Du Tùng không nghe rõ, hỏi lại: "Em nói em ở đâu?"
Giọng Mạc Tích Đồng cao vút: "Em đang ở sân bay Trường Thủy." Sợ anh nghe không hiểu, cô ta bổ sung thêm: "Sân bay Trường Thủy của Côn Minh, em vừa mới hạ cánh, anh Du, anh mau tới đón em đi."
Du Tùng nhíu mày, nửa ngày mới nói: "Em hẳn nên giải thích trước cho anh biết, hơn nửa đêm chạy tới đây, mẹ em có biết không?"
Mạc Tích Đồng đối với anh vừa yêu vừa sợ, nhận ra anh đang không vui, giọng nhỏ đi rất nhiều, uất ức nói: "Em định tặng cho anh một điều bất ngờ."
Du Tùng dừng một chút, giơ cổ tay nhìn đồng hồ, dặn dò cô ta: "Bây giờ em tìm một khách sạn gần sân bay ở tạm đi, từ chỗ anh lái xe đến Côn Minh phải mất mấy giờ, sáng mai anh tìm người đến đón em."
Bên kia không có tiếng động gì, Du Tùng hỏi: "Em có đang nghe không đấy?"
Lâu sau Mạc Tích Đồng mới đáp: "Vâng." Cô ta ngoan ngoãn thương lượng với anh: "Đây là lần đầu em đến Côn Minh nên không quen, anh Du, nếu không thì như vậy đi, em chờ anh ở sân bay, dù sao quán cà phê ở đây mở 24/24 giờ, như vậy cũng an toàn mà."
Du Tùng nhìn Dư Nam một cái, cô không nhìn anh, đang buộc lại tóc.
Nghĩ nghĩ, anh nói: "Vậy em chờ đấy, bây giờ anh qua, đừng chạy loạn, đến nơi anh sẽ gọi điện thoại cho em."
Mạc Tích Đồng suýt chút nữa nhảy cẫng lên, sau khi bình tĩnh lại mới đáp một tiếng: "Vâng."
Du Tùng không nói gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại, sau đó gọi điện báo bình an cho mẹ Mạc.
Thực ra Mạc Tích Đồng không nói gì với gia đình mà lén chạy đi, khiến mẹ Mạc xoay mòng mòng, chạy đến Du gia nghĩ cách, khi định hỏi Du Tùng, trùng hợp anh lại gọi đến đây.
Mạc Tích Đồng mồ côi bố từ trong bụng mẹ, khi mẹ Mạc vừa mới mang thai cô ta, bố Mạc bất ngờ ra đi. Hai người cô nhi quả phụ bọn họ rất đáng thương, hai gia đình đã làm hàng xóm với nhau được mấy chục năm rồi, từ nhỏ bố mẹ nói cho Du Tùng biết phải đặc biệt chăm sóc yêu quý Mạc Tích Đồng.
Cô ta là người nối dõi duy nhất của Mạc, tuy rằng không có tình thương của bố, nhưng lại được lớn lên trong vại mật, cô ta rất kiêu căng, có chút tùy hứng, mọi người đánh không được chạm vào cũng không xong, chỉ có Du Tùng mới dạy dỗ được cô ta, cô ta cũng chỉ nghe lời anh.
Từ trước đến nay quan hệ hai nhà luôn rất tốt, mẹ Du từng muốn kết thành nhân duyên đẹp, Du Tùng nói vài lần, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Anh cất điện thoại, quay đầu nhìn Dư Nam, cô đã thắt xong đai an toàn.
Anh nói: "Anh có người bạn đến Vân Nam, vốn dĩ định sang chỗ em, xem ra giờ phải chạy tới Côn Minh đón cô ấy rồi."
Dư Nam khẽ "À" một tiếng: "Vậy anh đưa em về nhà trước đi."
Du Tùng nhìn cô một lát, không hài lòng biểu hiện bày của cô, bóp mạnh một cái lên ngực Dư Nam, nghe được tiếng hít sâu, trước khi cô nói chuyện thì thu tay về, khởi động xe.
Dư Nam xoa ngực, véo anh thật mạnh, mắng một câu: "Đồ thần kinh."
Du Tùng nhếch khóe môi: "Từ đây đến Côn Minh đi như thế nào?"
Cô tức giận: "Lái xe đi."
Du Tùng buồn cười: "Nếu không em dẫn đường nhé? Sau khi về thì đến chỗ em."
