"A Vũ nói rất đúng, không biết có ai tình nguyện khám phá địa hình của bộ tộc ăn thịt người không?" Nữ hoàng đúng lúc xuất hiện phía sau những người ở đây, dịu dàng mỉm cười.
Đôi mắt tím lạnh băng không hề có độ ấm lướt qua đám người Lăng Cửu Vi, cuối cùng dừng lại trên người Thẩm Bạch Vũ, khẽ mở môi nói: "A Vũ, ngươi là chiến binh dũng cảm nhất của tộc chúng ta, ta tin ngươi nhất định sẽ không làm ta thất vọng, có đúng không?"
Sắc mặt Thẩm Bạch Vũ trong nháy mắt dường như trầm xuống, cắn môi dưới không biết đang suy nghĩ gì, sau đó cô từ chối lời đề nghị của nữ hoàng, sau khi nói xong, sắc mặt tái nhợt: "Xin lỗi, nữ hoàng, ta từ chối."
Nữ hoàng dường như cũng không hề tỏ ra thất vọng, thậm chí còn không hề thay đổi biểu cảm, chuyển ánh mắt, nhìn về phía Lăng Cửu Vi: "A Cửu, ngươi là chiến binh dũng cảm nhất của tộc chúng ta, ta tin ngươi nhất định sẽ không làm ta thất vọng, có đúng không?"
[Nhiệm vụ phụ: Thăm dò tình hình của kẻ địch, đi một vòng quanh lãnh thổ của bộ tộc ăn thịt người, tìm ra vị trí địa lý cụ thể của chúng.
Sau khi hoàn thành khen thưởng 50000 điểm tích luỹ và 2 điểm tự do chia, từ chối nhiệm vụ sẽ bị trừ 20000 điểm tích luỹ] Ngay khi lời nói của nữ hoàng rơi xuống, trước mặt Lăng Cửu Vi hiện ra một lời nhắc nhở từ hệ thống.
Lăng Cửu Vi nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt của Thẩm Bạch Vũ, có lẽ cũng đã hiểu vì sao cô ấy lại làm như vậy......!Nếu đoán không sai, tài năng của Thẩm Bạch Vũ hẳn là thiên về hướng tinh thần lực, thể chất của cô ấy cũng không tốt, vì vậy mới không chắc chắn tiếp nhận nhiệm vụ này.
Thẩm Bạch Vũ có chút hối lỗi nhìn Lăng Cửu Vi, nhưng ánh mắt bức thiết của cô ấy nhìn qua dường như rất hy vọng Lăng Cửu Vi có thể tiếp nhận nhiệm vụ này.
[Vui lòng lựa chọn trong vòng một phút, nhiệm vụ này chỉ có người chơi có lá trắng trên trán mới có thể tiếp nhận, nếu tất cả người chơi có lá trắng từ chối, nữ hoàng sẽ hắc hóa, tất cả người chơi mỗi người sẽ bị trừ 50000 điểm tích luỹ]
"......!Vâng, thưa nữ hoàng, ta tiếp nhận." Lăng Cửu Vi thở dài, vẫn lựa chọn tiếp nhận, vì chỉ có cô và Thẩm Bạch Vũ là người chơi có lá trắng trên trán.
Cô không biết "Nữ hoàng hắc hoá" có nghĩa là gì, nhưng cô căn bản không thể bị trừ 50000 điểm tích luỹ!
"Tốt lắm! A Cửu, vậy thì nhiệm vụ này giao cho ngươi." Nữ hoàng dường như rất hài lòng với sự nghe lời của cô, đôi mắt tím lập tức dịu đi.
"Nữ hoàng, chúng ta nguyện đi theo A Cửu." Lục Kim Thần lợi dụng lúc Kinh Khải không chú ý, một tay đè cậu xuống, Kinh Khải "Bụp" một cái đã quỳ trên mặt đất, Lục Kim Thần cũng từ từ quỳ một gối nói.
"Rất tốt, hai người có thể đi cùng A Cửu." Nữ hoàng hơi cong khóe miệng, chậm rãi rời đi, mà lúc nói xong lời này, trước mặt Lục Kim Thần và Kinh Khải cũng hiện ra nhiệm vụ "thăm dò tình hình của kẻ địch", chẳng qua hệ thống trực tiếp hiện nhiệm vụ này đã được chia sẻ với bọn họ, bọn họ không thể từ chối.
