Trò Chơi Sống Lại

Chương 2: Chương 2





"Bọn họ đi đâu vậy?" Trương Uy Minh nhìn ngoài cửa đen nhánh, theo bản năng lui về sau một bước.

"Tất nhiên là tiến vào phó bản." Liễu Gia Duyệt xoắn nước eo rắn chắc của cô, khẽ hừ một tiếng, cũng chậm rãi tiến vào trong mảng đen nhánh kia.

"Tàu sẽ đóng cửa sau 1 phút nữa." Ngay khi bóng dáng Liễu Gia Duyệt dần bị mảng đen nhánh nuốt trọn, truyền phát tin của tàu điện ngầm vang lên.

Mặc kệ chút nữa đối mặt với cái gì, cũng không thể so được với cái chết lúc trước của cô ở thế giới kia.....!Lăng Cửu Vi nhìn vào mảng đen nhánh kia, lấy lại chút bình tĩnh, bước một chân ra ngoài.

"Chị, đợi em với." Hạ Tiểu Nam thấy Lăng Cửu Vi đang muốn bước vào trong mảng đen nhánh kia, cậu nhìn thoáng qua Trương Uy Minh, vội vàng đuổi theo.

Khi Lăng Cửu Vi bước qua mảng đen nhánh kia, trên người truyền đến một trận rét run, trước mắt cũng không nhìn thấy bất cứ thứ gì nhưng loại khó chịu này chỉ kéo dài trong 3 giây, 3 giây sau cô mở mắt ra, nhìn thấy Lư Lập Quân đã có chút không kiên nhẫn, cùng ba người Lưu Kiệt.

Bọn họ dường như đang đứng bên trong khối lập phương màu đen, không thể nhìn thấy bên ngoài.

"A——— Thật lạnh nha!" Hạ Tiểu Nam lảo đảo một cái, xuất hiện phía sau Lăng Cửu Vi.

Cậu và Lư Lập Quân giương mắt nhìn nhau một cái, liền lập tức cúi đầu, chạy đến bên cạnh Lăng Cửu Vi đứng.

Lư Lập Quân vuốt ve hình xăm trên ngón trỏ, nói một tiếng: "Thời gian trò chơi."
Tiếp đến hình xăm của hắn giống như một màn hình chiếu xuất hiện dòng chữ [còn 10 phút 15 giây nữa trò chơi lần này sẽ mở].

Hắn "hừ" một tiếng, nhìn chằm chằm vào nơi Hạ Tiểu Nam vừa mới xuất hiện.

Cuối cùng, khi chỉ còn 5 giây nữa, Trương Uy Minh la lớn, lao ra ngoài như thể có ai đó đang đuổi theo ông ta.


Lư Lập Quân cười nhạo một tiếng, đem hình xăm từ tay mình tháo xuống, nói với những người khác: "Thời gian trò chơi, tiến độ nhiệm vụ đang chờ, đều có thể xem thông qua hình xăm, giống như cách tôi vừa mới làm, cái hình xăm này, còn được gọi là mobius, là dấu hiệu những người trong chúng ta đã được chọn."
[Trò chơi còn 10 phút nữa sẽ mở, hiện tại bắt đầu giới thiệu bối cảnh trò chơi]
Một màn sáng hiện ra trước mặt mọi người, những dòng chữ xuất hiện trên đó tự động di chuyển với tốc độ cực kỳ chậm.

[Trò chơi lần này có tên: thành phố Z bị ô nhiễm]
[Nhiệm vụ chính của lần này: cùng nhóm nhân vật chính nghĩ cách giải cứu thị trưởng Wilson, hãy hoàn thành nhiệm vụ trong 7 ngày, vượt quá thời gian sẽ trừ 800 điểm tích lũy]
[Thành phố Z của Hoa Kỳ một ngày nọ tuyên bố tuyển dụng 100 người để nhận vắc-xin ngừa bệnh ung thư miễn phí với giá thị trường là 30 vạn tệ, không nghĩ tới vắc-xin này là bán thành phẩm]
[Sau khi 100 người này trở về nhà, vài giờ sau đều bị lây nhiễm thành tang thi, thành phố Z chỉ trong một đêm đã trở thành một thành phố đầy tang thi hoành hành, bóng tối và tuyệt vọng bao trùm lên tất cả mọi người, bọn họ có ý đồ muốn rời khỏi thành phố Z nhưng quân đội lại cô lập thành phố Z, ngăn chặn không cho bất cứ sinh vật nào qua tuyến cảnh giới]
[Mười hai tiếng đã trôi qua kể từ khi thảm hoạ xảy ra, nhưng giữa đại loạn, thị trưởng đã phát ra tín hiệu cầu cứu ở một toà nhà nào đó, nhóm nhân vật chính được lệnh giải cứu thị trưởng...]
[Hãy tham gia cùng nhóm nhân vật chính trước sau đó hãy nghĩ cách giải cứu thị trưởng Wilson.

