó...". Nói đến đây, ông ta liếc Trần Tiếu, nhíu mày:"Này, anh bạn, tháo mặt nạ của tên nhóc này ra đi! Nhìn thật xấu xí!"
Gã cảnh vệ kia lập tức đến bên cạnh Trần Tiếu, "loẹt xoẹt" rút ra một cây chuỷ thủ, trực tiếp cắt đứt nút cài của mặt nạ.
"Thôi được rồi! Coi như chúng mày đầy đủ vũ trang!"- Trần Tiếu nghĩ, đồng thời hoạt động khớp cằm một chút.
Lần này, tất cả những người có mặt tại hiện trường đều có biểu hiện hơi bị kìm chế.
"Chà... Có vẻ... càng xấu xí hơn nữa."- Mr. Trâu nói.
Sau đó, ông ta nhìn về phía sau qua bả vai của mọi người, vẫy vẫy tay với ai đó:" Này! Đeo tai nghe lên cho bọn họ đi!"
Không lâu sau, có một gã đem một đống tai nghe đến rồi đeo lên cho cả bốn người bọn họ.
Trần Tiếu nhìn sơ qua tai nghe liền biết rằng loại này đã được cải tiến. Hắn nghĩ: "Đừng nói là chiếc tai nghe này có mấy thứ như bom mìn chứ!"
"Được rồi! Bây giờ tôi cần nói rõ một chút, nhằm tránh trường hợp sau khi các người bước vào toà kiến trúc kia lại làm ra một vài hành vi ngu xuẩn. Bên trong chiếc tai nghe này đã được gắn bom mini rồi."- Ông Trâu nói tiếp.
Trần Tiếu đơ luôn:"Tuyệt thật! Ta thật thông cmn minh."
"Đương nhiên, chỉ cần các vị thực thi theo chỉ thị, không gây ra hành vi quá giới hạn nào, vậy thì nó chỉ là một cái tai nghe bình thường mà thôi."
Nói xong, Mr. Trâu tằng hắng nhẹ rồi hô to:"Bên đó có ai tới đây đi nào. Tháo ba cái xích sắt gì đó ra giúp mấy người này đi. Sắp phải bắt đầu vào việc rồi!"
Lúc này, gã đeo mắt kính mở miệng hỏi: "Tôi biết không nên hỏi nhiều, nhưng tôi muốn biết là toà cô nhi viện này bị sao vậy? Tại sao chúng tôi phải đi vào? Biết trước công việc có khi lại hỗ trợ cho các hành động sắp tới đấy!"
Mr. Trâu nghiêm mặt lại, nhàn nhạt nói:"Cậu nhóc à, đừng có giở trò. Các người chẳng cần phải biết gì hết, chỉ cần đi vào, sau đó báo cáo cho tôi những gì trông thấy là được rồi. Biết chưa?"
Gã đeo kính kia rất thức thời mà cúi đầu đáp:" Được rồi, tôi đã hiểu!"
"Ừm, rất tốt! Các người có thể giới thiệu sơ lược bản thân cho nhau. Khoảng mười phút sau, chúng ta sẽ bắt đầu." - Mr. Trâu nói.
Vào lúc này, những thứ trói buộc bốn người đều được tháo ra, ai cũng không kiềm chế được mà vặn vẹo các cơ khớp của mình, phát ra những tiếng "răng rắc".
Gã đàn ông cười híp mắt kia sáp lại gần, rất hữu nghị chìa tay ra nói với Trần Tiếu: "Này, tao tên Cổ Nhậm Lương..."
Trần Tiếu biết, gã này là kẻ rất có tâm cơ, nếu không gã đã không sáp đến vào lúc này.
Vì lúc này, Trần Tiếu đang làm một loạt các động tác vô cùng kỳ quặc, chẳng hạn như đang điên cuồng sờ soạng khuôn mặt của bản thân...