"Mẹ kiếp! Đại ca, anh làm gì vậy! Tôi và anh không có thù oán gì mà?" Kinh Khải nghẹn đỏ mặt, tức giận trừng Lục Kim Thần nói.
"Không có, tôi chỉ cảm thấy đám chuột ăn thịt người hẳn là sẽ thả lỏng cảnh giác với trẻ con......!Cậu rất thích hợp với nhiệm vụ này." Lục Kim Thần mỉm cười đáp, anh đã thấy Kinh Khải khó chịu từ lâu rồi, Cửu Vi lương thiện như vậy, chỉ cần 10000 điểm tích luỹ và mấy viên đá của cậu ta, nhưng anh thì sẽ không buông tha cho cậu ta dễ dàng như vậy được......!
"Đám chuột ăn thịt người sẽ không ăn thịt tôi vì tôi là trẻ con sao? Sẽ sao?!" Kinh Khải tức khắc xù lông, mặt đầy "Ngọa tào", đôi mắt màu vàng cam trừng đến tròn xoe.
—— Lúc trước cậu còn tưởng Lục Kim Thần sẽ lương thiện hơn Lăng Cửu Vi, đến nửa ngày cậu mới nhận ra thì ra anh ta còn đen hơn Lăng Cửu Vi nhiều! Anh ta khẳng định biết nhiệm vụ phụ của trò chơi trong không gian khác, chỉ cần là nhiệm vụ hỗ trợ, đều có thể chia sẻ trực tiếp! Meo meo......!Lật thuyền trong mương!
"Có thể ăn hay không? Cậu thử thì sẽ biết." Lục Kim Thần ôm cánh tay, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Lục Kim Thần, cảm ơn cậu......!Còn có Kinh Khải, cũng cảm ơn cậu." Lăng Cửu Vi đi đến trước mặt hai người họ, gằn từng chữ cảm ơn.
Nhiệm vụ này thoạt nhìn có vẻ rất nguy hiểm, nhưng Lục Kim Thần lại không ngần ngại chọn đi cùng cô, loại "top mười đồng đội tốt" này, cô vẫn luôn luôn quý trọng.
"Không cần khách sáo." Lục Kim Thần cười nhẹ đáp.
"......!Mặc dù tôi không phải tự nguyện muốn đi, nhưng nếu đã tiếp nhận nhiệm vụ, tôi vẫn sẽ làm thật tốt! Các người nhớ phải bảo vệ tôi thật tốt đấy." Vì mỗi lần Kinh Khải gặp Lăng Cửu Vi đều không tính là quá tốt đẹp, nghe thấy cô chân thành cảm ơn như vậy, Kinh Khải nhất thời có chút không quen, bởi vậy, cậu mới mất tự nhiên quay đầu lại nói.
"Được được được, gặp đám chuột ăn thịt người......!Tôi nhất định sẽ giao cậu cho bọn họ trước." Nghe thấy câu trả lời khó xử của cậu, Lăng Cửu Vi nhịn không được hơi cong khóe miệng, đùa giỡn nói.
"Chị! Hai người các người đừng nói chuyện với tôi nữa." Kinh Khải thở phì phò quay người sang chỗ khác, không muốn quan tâm đến hai người này!
"Lăng Cửu Vi, vừa rồi phải xấu hổ rồi......" Thẩm Bạch Vũ thấy bọn họ ổn định lại, liền chủ động nói chuyện với Lăng Cửu Vi, "Tài năng của tôi có lẽ không có tác dụng gì đối với đám chuột ăn thịt người, bản thân tôi cũng không giỏi chiến đấu, có thể sử dụng vật phẩm tiêu hao cũng không có gì thích hợp, vậy nên......"
"Ừ." Lăng Cửu Vi nhàn nhạt đáp, những việc Thẩm Bạch Vũ đã làm cũng có thể lý giải được, chỉ có thể trách vị nữ hoàng kia đã hỏi ý kiến Thẩm Bạch Vũ trước.
