Trò Chơi Tìm Kiếm Tình Yêu (Con Đường Đến Bên Em)

Chương 5



Mốc dịch

Dư Nam quay trở lại quán cơm, từ xa đã nhìn thấy Du Tùng ngồi trong một góc râm nhìn điện thoại.

Mấy chiếc xe khách đã rời khỏi, không có ai, xung quanh yên tĩnh hơn lúc nãy rất nhiều.

Cô đi tới, hình như anh cảm nhận được, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào cô.

Dư Nam hỏi: "Họ đâu?"

Du Tùng hất cằm về bên phải.

Bên đó có một cái chợ.

Dư Nam xoay người định đến đó, nghĩ một lát, quay đầu hỏi thêm một câu: "Tôi đi tìm bọn họ, anh đi không?"

Du Tùng không nhúc nhích, khuỷu tay chống lên đầu gối, bàn tay cầm điện thoại rũ xuống.

Chỗ da lộ ra bên ngoài được ánh nắng chiếu vào làm nổi bật lên màu đồng khỏe mạnh. Không biết trên người anh có giống vậy không.

Du Tùng không nói đi hay không đi, hỏi ngược lại: "Trước đây cô làm trong liên đoàn nhà khách quốc tế à?"

"Hả?" Cô cau mày.

Ngón trỏ Du Tùng chạm vào trán cô, dí dí: "Không chuyên nghiệp." Ý anh nói chuyện cô rời khỏi trong lúc ăn trưa.

Dư Nam bước hai bước vào chỗ râm, nói đùa: "Ăn cơm hay cần người bón?"

Du Tùng vui vẻ: "Lần sau có thể thử xem.

"Vậy thì phải thu thêm phụ phí."

"Còn cả dịch vụ này nữa à?" Anh quét mắt đến cặp đùi nõn nà của cô: "còn dịch vụ nào nữa?"

Dư Nam lạnh mặt: "Vô vị."

Cô không quan tâm tới anh, xoay người đi thẳng.

Du Tùng híp mắt, nhìn một lúc mới đứng dậy đuổi theo cô.

* * * * *

Thật ra nơi này không thể gọi là chợ, chỉ là một vài sạp hàng bán hoa quả tươi, hoa quả khô và đồ linh tinh rải rác hai bên con đường đầy cát bụi.

Hoa quả ở đây đều do người dân trong thôn tự trồng, phần lớn là bán cho du khách qua đường, giá cả không đắt lắm. Du khách thích hoa quả tươi, ít nhiều cũng mua mấy cân, tính ra cũng không tốn bao nhiêu.

Khi hai người đến, Chương Khải Tuệ đang kéo Thạch Minh đi mua quả khô, những quả nho xanh xanh đỏ đỏ to nhỏ khác nhau gần như trong suốt, nếm thử một quả, vị chua ngọt ngon miệng, khiến người ta thèm chảy nước miếng.

Nhưng giá không hề rẻ, 30 tệ một cân, Chương Khải Tuệ mua rất nhiều, Khải Minh móc một trăm tệ ra định trả tiền.

Dư Nam đi đến, ngăn cánh tay cậu ta lại, cười cười chào hỏi ông chủ sạp hoa quả.

Ông chủ đối diện nở nụ cười: "Là Nam Nam à, đưa khách đi chơi sao?"

"Vâng ạ." Cô đáp: "Chú à, A Lan ở nhà ạ?"

A Lan là con gái của ông chủ sạp bán hoa quả, trước đây hai người học cấp hai với nhau.

Chú bán hoa quả nói: "Không, nó đến nhà chị họ rồi, mấy ngày trước còn luôn mồm nhắc tới cháu, hôm nào về nhớ qua nhà chú chơi đấy."

Dư Nam luôn mồm trả lời vâng.

Chú ấy nhét một túi đầy quả khô vào tay Thạch Minh: "Đã là bạn của Nam Nam thì chú chỉ lấy 20 tệ thôi"

Thạch Minh ngẩn người, vội vàng lấy tiền lẻ trong ví ra, Dư Nam cười: "Cảm ơn chú ạ, lần sau cháu mang thức ăn ngon tới cho chú."

Mấy người quay trở về, Trương Thạc sáp gần đến cô, nịnh nọt: "Hướng dẫn viên Du, cô cũng giúp tôi đi, chỗ này chắc cũng tốn mất mấy trăm tệ rồi."

Dư Nam cúi đầu, mới nhìn thấy trong tay anh ta xách một đống hoa quả to to nhỏ nhỏ.