Tóc hơi dài, mí tóc rất cao, trán rộng, lông mày cong cong, đôi mắt nhỏ dài, mũi hơi dài, cũng rất nhọn. What? Miệng sao lại to như vầy? Trần Tiếu hơi nhếch mép lên... Không đúng! Hình như khoé miệng bị cắt rộng ra... Thế này là thế nào? Tự mình hại mình hả? Cằm cũng rất nhọn! Cả khuôn mặt vừa dài vừa gầy gò.
"Không được, phải xem xem mình trông như thế nào!"- Trần Tiếu nghĩ, hơn nữa, hắn có cảm giác bứt rứt khó có thể khắc chế được.
Lúc này, hắn mới nhìn qua cái gã đang chìa tay tỏ ra hữu nghị kia... Gã tên Cổ Nhậm Lương đúng không nhỉ??
"Này, người anh em, ông phải giúp tôi một việc."- Trần Tiếu nói với gã kia.
Cổ Nhậm Lương định nhăn mà. Biểu tình này được che giấu kín kẽ, vô cùng khó nhận ra, song vẫn bị Trần Tiếu nhìn ra được. Hắn làm ra vẻ rất khách sáo nói: "Ồ? Không biết là việc gì?"
Trần Tiếu nhếch mép lên cười ha ha, rồi cố ý nói to lên:" Cổ Nhậm Lương, khoảng 45 tuổi, trên mặt có vài vết thương cũ. Chúng tập trung ở vành mắt, khoé miệng, chỗ cổ cũng có một ít, chắc lúc đó vẫn còn nhỏ tuổi. Những chỗ bị thương cứ tái đi tái lại suốt thời trẻ, mới có thể bị kéo dài dần theo sự phát triển của cơ thể lại không hề bị nhạt đi. Là bạo lực gia đình thời niên thiếu hả? Những vết sẹo lồi tại vùng má, bụng dưới và đùi rất nhiều, tứ chi lại mảnh. Do thường xuyên ngồi một chỗ nên sau này phát phì, chắc do trước năm 30 tuổi lo lắng mà rượu chè ăn uống quá độ. Bắp thịt chỗ vai cứng nhắc, lưng không còng, nhưng phần cổ luôn rướn về phía trước, là phục vụ trong khách sạn ư? Không, hẳn là luôn phải nắm vô-lăng nhỉ? Độ cong thắt lưng rất lớn, lúc đứng thẳng chân phải duỗi thẳng, mắt cá chân trái lại hơi lệch ra ngoài, à, chân trái cần phải đạp phanh và ly hợp mà, xem ra đoán trúng rồi."
Hắn cứ rêu rao như thế, đã thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh qua đây. Lúc đầu, Mr. Trâu hơi đăm chiêu, sau đó ra hiệu cho người bên cạnh mang tài liệu của Cổ Nhậm Lương và Trần Tiếu đến.
Mà vào lúc này, Trần Tiếu còn đang nói tiếp:"Màu da chỗ hổ khẩu ngón cái hơi đậm, mép ngoài lòng bàn tay phải có hai vết sẹo dài song song, chắc là bị ma sát liên tục đúng không? Xem ra cũng đã trên 5 năm rồi, là do dây thừng hả? Vì làm việc ở công trường sao? Không đúng, với dáng người này thì không có khả năng. Nếu đã là tử tù, vậy thì trước tiên cần xem xét đến góc độ trói người nhỉ! Kẻ đó nếu tự mình gây ra, sức lực không bao nhiêu thế này... thôi được rồi, nhất định là tiểu Loli rồi. Sau đó, mày bị cứa vào tay trong quá trình giằng co. Ừm, từ vết sẹo này có thể thấy, ít nhất cũng bị cứa đến bảy, tám lần. Người anh em à, rốt cuộc mày đã nhốt người ta trong bao lâu vậy? À, còn nữa, làn da mày nhẵn mịn, hơi trắng, không có râu... Lẽ nào... Lúc bị đánh khi còn nhỏ vô tình bị....???".