Dư Nam nói "Đến cuối đường thì đi lên cao tốc Hàng Thụy, nếu không tắc đường, qua lại cũng phải mất sáu tiếng đồng hồ." Dừng một chút: "Khi đó em đã sớm ngủ rồi, ngày mai còn phải đi làm."
Du Tùng không đáp lời cô, cuối cùng "Xùy" một tiếng.
Nửa giờ sau, anh đưa Dư Nam về nhà, sau khi xuống xe, Du Tùng ném túi xuống, nương theo ánh trăng cô thấy bên trong có một chiếc hộp bọc vải nhung, to bằng bàn tay, màu đỏ sậm, vô cùng tinh xảo.
Dư Nam giật mình: "Anh có ý gì?"
Du Tùng dựa vào lưng ghế, qua cửa sổ nhìn cô, mắt anh đen nhánh như mực, không chớp mắt, thâm thúy tựa biển sâu.
Dư Nam cảm giác mình như bị hút vào lốc xoáy.
Anh cười cười, rút một điếu thuốc ra: "Tặng quà cho em đấy."
Ánh mắt Du Tùng bị che kín qua một lớp sương khói, híp lại, nhếch miệng, nhắc nhở cô: "Hôm ở công trường, lần mà em kêu rất hăng hái, anh đã đồng ý sẽ tặng em một món quà."
Dư Nam tự động bỏ qua những lời này nọ, vuốt tóc trên trán, trêu chọc: "Cái thì thế ạ? Em không lấy nhẫn đâu nhé."
Du Tùng liếc mắt, nhìn cô một lúc, cuối cùng cười nói: "Em suy nghĩ nhiều."
Anh hút xong điếu thuốc: "Về nhà rồi xem." Nói xong, xe đã lao đi rất xa, chớp mắt không còn bóng dáng.
Dư Nam nhìn theo hướng kia một lát, xoay người về nhà.
Trong phòng không bật đèn, ánh trăng xuyên qua song cửa chiếu xuống sàn nhà, rèm cửa chậm rãi phập phồng, Dư Nam rét run, sáng sớm lúc đi cô quên không đóng cửa sổ.
Đóng cửa sổ, bật đèn.
Chuông điện thoại vang lên, là tin nhắn bạn cô gửi đến.
Cô ngồi trên sô pha, nhớ tới cuộc gọi hôm nay.
Đây không phải lần đầu tiên bạn cô gọi đến, mấy ngày trước đối phương đã hỏi qua ý kiến cô, lúc ấy cô do dự, cuối cùng trả lời anh ta là cần một chút thời gian.
Dư Nam muốn chờ đến lúc chuyện Lữ Xương Dân chấm dứt.
Trước đây Du Tùng từng hỏi, có phải vì Lữ Xương Dân hạ dược hãm hại cô hay không, mới bằng lòng giúp anh đối phó gã ta.
Lúc ấy cô chỉ cười cười, nhưng không đáp.
Cô không muốn chấp nhận vận mệnh của mình, cũng không có nghĩa người khác có thể tùy ý thao túng thay đổi nó. Lữ Xương Dân là gã đầu sỏ gây tội, Dư Nam không phải người lương thiện, cô có thù tất báo, không khinh người cũng cũng không muốn bị người khinh, cho dù đến chậm gần hai mươi năm, cũng nhất định làm gã ta phải trả giá lớn.
Cũng có lẽ, đây chỉ là cái cớ cô tự lừa mình dối người, đêm hai người tranh cãi ở vùng ngoại ô, Dư Nam từng nói một câu:
"Đây là kết quả tự anh tạo ra, anh và cô ấy nên thử chấp nhận, sống trong thế giới khác nhau, tìm nơi bình yên của riêng mình."
Lời này nói cho anh nghe, nhưng càng giống tự nói cho chính mình nghe.
Mười bảy năm trước họ đi qua đời nhau, khi đó thế giới của hai người không giống nhau, cho dù có tiếc nuối, kết cục cũng không thể thay đổi.
Trước khi gặp lại, hai người thật sự sống trong thế giới khác nhau, tìm nơi bình yên của riêng mình.
Dư Nam cử động, rốt cuộc dời mắt lên trên túi, cô lấy hộp bọc vải nhung bên trong ra, bên trên chỉ thắt một cái nơ bằng nhung cùng màu, không có trang trí thừa thãi, ngay cả một con bướm hay đoá hoa cũng không có, nhưng lại rất trang nhã tinh xảo.
Cô mở ra, không khỏi sửng sốt.
Bên trong không có nhẫn, cũng không có cara kim cương gì.