Nhưng nếu không có bước đệm này, nếu một ngày nào đó cô không muốn ở lại hội "Tảng sáng" nữa, chỉ sợ hội "Lông chim" cũng sẽ không suy xét việc chuyển hội cho cô.
Mặc dù ba người Lăng Cửu Vi quyết định đi khám phá địa bàn của đám chuột ăn thịt người, nhưng cũng không vội vàng đi ngay lập tức, bọn họ dự định sẽ nghỉ ngơi một đêm thật tốt trong trại của người dân bản địa vào buổi tối, sáng mai khi trời tờ mờ sáng lại đi.
Thức ăn của người dân bản địa dường như chỉ có trái cây và một số loại thực vật như rau dưa, khác hẳn với "kẻ thù truyền kiếp" chuột ăn thịt người của bọn họ.
Một bên ăn chay một bên ăn thịt, nếu người ăn chay không cứng rắn hơn, chắc chắn sẽ trở thành ăn "thức ăn di động" của bộ tộc ăn thịt người.
Cuối cùng thì đêm cũng đã đến, điều kiện dừng chân ở đây cũng không hơn gì căn phòng đôi hướng biển trên con tàu ma, một số người dân bản địa dựng vài lều trại, một số người dân bản địa trèo lên cây đại thụ rậm rạp nghỉ ngơi......!
Lăng Cửu Vi không buồn ngủ, sau khi cô trèo lên cây đại thụ rậm rạp, chọn một chỗ ở thân cây ngồi xuống, nhìn vầng trăng khuyết trên bầu trời.
Màu của trăng dường như có phần hơi đỏ, nhuộm đẫm một cảm giác cam đỏ, bầu trời đêm yên tĩnh lác đác vài ngôi sao, tiếng côn trùng kêu vang so với tiếng người dân bản địa, ồn ào hơn một chút.
"Không ngủ được sao?" Lục Kim Thần cũng trèo lên chỗ thân cây nơi Lăng Cửu Vi đang ngồi, ngồi cạnh cô.
"Ừ, vẫn còn tỉnh lắm." Lăng Cửu Vi hơi dịch sang một bên, nhường cho anh một vị trí nhỏ.
Thật ra cô vẫn luôn chú ý tới Lục Kim Thần luôn đối tốt với cô, nhưng cô không hiểu lý do, cô cảm thấy một người sẽ không bao giờ đối tốt với người khác mà không có lý do, nhưng cô cũng sẽ không ngu ngốc hỏi vì sao Lục Kim Thần lại đối tốt với cô.
"Đang lo lắng về nhiệm vụ ngày mai sao?" Lục Kim Thần hơi nâng cằm, sườn mặt hoàn mỹ mơ hồ dưới ánh trăng.
"Không sao, cũng không lo lắng lắm." Lăng Cửu Vi nói, khóe miệng hơi nhếch lên, vẻ mặt khi nói chuyện có chút hăng hái: "Nếu không phải là ma quỷ, lúc nào cũng có thể dùng dao phay chém......!Nếu có thể bị dao phay chém, tôi chắc chắn có thể chém chết chúng."
Lục Kim Thần ghé mắt nhìn cô, lúc cô tự tin nói những lời này, đồng tử vì đang nhìn vào mặt trăng, mà bị nhuộm đẫm chuyển sang màu đỏ cam, giống như một Valkyrie* bất khả chiến bại.
*Valkyrie: là tên gọi của những tiểu nữ thần phục vụ vị thần tối cao Odin mà đứng đầu là Brynhildr.
"Ừ, chúng ta sẽ không sao đâu." Lục Kim Thần nhẹ giọng đáp lại......!Anh sẽ không để cô phải làm việc.
Ban đêm mặc dù trời sẽ mát hơn, nhưng không khí vẫn khô nóng.
Lục Kim Thần và Lăng Cửu Vi yên lặng không nói gì ngồi trên thân cây, cả một tiếng đồng hồ.
"Cửu Vi, chị còn nhớ lúc chị mười tuổi không? Đó là về một người......!Ừm......!một đứa bé mập mạp......" Trong lúc nhất thời suy nghĩ trôi xa Lục Kim Thần ngập ngừng mở miệng hỏi.