(Lời tác giả: Sau này, kiểu phân đoạn vừa dài vừa ghê thế này sẽ không xuất hiện nữa, thật là... thị lực cũng mơ hồ luôn.)
"Đủ rồi!"- Cổ Nhậm Lương rống lên một tiếng, vì kích động mà cả người run lẩy bẩy, ánh mắt như muốn giết luôn Trần Tiếu.
Trần Tiếu nhún nhún vai, làm như chẳng thèm để ý, quay đầu qua phía Mr. Trâu. Trong khi đó, Mr. ông Trâu cũng rời mắt khỏi tập tài liệu trong tay, nhíu mi nhìn lại Trần Tiếu.
"Cậu đây là đang ra vẻ... khoe khoang cái gì?"- Ông ta nói, sau đó chợt bừng tỉnh đại ngộ:" Ồ, đây đích thực là biện pháp bộc lộ vốn liếng của bản thân một cách nhanh nhất...nhỉ!".
Ông ta suy nghĩ một lát: "Vì vậy, chúng tôi hy vọng một lúc nữa, sau khi đi vào toà kiến trúc kia, cậu hãy cố hết sức quan sát kỹ một chút."
Trần Tiếu gật gật đầu.
"Vậy rồi giờ cậu muốn cái gì? Mau nói đi, sắp hết thời gian rồi! Muốn gọi điện cho người yêu hả? Tôi sẽ không đồng ý đâu. Hơn nữa, nhìn cậu thế này cũng không giống kẻ có người yêu gì cả!"- Mr. Trâu thản nhiên hỏi.
Trần Tiếu một trận phiền muộn, thầm nghĩ:"Ông đây là đang phỉ nhổ khuôn mặt của tôi sao?"
Có thể thấy rõ, tất cả một loạt những hành vi vừa rồi của Trần Tiếu chính là muốn nhanh chóng nói cho Mr. Trâu này biết, trong lần thực thi nhiệm vụ này, hắn có chút hữu dụng. Mà Mr. Trâu kia cũng nhanh chóng hiểu rõ, tuy rằng kiểu thể hiện thế này có tác dụng ngay tức thì, nhưng rất dễ đắc tội người ta. Vì vậy, chắc chắn là hắn chuyện gì đó rất cấp bách cần giải quyết.
Đương nhiên, sự quan sát của hắn đích thực rất khá, nói không chừng chút nữa đây có chỗ hữu dụng, chỉ có điều hắn cũng chỉ có thể đề nghị một yêu cầu rất nhỏ mà thôi. Về điểm này có lẽ là cái gã tên Trần Tiếu này cũng hiểu rõ.
"Tôi cần một cái gương soi!!"- Trần Tiếu nói.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
"Hả?" - Rõ ràng ông Trâu nghe thấy rồi, nhưng vẫn bày ra vẻ mặt "mày nói cái gì?"
Trần Tiếu lặp lại lần nữa:"Tôi cần một cái gương soi! À, đúng rồi, tôi muốn bạt tai hắn nữa!"- Hắn vừa nói vừa giơ tay chỉ vào gã cảnh vệ đã dẫn mình tới đây.
Lúc này, bầu không khí xung quanh có chút lúng túng, rốt cuộc là cái quái gì vậy!
..........................
Lát sau, có nhân viên công tác đưa một cái gương soi cho Mr. Trâu, ông ta có chút không hiểu được mà đưa cái gương đó cho Trần Tiếu, sau đó nói: "Gương soi thì được, còn đánh cảnh vệ thì không!".
Đã 5 chương rồi, rốt cuộc hắn cũng nhìn được cái mặt của mình rồi...
Làn da trắng nhợt, lại khô cằn. Mí tóc đích thực hơi cao, làm cho cả khuôn mặt nhìn càng nhọn, càng gầy, mũi cũng rất nhọn, sống mũi có phần cao thái quá, còn miệng thì... như bị dao rạch nơi khoé miệng, đập vào mắt là những vết nhăn nhúm dồn cả vào hai bên, nhìn giống như đang cười.