Mà là một con dấu nhỏ rất tinh tế, chỉ to bằng hai ngón tay, dài bằng ngón trỏ, cả con dấu mang màu xanh rau chân vịt.
Cô cầm nó trong tay, khẽ đóng dấu lên tay, thứ này hiển nhiên là được thiết kế riêng.
Hoa văn xung quanh được chạm trổ khéo léo, góc cạnh xử lý cẩn thận, mài giũa đến mượt mà bóng loáng. Hoa văn rất dài, cao lớn thẳng tắp, cành lá bên trên rậm rạp, gần như sừng sững trong gió không đổ, Dư Nam nhận ra, là thông đỏ.
Lật qua lật lại, bên dưới có khắc hai chữ "Dư Nam".
Cô giơ lên trước đèn nhìn nhìn, đường viền lộ ra màu xanh biếc nhàn nhạt, ở giữa xanh lại hóa đen, là ngọc bích Lão Khanh thượng hạng.
Dư Nam lấy nửa khối đá còn nguyên ra, để bên cạnh so sánh, không khác biệt lắm, đều từ cùng một viên gốc, độ lớn lại chỉ bằng một nửa khối đá còn nguyên.
***
Ngày hôm sau, Dư Nam nhìn thấy Du Tùng ở trung tâm tiêu thụ, anh đi cùng Trương Mạn, trợ lý của Thiệu Thục Mẫn, hai người đi rất gần, anh cúi đầu ghé vào bên tai cô ta nói chuyện, Trương Mạn cười, thỉnh thoảng lấy tay che miệng thì thầm với anh.
Hai người đi lên tầng trên.
Anh đút tay vào túi, lười biếng đi lên cầu thang, Trương Mạn vẫn đang chuyện, ánh mắt anh không rời một người.
Dưới tầng, Dư Nam ngồi trước bàn làm việc, liếc mắt lên trên, cùng lúc chạm vào mắt anh, người kia cười như không cười, ánh mắt nóng bỏng không rời, sau lại chụm đầu ghé tai với tiểu thư bên dưới, trong mắt cô toé lên tia lửa.
Một lúc sau, anh quay đầu lại, móc di động ra ấn vài cái, sau đó đút lại vào trong túi, không nhìn xuống nữa, nháy mắt biến mất ở chỗ rẽ.
Dư Nam nhận được tin nhắn: "Đừng dùng ánh mắt này nhìn anh, anh muốn làm chết em."
Dư Nam biết anh sẽ không có lời hay, lười phản ứng lại, lại có một tin nhắn gửi đến: "Buổi tối anh chờ ở chỗ cũ, ăn cơm cùng nhau nhé."
Buổi tối, Dư Nam đi đến hẻm nhỏ Xương Dung, xe Du Tùng đã chờ ở đó.
Qua cửa sổ xe thấp thoáng nhìn thấy hai bóng người, Mạc Tích Đồng ngồi trên ghế phó lái, khuôn mặt tươi cười dào dạt, vừa nói vừa khoa chân múa tay.
Dư Nam theo bản năng quan sát xung quanh, bốn bề vắng lặng, mới đi về hướng kia.
Cô dứt khoát mở cửa ngồi vào ghế sau, Mạc Tích Đồng dừng lại, quan sát cô qua kính chiếu hận.
Xe Du Tùng không đi, anh nghiêng người, giới thiệu: "Cô ấy là..."
"Bạn." Dư Nam chủ động vươn tay: "Tôi tên là Dư Nam, bạn của Du Tùng, trước đây khi đi du lịch tôi đã làm hướng dẫn viên du lịch của anh ấy."
Vừa dứt lời, cô thấy Du Tùng nhìn cô chằm chằm quan kính chiếu hậu, sắc mặt bỗng nhiên lạnh lẽo.
Cô ngoảnh mặt làm lơ, tay vẫn duỗi ra, nhìn về phía Mạc Tích Đồng.
Đối phương chỉ cúi đầu nhìn tay cô một cái: "Mạc Tích Đồng." Cô ta cười cười, nhìn Du Tùng, ánh mắt khác hẳn: "Tôi là hàng xóm của anh Du, chúng tôi đã chơi với nhau từ nhỏ đến lớn."
Dư Nam thu tay về: "Cô cũng hơn ba mươi tuổi à?"
Nghe được lời này, Mạc Tích Đồng ngây ngẩn cả người, sắc mặt cứng đờ, Dư Nam cười khúc khích: "Đừng để bụng, tôi chỉ đùa một chút thôi."
Cô nhìn về phía Du Tùng: "Thế tiếp theo mình đi đâu ăn?"