Những người sắp chiến đấu, tôi chúc phúc cho các bạn!]
Màn hình sáng đột nhiên biến mất, nhiệm vụ chính của mọi người đều đã được cập nhật.

Còn Trương Uy Minh vừa mới thích ứng với hoàn cảnh này, trên màn hình cũng chỉ nhìn thấy mấy chữ, mở mồm mắng chửi: "Cái quỷ gì thế! Muốn chúng ta đánh tang thi sao? Tôi mới không cần cái loại chúc phúc này đâu! Ông đây phải về nhà! Mau cho tôi về nhà!"
"Đồ ngốc!" Lư Lập Quân hận không thể đâm một đao vào ông ta, hắn cười lạnh nhìn Trương Uy Minh hùng hùng hổ hổ, thẳng đến khi ông ta mắng xong, mới nghiêng mắt lạnh nhạt nói: "Hệ thống chúc phúc sẽ giới hạn phó bản cho người mới, sẽ an toàn tuyệt đối trong mười phút đầu tiên, nói cách khác, các người có thể yên tâm đi tìm vũ khí hợp tay hoặc là đồ ăn linh tinh, mà ông vừa rồi mới lăng mạ chỉ sợ là.....!Ha hả."
Lư Lập Quân còn chưa nói xong, mặt Trương Uy Minh đã trắng bệch.

Điều đó còn không phải là nói ông ta vừa mới mắng 10 phút buff tuyệt đối an toàn của mình sao? Nếu trong chốc lát có tang thi, chúng nó nhất định sẽ chạy về hướng của ông ta trước?
Hạ Tiểu Nam một bên vốn dĩ đang tính nói hai câu, nghe vậy lập tức che kín miệng mình, lúc này một câu cậu cũng không dám nói.

"Lư....!Lư đại ca, lát nữa tôi có thể đi theo anh không? Tôi có thể cho anh rất nhiều tiền......." Trương Uy Minh bước vài bước đến bên cạnh Lư Lập Quân, vâng vâng dạ dạ mà nói.

"A....." Lư Lập Quân dời mắt, ở chỗ này, tiền thì có ích lợi gì.


Mặc dù hắn dẫn dắt người mới hoàn thành phó bản xác thật là có khen thưởng nhưng thiếu một người thiểu năng trí tuệ như vậy, hắn cũng không để bụng.

Lại nói, Lư Lập Quân đã dẫn dắt hơn bốn lần "phó bản cho người mới", có lẽ lần trước quá suôn sẻ cho nên lần này hệ thống mới sắp xếp cho hắn một đồng đội thiểu năng trí tuệ?!
[trò chơi lần này sắp bắt đầu, chúc các bạn chơi vui vẻ! Phó bản cho người mới sắp mở, năm, bốn, ba, hai, một]
Khối lập phương màu đen bên ngoài đã hoàn toàn biến mất, bọn họ giờ đây đang đứng bên trong một khu trung tâm mua sắm lớn.

Nhìn quanh bốn phía, Lăng Cửu Vi phát hiện bọn họ đang đứng ở hành lang tầng hai.

Khu trung tâm mua sắm lớn này thoạt nhìn đều là vết tàn phá, khu dịch vụ tổng hợp ở tầng một không để bất cứ đồ đạc nào nhưng trên mặt đất lại tràn đầy vết máu, một vài tang thi rải rác lang thang ở tầng một, làn da chúng nó màu xám xịt trông tử khí âm trầm, trong mắt tròng trắng chiếm hơn một nửa, miệng hơi mở, hàm răng đặc biệt sắc nhọn.