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt không chỉ dừng lại ở khái niệm xấu xí, mà thậm chí còn có phần ghê tởm này, không hiểu sao Trần Tiếu không thể khống chế được bản thân, chỉ muốn cười một trận.
"Ha ha ha! Đúng vậy, là muốn cười! Muốn cười nữa!!!"- Hắn dần dần bắt đầu phát ra những tiếng cười kiểu bén nhọn. Lúc này, hắn chú ý tới đôi mắt của mình trong gương, đó là một đôi mắt khó coi, vừa trũng vừa nhỏ dài, đồng tử cũng rất nhỏ, dường như bên trong đang chất chứa vật gì vậy?
..................
.................. Điên rồi sao?
Nhất thời, giống như có một thứ gì rất đáng sợ đang phá tan gông cùm, không thương tiếc mà xông vào đại não của Trần Tiếu. Tất cả những sợ hãi, khủng bố, quái gở khó có thể lý giải được cứ đan xen, rối loạn đến cùng cực.
"Hắc"- Đại não Trần Tiếu như muốn nổ tung, không khỏi hô nhẹ một tiếng, sau đó hơi trợn mắt lên...
Một khắc này, tất cả mọi thứ như tràn vào tầm mắt của hắn, vết dầu mỡ nơi khoé miệng, bụi bặm trên quần áo, nhành cây bị bẻ gãy, đám mây mỏng manh, từng người, từng sợi tóc mai, từng ngọn cỏ, từng chiếc xe, từng tia nắng, từng cơn gió...
Hắn biết được bữa sáng của những người này, biết được quán bar năm ngoái từng đi, biết được lần đầu tiên hẹn hò giữa cha mẹ của họ, biết được nhánh rễ cây sâu trong lòng đất dưới chân, biết được không khí lạnh đang tràn về từ trên ngọn núi xa xa, biết luôn bản thân thật quá... điên khùng!
"Ha ha ha ha ha ha!"- Trần Tiếu bắt đầu ôm bụng cười điên cuồng. Tiếng cười vô cùng chói tai, mỗi một tiếng đều như muốn cười đến co rút gân cơ.
Tràng cười này khiến mọi người xung quanh đều giật mình, thậm chí gã cảnh vệ còn bị doạ đến run lập cập, trực tiếp giơ súng lên nhắm thẳng Trần Tiếu.
Mọi người nghĩ: "Kẻ này bị sao vậy, tâm thần hả? Sao lại cười một cách khó nghe như vậy?".
Trần Tiếu vẫn đang cười, "mình thật muốn làm một cái gì đó." - Hắn đột nhiên nghĩ.
"Ồ, đúng rồi, tao muốn vả vào miệng cái tên cảnh vệ kia."
Hắn chợt ngẩng đầu lên, khiến Mr. Trâu giật mình sửng sốt!
"Cho tao vả vào miệng gã một cái."- Trần Tiếu nghiến răng nói.
"Không được!"- Mr. Trâu không cần nghĩ ngợi gì, liền đáp ngay, "Đừng có giở trò, thu hồi ngay cái vẻ mặt cười cợt ghê tởm ấy của cậu lại đi, nếu không tôi bắn cho cậu một phát đấy!".
Trần Tiếu chẳng chút để tâm, thậm chí còn như nghe thấy sự việc gì rất nực cười. Hắn cười càng vui vẻ hơn:"Được thôi! Chỉ cần cho tôi đánh gã một cái, các người cứ việc bắn, bắn tôi nát như tương cũng được! Vậy là công bằng! Ha ha ha ha."
Đến lúc này thì Mr. Trâu có vẻ hoàn toàn không biết phải xử trí thế nào rồi. Vừa nãy quả thật gã này thể hiện khả năng quan sát rất khá, nhưng tại sao bây giờ hình như có chút thần kinh không bình thường rồi. Ông ta chỉ có thể nhăn mày nhăn mặt nói:"Không thể được! Chiếu theo quy định, cảnh vệ không được cởi mũ giáp xuống, cậu quên việc này đi."