Dư Nam lườm anh ta một cái, đi lên phía trước: "Đúng là kẻ có tiền nhỉ."

Trương Thạc nhìn bóng lưng cô: "Này, cô đừng phân biệt đối xử thế chứ." Rồi lại tức tối với Du Tùng bên cạnh: "Em muốn khiếu nại cô ta."

Du Tùng nhìn lướt qua cái túi, cười nói: "Phải ăn hết đấy."

Trương Thạc đứng như trời trồng, nhìn anh, rồi lại nhìn cô, rốt cuộc anh ta đứng về phía ai vậy?

Mọi người lục tục lên xe, lão Hồ cũng từ nhà vệ sinh đi ra.

Khởi động xe, lên đường.

Dư Nam quay trở về ghế phó lái, bên cạnh Du Tùng ngoài cái túi màu đen của mình ra, còn có thêm một túi tỳ bà nữa.

Chương Khải Tuệ mở túi hoa quả chia cho mọi người, cô ta đưa một ít lên hàng trên: "Anh Du nếm thử xem."

Du Tùng thuận tay lấy một quả bỏ vào mồm, còn xanh, hơi chua.

Chương Khải Tuệ lại gọi với lên trên: "Chị Dư muốn ăn thử một quả không? Vừa rồi cảm ơn chị, nếu không chắc chúng em bị mua đắt rồi.

Dư Nam nghiêng người, xua tay tỏ ý không ăn, nói: "Bên kia có tỳ bà, đều là của nhà trồng được, không có thuốc, mọi người ăn thử xem."

"Oa!" Chương Khải Tuệ thích thú, lấy một quả ra: "Hướng dẫn viên du lịch đều giống như chị sao? Nhiệt tình tốt bụng, trên mạng luôn chửi hướng dẫn viên ép du khách mua hàng, xem ra chỉ là cá biệt mà thôi, người tốt vẫn còn nhiều lắm." Cô nàng bóc vỏ, cắn một miếng, hỏi tiếp: "Làm nghề này chị có được hoa hồng gì không?"

Dư Nam không tiếp mấy lời lảm nhảm của cô ta, chỉ dặn dò: "Sau này hai người mua đồ có thể hỏi thôi trước."

Trương Thạc vội rướn người đến gần: "Hướng dẫn viên Dư, còn chúng tôi thì sao?"

Dư Nam quay đầu, đối diện với đôi mắt đen như mực của Du Tùng, rồi lại nhìn Trương Thạc: "Các anh cũng cần sao?"

Trương Thạc gật đầu: "Đương nhiên, chúng tôi đều nghèo lắm."

Lời của Trương Thạc hơi khoa trương, khiến Chương Khải Tuệ bật cười, Thạc Minh luôn ít nói cũng hơi cong khóe miệng.

Cả ngày nay Du Tùng không nói gì, Chương Khải Tuệ rướn người lên, hiếu kỳ hỏi: "Anh Du, các anh làm nghề gì vậy?"

Du Tùng lười biếng đáp: "Dân công thôi."

Chương Khải Tuệ không tin.

Trương Thạc bổ sung: "Chúng tôi là dân công thật mà, quanh năm vất vả, bán mặt cho đất bán lưng cho giời."

Chương Khải Tuệ bĩu môi, biết có hỏi hơn nữa anh cũng không nói thật.

Buổi chiều mệt mỏi, họ nói chuyện một lúc rồi thôi, khoang xe rơi vào yên tĩnh, mọi người đều ngủ bù, Du Tùng cũng dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại.

Dư Nam không ngủ, hạ giọng nói chuyện với lão Hồ, giúp ông tỉnh táo.

Con đường này Dư Nam đã đi gần bảy năm, từng ngọn núi từng cái cây, mỗi đường hầm cầu vượt cô đều nhớ rõ ràng.

Cô là một trong những hướng dẫn viên "chui" có tuổi nghề lâu nhất ở ga Đại Lý, khi đó tuổi còn nhỏ lại không thích nói chuyện, nên không kiếm được nhiều. Sau này cô có cơ duyên vào làm ở liên đoàn nhà khách quốc tế, không cần phải đi chèo kéo khách, chỉ cần đưa du khách đến dạo mấy cửa hàng, đỡ vất vả hơn rất nhiều. Dần dần, thu nhập của cô cũng nhiều hơn, cuộc sống cũng tốt hơn. Nhưng không ngờ long đong lận đận, qua bao nhiêu năm cô lại quay về điểm ban đầu.