"Suỵt———" Lư Lập Quân dẫn theo vài người vừa khéo léo đến siêu thị tầng hai, hắn nhỏ giọng nói: "Tang thi sẽ bị âm thanh hấp dẫn, các người chút nữa yên tĩnh một chút, vào bên trong lấy một chút thức ăn nước uống, tám phút sau quay lại đây tập hợp."
Lư Lập Quân nhìn thoáng qua Trương Uy Minh đang run rẩy, nói với những người còn lại: "Chỉ cần các người không phát ra âm thanh lớn, vài phút này, tang thi sẽ không chú ý tới các người.....!Trương Uy Minh, tôi chỉ có thể nói cho ông biết nhược điểm của tang thi là phần đầu, chúng nó di chuyển chậm rãi, đừng để bị vây kín ở chỗ cụt.

Được rồi, giải tán!"
"Lư......" Trương Uy Minh mở miệng thở dốc muốn kêu Lư Lập Quân nhưng nhớ tới lời hắn vừa nói lại bịt kín miệng.

Ông ta rõ ràng cảm giác được ông ta chỉ mới nói được một chữ, tang thi cách đó không xa liền chú ý tới ông ta, ông ta trốn vào bên cạnh, kia là chỉ tang thi nhưng thật ra là chưa từng đi tới.

Lúc Trương Uy Minh phục hồi tinh thần xem "đồng đội" khác của mình, phát hiện bọn họ sớm đã vào siêu thị.

Ông ta có chút sợ hãi, đứng tại chỗ không dám phát ra tiếng động.


Bên kia, Lăng Cửu Vi nghe Lư Lập Quân nói "Giải tán" liền lập tức tiến vào siêu thị, tuy rằng Lư Lập Quân nói bọn họ tạm thời an toàn nhưng cô vẫn cầm dao phay trên tay đề phòng.

Đầu tiên cô đến chỗ bán túi xách và lấy một cái ba lô, sau đó lấy một ít giăm bông, bánh quy, mì gói, nước khoáng và những thứ khác, thực tế bọn họ lấy đồ cũng không khác nhau cho lắm, không có ai lấy khoai lát, ở thời điểm này, những thứ như lát cắt không thể lấp đầy bụng lại còn chiếm chỗ.

Lăng Cửu Vi để hầu hết mọi thứ vào hình xăm, ba lô trên vai cô chỉ có một túi bánh quy.

Mặc dù hệ thống không nói thêm gì nhưng cô không biết cái gọi là "nhóm nhân vật chính" nếu nhìn thấy bọn họ có thể không cầm gì cũng lấy được đồ sẽ phát sinh chuyện gì.

Hơn nữa, có không gian lưu giữ vật không bỏ chẳng lẽ lại muốn chính mình tự vác đi sao? Thời điểm bị tang thi truy đuổi kia không phải sẽ rất tốn sức sao?
Lăng Cửu Vi thấy Hạ Tiểu Nam vẫn luôn đi theo phía sau cô, học cô cũng xách ba lô sau đó cầm chút thức ăn nước uống.

Lúc cô nhìn qua, Hạ Tiểu Nam chỉ cười với cô.

Lăng Cửu Vi nhìn thời gian hiển thị trên hình xăm của mình, đã qua năm phút, chỉ còn lại ba phút, cô quyết định đến chỗ đồ dùng trong bếp lấy thêm dao phay.

Tuy nhiên, rõ ràng Lưu Kiệt và Quách Đình Đình cũng nghĩ giống cô, Lăng Cửu Vi chỉ lấy đi ba con dao phay, hai con dao gọt hoa quả và một cái nồi, những dao phay đó không giống với dao phay của cô, hệ thống đem đến dao phay này rõ ràng là muốn cô hợp tay hơn.

Lúc Lăng Cửu Vi còn đang suy nghĩ xem có nên đi lấy thêm chăn ga giường hay không, đột nhiên nghe thấy một tiếng thét thảm thiết truyền từ nơi nào đó trong siêu thị, giọng nói này là của Trương Uy Minh!
Ông ta ở bên ngoài quan sát hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định đi vào siêu thị, không có chúc phúc buff, còn chưa kịp đi liền đã bị mấy con tang thi chú ý tới, lúc này có một con tang thi đè lên người ông ta, nếu không phải ông ta đẩy vai của nó ra chỉ sợ, tang thi đã sớm cắn được ông ta.