Ông ta không muốn dây dưa với cái tên trời đánh này nữa, sắp đến lúc rồi, phải nhanh chóng đưa bọn họ vào trong khu cô nhi viện kia. Nghĩ đến đây, Mr. Trâu liếc Trần Tiếu một cái, nghĩ:" Cứ có cảm giác cái tên ôn dịch này quái quái thế nào ấy, lát nữa nếu thấy không bình thường thì trực tiếp khởi động bom mini luôn!"
Chẳng ngờ lúc này Trần Tiếu lại tiếp tục nói chuyện!
"Không sao cả, cho tôi cách một lớp mũ giáp đánh gã ta cũng được." - Trần Tiếu nói.
"Hả???"- Vẻ mặt Mr. Trâu quẫn bách, đã rất lâu rồi ông ta không hề lộ ra vẻ mặt thế này.
"Có được hay không? Xong việc, tôi sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời của các người, làm một đứa bé ngoan."- Trần Tiếu bày ra vẻ mặt khẩn cầu, đáng thương hề hề mà nói như vậy.
Mr. Trâu đành cạn lời, quay đầu liếc qua gã cảnh vệ mà hắn chỉ trỏ. Tuy không nhìn ra được vẻ mặt của cậu ta, nhưng có thể cảm nhận được, lúc này, hắn cũng có bộ mặt quẫn bách tương tự.
"Đúng thật là có bệnh, được rồi, tuy không thể lý giải được sở thích kỳ quái này của cậu, nhưng cậu phải nhanh lên đấy! Chúng tôi không có thời gian ở đây càn quấy cùng cậu đâu." - Lão già này bất đắc dĩ nói, đồng thời chỉ vào tai của bản thân, nhắc nhở hắn, chỉ cần hắn giở trò sẽ khởi động bom mini ngay. Sau đó ông ta quăng lại một ánh mắt "Cậu cứ chịu khó làm đứa trẻ ngoan đi" với gã cảnh vệ.
Trần Tiếu chẳng cần quan tâm những thứ ấy, bây giờ trong đại não của hắn là một mảnh hỗn loạn, chỉ là điên cuồng muốn được đánh gã cảnh vệ kia một chút, dường như chỉ có như vậy mới có thể bình ổn lại sự điên cuồng trong hắn.
Vì vậy, lúc này hắn rất vui, rất hưng phấn chạy đến trước mặt gã cảnh vệ, vung mạnh tay lên, tàn nhẫn mà tát vào cái mũ giáp phòng bạo động kia, thậm chí còn nghe ra cả tiếng gió.
"Này thì chắn kính xe này!"- Trần Tiếu quát to một tiếng. Sau đó chỉ nghe tiếng "bang bang", chỗ đệm thịt bàn tay trùng trùng điệp điệp nện vào cái mũ giáp chống đạn. Tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được phen này chắc phải đau muốn chết.
"Này thì chửi tao là đồ vô dụng này!"- tiếp theo lại nện một hồi.
"Này thì dí súng vào tao này!"- Âm thanh bàn tay va chạm với chiếc mũ giáp càng ngày càng to, người xung quanh đều tỏ ra biểu cảm không đành lòng. Đây thực sự là tự ngược mà!
Trần Tiếu rất giữ chữ tín, thật sự là tát mà, cứ vậy mà bang bang tự ngược hết một phút đồng hồ cuối cùng mới dừng lại. Sau đó hắn ôm bàn tay phải đã sưng phù như cái bánh màn thầu của bản thân, phát ra những tiếng "Khà khà ha ha!", cũng chẳng rõ là đang khóc hay đang cười nữa.
Tuy nhiên lúc này, những điên cuồng trong lòng hắn như đã dần dần tiêu tán đi.
………………..
"Được rồi! Quậy đủ rồi thì nhanh chóng vào việc thôi."- Ông Trâu nói.