Du Tùng không đáp lời cô, anh dựa vào ghế, nhìn thẳng phía trước: "Đổi vị trí đi."
Mạc Tích Đồng nghe không hiểu, hỏi lại một lần: "Anh Du, anh nói gì ạ?"
Du Tùng nói: "Em ngồi phía sau đi."
Mạc Tích Đồng trợn trừng mắt, môi bĩu lên, nhỏ giọng kháng nghị: "Em không đổi."
Ánh mắt Du Tùng như viên đạn liếc qua, không nói bất cứ lời gì, Mạc Tích Đồng giống một đứa trẻ mắc lỗi, ngoan ngoãn mở cửa xe, ra phía sau ngồi.
Dư Nam cười cười, đổi lên ghế phó lái, Du Tùng nhìn cô một cái, không nói chuyện.
Xe lái ra đường chính, đi theo dòng xe cộ phía trước, Mạc Tích Đồng ôm vai hờn dỗi, bóng dáng hai người hiện lên trước mắt, cô ta nhìn Du Tùng, lại nhìn Dư Nam, bắt đầu nghiêm túc quan sát cô.
Đi được một lát, đi qua đèn đỏ phía trước là đến bệnh viện, Du Tùng quay sang nói: "Em gọi cho Trương Thạc đi, bảo cậu ta xuống dưới."
Dư Nam lấy điện thoại ra, Mạc Tích Đồng giành trước nói: "Để em gọi đi, đã lâu em không liên lạc với anh ấy rồi."
Dư Nam thu tay về, vài giây sau, người phía sau gọi đi.
Ban đầu Trương Thạc còn do dự không muốn đi, nói bệnh viện yêu cầu có người trông coi, không đi được.
Mạc Tích Đồng đảm nhận việc chuyển lời, Du Tùng nói: "Bảo cậu ta đừng chần chừ, chúng ta không có thời gian chờ cậu ta đâu, bây giờ chân người ta bị gãy, đến bò cũng khó khăn, không cần lúc nào cũng phải trông coi."
Giọng nói của anh rất to, Trương Thạc ở bên kia trực tiếp nghe được, Mạc Tích Đồng nghịch ngợm bỏ thêm một câu: "Lần đầu tiên em đến Đại Lý, anh Thạc, anh không có thành ý rồi, không muốn ra gặp em à?"
Trương Thạc cười hi hi ha ha, bên kia thấp thoáng truyền đến giọng nữ: "Anh đi đi, tôi đảm bảo không chạy đâu, thuận tiện mang về cho tôi ít đồ ăn ngon nhé, đồ ăn trong bệnh viện nêm nếm gia vị rất nhạt, vào đến miệng chẳng có mùi vị gì cả."
Bên ngoài rất ồn, Mạc Tích Đồng cũng không nghe rõ bên kia nói cái gì, thử gọi: "Anh Thạc?"
Trương Thạc đáp một tiếng, ậm ờ chốc lát, cuối cùng nói được.
Bọn họ đến quán Ngọc Dã, ngày gặp lại kể từ hôm kết thúc hành trình du lịch chính là ở đây. Lần đó, Dư Nam nghe được tất cả lời nói của anh, Du Tùng được xem ồn ào miễn phí, sau đó, anh lén nhảy vào nhà cô bắt nạt cô, bị Dư Nam đập thương bả vai.
Thật ra nếu suy nghĩ cẩn thận, mấy tháng trước đó cảm giác xa xôi như đã qua một đời.
Mọi người tìm chỗ ngồi xuống, Du Tùng không suy nghĩ nhiều, tự nhiên đưa thực đơn cho Dư Nam trước, anh châm điếu thuốc, quay sang nói chuyện với Trương Thạc.
Anh đề cập đến việc tất cả khách hàng đều mua tầng số 3 với anh ta, cảm thấy cần phải điều tra một chút.
Chỗ Lữ Xương Dân không có sơ hở, vậy thì phải tìm một cánh cửa đột phá khác, Du Tùng có ý xuống tay từ phía Trương Mạn.
Từ khi công trình khởi công đến nay, cô ta đã tiếp xúc với họ rất nhiều lần, Trương Mạn là trợ thủ đắc lực của Thiệu Thục Mẫn, mà Thiệu Thục Mẫn lại có quan hệ không bình thường với Lữ Xương Dân, nếu thu được cô ta vào tay có lẽ sẽ có thu hoạch.
Du Tùng nói: "Trương Mạn giao cho cậu, cậu suy nghĩ biện pháp đi, cố gắng moi ra được tin tức có ích."