"Shit!" Lư Lập Quân chạy nhanh tới, giết chết con tang thi kia chỉ bằng một nhát đao, mắt thấy chúc phúc buff chỉ còn lại 1 phút, hắn hô lớn: "Mọi người, cùng tôi chạy đi!"
Lăng Cửu Vi phản xạ có điều kiện mà chạy theo Lư Lập Quân, lúc đang chạy, còn thuận tay lấy chăn ga giường.

Cô dường như nghe được tiếng bước chân loạng choạng và tiếng gầm nhẹ của tang thi, khi cô chạy đến lối vào của siêu thị, bên phải hành lang đã có mấy chục tang thi lắc lư đi tới.

"Đợi....!Đợi tôi với." Trương Uy Minh mở mồm thở dốc, chân ông ta nhũn ra, không thể nghi ngờ chạy cuối đội.

Tốc độ truy đuổi của những con tang thi thật ra cũng không nhanh, chỉ cần ông ta tập trung tinh thần, thì sẽ không bị chúng nó đuổi theo.


Nhìn đám tang thi ngày càng gần, Trương Uy Minh có thể nói là bùng nổ khát vọng sống sót mãnh liệt, cường ngạnh bỏ chúng nó lại phía sau sau, miễn cưỡng đuổi kịp "đại đội".

Lư Lập Quân đối với nơi này vô cùng quen thuộc, hắn vòng vài đường liền tìm thấy cầu thang thoát hiểm viết "Lối ra an toàn", từ nơi này đi ra ngoài mà nói, trong trí nhớ của hắn chỉ gặp phải hai con tang thi.

Một đường chạy như điên, Lư Lập Quân mở cửa lối thoát hiểm ra, xoay người một bên tránh sự tấn công của tang thi.

Hắn đâm một đao vào đầu tang thi, tiếp đến động tác cực kỳ lưu loát đem đao cắm trên đầu con tang thi chỉ có nửa thân mình kia.

Hai con tang thi không kịp phát ra tiếng gầm rú đã liên tiếp chết hết.

Người cuối cùng Trương Uy Minh đẩy cửa thoát hiểm ra, nghe tiếng gào rống phía sau, ông ta liền nhanh chóng đến khoá cửa lại.

Bên trong cánh cửa vang lên những tiếng va chạm, Trương Uy Minh sợ tới mức giật mình một cái, chạy chậm đến bên cạnh Lư Lập Quân.

"Chúng ta sắp ra ngoài đường rồi, tất cả cẩn thận mọi chút! Đừng phát ra tiếng ồn." Lư Lập Quân nhẹ giọng nói, cầm đao đi đầu từ cửa thoát hiểm đến một đường nhỏ, đi lên đường cái nói.

Lư Lập Quân đi ở đầu, tiếp đến là Lưu Kiệt và Quách Đình Đình, sau đó là Liễu Gia Duyệt.

Lăng Cửu Vi vốn là đi phía sau cô ấy nhưng Trương Uy Minh bỗng nhiên đẩy cô lên phía trước, không chỉ đụng cô một cái còn nhỏ giọng nói một câu "Cút đi".

"Lăng tỷ tỷ, chị không sao chứ?" Hạ Tiểu Nam theo bản năng đỡ Lăng Cửu Vi hỏi.

Lăng Cửu Vi lắc đầu, đôi mắt hơi trầm xuống......!Trương Uy Minh này khôi phục phong thái, rõ ràng là bởi vì Quách Đình Đình được Lư Lập Quân che chở mà cô với Hạ Tiểu Nam trông tương đối dễ bị bắt nạt.

"Đi thôi." Lăng Cửu Vi đẩy Hạ Tiểu Nam đi lên phía trước cô.....!Cô lướt qua vai Hạ Tiểu Nam, nhìn bóng dáng của Trương Uy Minh.

Lúc này cô thu lại nụ cười thường ngày trên mặt, đôi mắt lạnh băng..