"Mười tuổi? Đứa bé mập mạp?" Lăng Cửu Vi nghe vậy, nhíu mày suy nghĩ một hồi......!Lúc ấy, cha ruột của cô vẫn còn sống, cô mỗi ngày đều sống như một cô phù thuỳ nhỏ dỗi trời dỗi đất, dường như không có ấn tượng gì đặc biệt.
"Ừ, nhớ không?" Lục Kim Thần quay mặt lại, nhìn cô đầy mong đợi hỏi.
"......!Không nhớ rõ lắm." Lăng Cửu Vi cuối cùng cũng không nhớ ra được, cô nhìn bộ dạng mong đợi của Lục Kim Thần, có chút nghi ngờ hỏi: "Trước đây chúng ta quen nhau sao?"
"Ừ......!Nếu chị không nhớ, cũng không có gì quan trọng." Lục Kim Thần hơi cong khóe miệng, đáy mắt xẹt qua một tia thất vọng, "Cửu Vi, không còn sớm nữa, xuống nghỉ ngơi đi."
"......!Được." Lăng Cửu Vi trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, nhất thời cô thật sự không nhớ nổi "đứa bé mập mạp" cô gặp năm mười tuổi.
Cô đang định xoay người xuống cây, đột nhiên nghe thấy một âm thanh yếu ớt vang lên từ dưới mặt đất, "Lục Kim Thần, có âm thanh gì phải không......"
"Cửu Vi! Là địch tập kích! Là một con chuột ăn thịt người!" Lục Kim Thần sắc bén nhìn thấy một con chuột ăn thịt người chui ra từ mặt đất, nó giống với trong hình dung của Lưu Bội Bội, cao hơn 1 mét, đầu con chuột, hàm răng giống cá mập, nhưng cơ thể lại giống người, chẳng qua bàn tay và bàn chân được thay thế bằng móng vuốt của loại gặm nhấm.
"Địch tập kích —— có kẻ ăn thịt người!!"
Lăng Cửu Vi hét lớn về phía người canh gác phía trên, từ trong hình xăm lấy ra con dao phay, đi xuống gốc cây.
Lục Kim Thần cũng theo sát phía sau, trong tay cầm cây quạt giống trong "Chậm rãi đợi đến sáng sớm" lúc trước.
Mặc dù con chuột ăn thịt người trông đáng sợ, nhưng ngoại trừ răng nanh và móng vuốt của nó ra, thì không có phương tiện tấn công nào khác, sau khi Lăng Cửu Vi dùng dao phay chặn lại móng vuốt của nó, một tay khác nhanh chóng dùng con dao gọt hoa quả cắt đứt động mạch chủ ở cổ của nó......!Nó không thể chống cự bao lâu đã ngã xuống.
Lăng Cửu Vi còn chưa đứng vững, đất trên mặt đất nhão ra, một đôi móng vuốt sắc nhọn tóm lấy mắt cá chân của cô......!Lục Kim Thần cách Lăng Cửu Vi không xa lắc tay, cây quạt liền mở ra, mép quạt loé lên một tia lạnh, anh liền chặt đứt đôi móng vuốt nhọn.
"Chít chít —— tên thổ dân chết tiệt!" Tiếng hét thảm thiết từ trong đất vang lên, một miếng đất đỏ bừng lên.
Mặc dù Lăng Cửu Vi đã cảnh báo tất cả người dân bản địa ngay khi phát hiện kẻ địch tấn công, nhưng nhiều binh lính bản địa thức giấc trong cơn mơ đã bị lũ chuột ăn thịt người tấn công dã man......!Qua một giờ chiến đấu, lũ chuột ăn thịt người tập kích ban đêm đã rút lui, trại của người dân bản địa đầy xác chết.
Xác chuột ăn thịt người có khoảng hàng chục xác, nhưng có hơn một trăm người dân bản địa bị bắt đi và chết, bị thương cũng có hàng chục người.
Nữ hoàng nhìn tình cảnh bi thương này, ánh mắt có chút đau buồn phẫn nộ, khuôn mặt của cô đỏ lên vài phần dưới ánh lửa.
Cô nghiến răng, phát ra một tiếng gầm nhẹ giống như tức giận, "Lũ ăn thịt người chết tiệt......!Ta muốn tất cả các ngươi nợ máu trả máu!".