Trương Thạc trừng lớn mắt: "Tại sao lại là em?" Anh ta đứng bật dậy: "Em không đi, người cô ta coi trọng là anh, anh xuống tay mới dễ dàng."
Du Tùng liếc anh ta một cái: "Ngồi xuống rồi nói, cậu đừng làm quá như vậy."
Trương Thạc lầm bầm, nghẹn nửa ngày trong cổ họng: "Dù sao em cũng không đi..."
Du Tùng chỉ nhàn nhạt nói: "Không đi cũng phải đi."
Hai người đang nói chuyện, người bên cạnh chợt hỏi: "Anh muốn ăn gì?"
"Em chọn đi."
Du Tùng khoác cánh tay lên lưng ghế của cô, ngón tay quấn quấn nghịch đuôi tóc cô.
Dư Nam chọn vài ăn, có người bỗng nhiên nói chen vào: "Anh Du không ăn cay."
Cô ngẩng đầu nhìn về phía cô ta, Mạc Tích Đồng đã cởi áo khoác, hai tay bắt chéo lên nhau, trang nhã đặt trên mặt bàn, ánh mắt Dư Nam lập loè, cổ tay trái cô ta đeo một chiếc vòng ngọc trắng hình con dê, tôn lên da thịt trắng nõn của cô ta.
Dư Nam nhận ra, bởi chiếc vòng tay này đúng là chiếc tự tay cô chọn lựa.
Cô cười một cái, mọi người đồng thời nhìn về phía người phát ra câu nói, dường như mới nhớ ra ở đây còn có một vị khách đến từ phương xa.
Mạc Tích Đồng banh mặt, lặp lại một lần: "Anh Du không thích đồ ăn có ớt cay".
Trước mặt người khác cô ta đã quen đảm nhận vai chính, thích được mọi người vây quanh cô ta, ở đây, hiển nhiên cô ta đã bị bỏ qua, trong lòng cô ta cảm thấy rất khó chịu.
Du Tùng giải vây cho cô: "Khẩu vị bây giờ có chút thay đổi, anh thích ăn ớt cay." Anh nhìn Dư Nam, bổ sung thêm một câu: "Nhất là cay kiểu này."
Dư Nam trừng anh một cái, đẩy thực đơn cho Mạc Tích Đồng, "Tôi chọn vài món rồi, còn lại cô chọn đi, hai người chơi với nhau từ bé đến lớn, chắc cô cũng khá hiểu anh ấy."
Lời này rất bình thường, Du Tùng lại đặt bàn tay to vào cổ cô, trừng phạt véo xuống, nhưng không lấy ra, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve da cô.
Cử chỉ của hai người rất thân mật, dù không giao lưu, nhưng mỗi một động tác, mỗi một ánh mắt đều như đang tán tỉnh, Mạc Tích Đồng có ngốc cũng phải nhìn ra vấn đề.
Cô ta cắn môi, không cười nổi nữa, Du Tùng không để bụng, giục cô ta: "Em gọi món đi, chọn món em thích ăn ấy."
Đồ ăn được bê lên bàn, tám món ăn được xếp ngay ngắn, mấy món Dư Nam chọn đều là đặc sản của quá Ngọc Dã, mục đích là để Mạc Tích Đồng nếm thử ẩm thực của Đại Lý, còn vì cô ta mà giải thích điển cố và xuất xứ của mỗi món, ai ngờ cô ta lại ngẩn người, ăn mà không biết mùi vị gì, rất ít khi động đũa.
Bữa tiệc chưa kết thúc Trương Thạc đã rời đi, trước khi đi còn gói thêm hai món đặc sản của quán.
Dư Nam hỏi: "Anh không ăn no à?"
Trương Thạc rầm rì: "Buổi tối tôi phải thức đêm, gói mang về khuya lại ăn."
"À" Dư Nam cười một cái, không nói gì.
Sau đó mấy người cũng đi, Mạc Tích Đồng ở trong khách sạn Đông Lai mà trước đây họ đã từng ở, hai người đưa cô ta về trước.
Mạc Tích Đồng xuống xe, Du Tùng dặn dò cô ta: "Về phòng nhớ ngủ sớm một chút, khoá cửa cẩn thận, chú ý an toàn, có việc thì gọi cho anh."
"Vâng." Cô ta cắn môi.
Du Tùng vươn tay, xoa xoa tóc cô ta: "Em về đi."
"Đợi đã, anh Du." Du Tùng dẫm vào chân phanh, cô ta chạy lên phía trước hai bước: "Anh Du, em có lời muốn hỏi anh."