Lão Hồ hỏi: "Sao gần đây chú không thấy A Dương? Không ở Đại Lý ư?" ông cảm thán: "Những người làm nghệ thuật như mấy đứa nó phải chạy khắp nơi trong cả nước, lần cuối cùng gặp nó cũng nửa năm trước rồi."

Dư Nam trả lời qua quýt: "Chắc anh ấy bận chú ạ."

Lão Hồ nghe ra điều gì đó: "Các con cũng không gặp nhau sao?"

Xe đi vào đường hầm, xung quanh trở nên tối đen, đèn đường hai bên biến thành hai con rồng, uốn lượn không thấy điểm cuối.

Lão Hồ giảm tốc độ, giữ khoảng cách an toàn với xe phía trước.

Dư Nam đáp bằng giọng nhẹ tênh: "Chúng cháu chia tay từ lâu rồi."

Lão Hồ ngẩn người, nghiêng đầu nhìn cô một cái, ngẫm nghĩ: "Nó sai ở đâu à? Hai đứa bên nhau lâu như vậy rồi."

"Tính cách không hợp ạ."

Thấy cô không muốn nói quá nhiều, lão Hồ muốn hỏi tiếp lại thôi, cuối cùng thở dài, không nói gì nữa.

* * * * *

Giữa đường lão Hồ dừng xe ở khu dịch vụ, mọi người tỉnh dậy xuống xe đi vệ sinh, không dừng lại quá lâu, xe nhanh chóng lên đường.

Nơi này cách thành cổ Lệ Giang không tới một tiếng đi xe.

Đi thêm một đoạn nữa, mọi người dường như có thể nhìn thấy đỉnh núi Ngọc Long qua cửa kính ô tô.

Dưới bầu trời trong xanh, núi tuyết trắng xóa, trùng trùng điệp điệp.

Đường chân trời còn sót lại ánh sáng cuối cùng, choàng lên đỉnh núi, trắng đỏ rực rỡ.

Lão Hồ đưa họ đến cửa nam thành cổ rồi lái xe đi luôn. Thuê xe không bao gồm chỗ ngủ cho tài xế, theo tính chất công việc, những tài xế chạy cố định một tuyến đường dài luôn có chỗ ở tạm thời.

Trong thành cổ không cần dùng xe, lão Hồ có thể nghỉ ngơi.

Vào thành cổ, Dư Nam đưa họ đến chỗ nghỉ trước, trước đó cô đã liên lạc với nhà trọ, nơi này cô hay lui tới nên khá thân với ông chủ, vì thế họ được tính theo giá nội bộ của công ty du lịch, vô cùng hời.

Thành cổ trong ánh chiều tà, vẫn rất náo nhiệt rộn ràng.

Dư Nam đi trước dẫn đường, mấy người đi theo sau.

Có người đến chào hỏi với Dư Nam, nói sao lâu rồi không tới, bảo cô bớt chút thời giờ qua bên kia ngồi đi.

Bước chân Du Nam không ngừng lại, cô quay đầu nói khách sáo với đối phương mấy câu.

"Mối quan hệ của cô cũng rộng đấy nhỉ." Xung quanh ồn ào, nhưng giọng nói của anh lại lọt vào tai anh rõ ràng.

Người nào đó không biết đã đến bên cô từ lúc nào.

Dư Nam trả lời có lệ: "Cũng tạm."

Du Tùng hỏi: "Sao trước đây lại rời khỏi công ty du lịch?"

Dư Nam nghiêng người tránh khỏi đám đông, "Đánh khách."

Du Tùng không hề ngạc nhiên, chỉ mỉm cười: "Vóc người cô nhỏ thế này, đánh người hay bị người đánh vậy?"

Dư Nam làm ngơ, chuyển chủ đề: "Tối muốn ăn gì?"

"Có đặc sản gì?"

"Gà hấp nồi, cá hồi, sườn bò khô."

Du Tùng ngậm điếu thuốc, lấy cái bật lửa từ túi quần sau mông ra: "Vậy thì ăn sườn bò khô đi."

Dư Nam nhìn anh, nói "được" rồi quay đầu lại, nhìn anh thêm cái nữa, ánh mắt ẩn chứa sự cảnh cáo.

Du Tùng đánh đòn phủ đầu: "Cô vẫn còn nợ tôi một điếu thuốc."

Cô vặc lại: "Nửa điếu."

Ngọn lửa lóe lên thành điểm đỏ yếu ớt, Du Tùng híp mắt, sau khi châm thuốc xong mới nói: "Được, nghĩ xem phải trả thế nào đi."

Hai người đi hơi nhanh, bèn đứng trong một góc yên tĩnh chờ những người còn lại.

Con ngõ rất hẹp, hai bên đều là tường thành cũ trải qua nắng mưa, trên mặt đất là con đường lát đá xanh.

Du Tùng dựa vào tường hút thuốc, chống một chân lên, nhìn vừa tùy ý lại có vẻ uể oải.

Hai người đối diện với nhau không nói gì.

Tiếng người, tiếng hát, tiếng rao hàng giống như thế giới bên ngoài con ngõ, tất cả tiếng ồn ào đều trở thành nhạc nền cho hai người họ, không gian nơi đây vô cùng yên tĩnh.

Dư Nam có thể nghe thấy tiếng xèo xèo khi đầu thuốc cháy.

Du Tùng hút xong một điếu thuốc.

Ba người cuối cùng cũng xem chán cảnh náo nhiệt.

Họ tiếp tục bước đi trên con đường.

Thạch Minh kéo va ly trên nền đá xanh tạo thành tiếng lộc cộc, giống như một bàn tay vô hình bất ngờ kéo bọn họ trở về hiện thực.

Năm phút sau, họ đi vào một đại viện.

Nhà trọ nằm ở vị trí khá khuất, nhưng điều kiện không đến nỗi nào.

Đình đài biệt viện, đều mang hương vị cổ xưa.

Tứ hợp viện năm sân (1), xung quanh các viện đều giăng đầy đèn hoa, vòng hoa màu tím đỏ, vừa giống đèn treo lại vừa giống chuông gió. Có cây liễu trăm năm vắt qua bờ tường, rủ xuống mặt đất. Bên dưới là cái võng bằng vải bạt màu đỏ, phía trên có hai chiếc gối dựa nhiều màu.

Giữa viện có bộ bàn ghế bằng gỗ màu đỏ và ô lớn che nắng, trên bàn bày một chén trà to.

Lễ tân ở tầng một, Dư Nam đi làm thủ tục.

Phòng nghỉ ở tầng hai, cầu thang bằng gỗ ở bên ngoài có thể trực tiếp dẫn lên. Trong hành lang gấp khúc, các phòng xếp thành hàng, trước mỗi cửa đều treo đèn lồng đỏ trên cao, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.

Trương Thạc xách đồ đi trước, luôn mồm than tiếc: "Nơi hữu tình thế này, đi với anh thật tiếc làm sao."

"Nếu không mai cậu về đi."

Trương Thạc rướn cổ cãi: "Không, em đã trả tiền xong hết rồi."

Du Tùng lười nói lại, trực tiếp đẩy cửa vào phòng.

Dư Nam đặt cho Thạch Minh và Chương Minh Tuệ một căn phòng ấm áp với chiếc giường lớn, nhìn cổ điển lãng mạn.

Hai người ở trong phòng tình cảm một lúc lâu mới bịn rịn ra ngoài.

Bữa tối được giải quyết trong thành cổ, không phải là nơi nổi tiếng, chỉ là một quán ăn nằm trong con ngõ nhỏ yên tĩnh, rất ít người, nhưng được ăn món sườn bò khô chính thống, hơn nữa giá cả lại hợp lý.

Trong lúc chờ món, Dư Nam thông báo cho mọi người lịch trình ngày mai.

Muốn đến núi Ngọc Long thì phải dậy sớm.

Thức ăn được dọn lên bàn, vẫn là sáu món, sườn bò khô, cánh gà ngũ vị, gan heo sấy, thịt tỳ bà, canh đậu phụ măng chua.

Dư Nam gọi thêm món cá nấu cà.

Món chính là đặc sản cơm đậu.

Mọi người vẫn ăn rất nhiệt tình, ngay cả Chương Khải Tuệ luôn mồm kêu giảm béo cũng không thể cầm lòng được.

Du Tùng ăn xong trước tiên, vẫn là hai bát cơm.

Anh ngồi trên ghế hút thuốc, nghiêng người: "Món sườn bò khô ngon lắm."

Anh nói với Dư Nam.

Dư Nam gắp một miếng cà trước mặt, "ừ" một tiếng, không ngẩng đầu lên.

Hết chương 5

Tứ hợpviện năm sân: kiểu nhà thường thấy của dân tộc Bạch, Đại Lý, Trung Quốc.